Khi hai bên đang giằng co không nghỉ, Nam Hàn quân đột nhiên dừng pháo
công. Mộ Dung Bạc Nhai giật mình, thầm biết trận tiếp theo đã bức tới
trước mắt.
Quả nhiên không sai, tiếp theo chính là trống trận kêu vang, trong tiếng hô sát động trời, Nam Hàn quân đều bỏ chiến mã, toàn
bộ dùng bộ binh đem thang mây, xe công thành đẩy tới tường thành Sài Đô.
“Lão đại, Mộ Dung lão đại…”
Một tiếng hô gọi đánh thức Mộ Dung Bạc Nhai trong cơn trầm tư, hắn đã hoàn
toàn chìm vào trong chiến khí huyết tanh đang sắp giáng tới. Hắn quay
đầu, là cái họng lớn được bố trí bên cạnh mình__ Lộ Thị Tửu chuyên báo
tin. Trong thời đại chưa có máy khuếch âm này, quan báo tin và tốt báo
tin là ống truyền âm mà tướng lĩnh tất phải trang bị, chức vị này cũng
chứng minh âm thanh của người có lực xuyên thấu thắng được mọi thứ.
“Ngươi gọi ta là Mộ Dung lão đại, làm ta trong nhất thời còn cho rằng đại ca tới nữa chứ.” Hắn nói.
“Không thẹn là đại ca! Lúc này còn có thể nói đùa.”
“Không thẹn là Lộ Thị Tửu, lúc này còn có thể phí lời, ngươi rốt cuộc muốn nói gì.”
Lộ Thị Tửu lắc đầu, sau đó nói: “Cửa thành đã dùng cát đá hoàn toàn chặn
chết, tiếp theo có phải cần đào địa đạo phòng vệ trong tường thành
không.”
“Lý Sảng không phải là người lo chuyện tường thành kiên cố sao? Cứ làm theo lời hắn là được.”
“Chính là Lý Sảng bảo ta tới hỏi trước, hiện tại tấn công trước mặt, trên
tường thành cần binh lực, cho nên có thể làm chậm lại chuyện đào chiến
hào.”
“Cứ làm thế đi. Bảo người phụ trách đều lên trên tường
thành đi, chẳng qua cho dù đã vào thời kỳ cận chiến cũng phải bảo đảm
luân phiên nghỉ ngơi.”
“Được rồi, vậy ta đi đây.”
“Chậm
đã.” Mộ Dung Bạc Nhai nghĩ tới Lý Sảng còn chưa có khinh nghiệm công
thành chiến, liền dặn dò, “Nhớ nói quy củ lâu đời cho hắn nghe.”
“Ba đối phó một?” Trong mắt Lộ Thị Tửu lóe lên tia hưng phấn, chiến đấu
trên tường thành là cuộc chiến mà bên thủ chiếm ưu thế, cho nên cho dù
là ba thủ quân đối phó một binh trèo tường, cũng hoàn toàn không phát
sinh vấn đề không đủ binh viên.
Lộ Thị Tửu không nói hai lời nhảy xuống tường thành__ hành động này chứng minh hắn đồng thời cũng là một
truyền lệnh quan rất có hiệu xuất__ Mộ Dung Bạc Nhai quay người chuyên
chú nhìn chiến trường, chỉ thấy lửa đang lan khắp đồng ào tới dưới thành quách, binh sĩ bên mình đã từ tường thành chuyển lên đỉnh đầm đất ngoài quách. Nơi đó rộng đến hơn trượng, trên mặt chất rất nhiều đá, chỉ cần
nạy cho nó rớt xuống dưới cũng đủ để đè sụp gần mười lần binh lực cường
công. Chẳng qua đó là vũ khí hậu bị, Nam Hàn quân đứng mũi chịu sào, thì gặp phải dầu sôi sùng sục.
Vì tiết kiệm dầu, trên quách thành
ngoài đã an bài kênh xả__ cách thiết kế này là thứ mà Nam Hàn quân chưa
từng nhìn thấy trong bất cứ thành trì nào.
__
Lại một lần
cường công bị áp chế, Bạch Lang Vương mở mắt trân trân hình binh sĩ quân mình bị bỏng chết khiếp, kêu thét không thôi.
Nhiệt độ của dầu
sôi đó, hầu như đã đủ để nung chảy chì, huống hồ là thân người với huyết nhục. Những binh sĩ bị rưới dầu sôi như tưới hoa, vốn nên lập tức cởi
sạch y vật, ngặc nỗi trên người là khôi giáp nặng nề, thoát cũng thoát
không kịp, từ trên thang mây lăn xuống, còn thuận tiện kéo các chiến hữu đang lục tục leo lên cùng lộn nhào xuống rồi đè lên nhau.
Có
người nhờ vào tán dù cực lớn để cản dầu nóng, nhưng đồng thời cũng che
đi tầm nhìn của chính mình, căn bản không thấy được động tác của thủ
quân Sài Đô, cũng đều bị loạn tiễn bắn hạ, ngay cả tránh cũng không cách nào tránh.
“Mộ Dung đáng chết!” Sắc mặt Bạch Lang Vương phát
xanh, nói: “Liên tục mấy ngày đều là cách này, lẽ nào bọn chúng có dầu
dùng mãi không hết sao!”
Thuật thống lãnh thầm buồn cười, bản
thân hắn không hề nóng nảy vội vàng, sớm đã để cấm vệ quân áp hậu, vốn
muốn để thủ quân Sài Đô dùng hết dầu củi, nào biết bọn họ thế nhưng lại
an bài kênh xả.
“Kênh xả này rất được chú trọng a. Rót dầu vào
bên trong, thời cơ vừa đến thì cứ kéo mở lỗ đổ dầu ở hông, liền có thể
nắm chắc thời cơ tổn thương địch, lại có thể dùng dầu đều đặn, chỉ là
không biết bọn họ dùng chất liệu gì để bảo trì nhiệt độ.” Hắn lại nghĩ,
“Cứ theo tình hình này, có lẽ Kim Văn Quảng thật sự cùng Mộ Dung Bạc
Nhai có quan hệ gì đó không thể cho người ngoài biết.” Nghĩ tới đây,
toàn thân hắn phát lạnh, nhớ lại thảm trạng lúc đầu bị Kim Văn Quảng xem như tân binh mà chơi đùa, thầm tự cáo tội__ Chiến thần tại thượng, ta
không phải là ma quỷ sau lưng phi nghĩa đó, đừng để hắn lại tìm tới ta
nữa.
Bên này, Lý Sảng đã làm tốt chuyện của mình, dẫn các binh sĩ đào chiến hào lên tường thành, từ thang giăng ngang nhảy lên đầm đất
bảo vệ tường thành. Tìm kiếm một lúc, quả nhiên thấy được bóng dáng của
Mộ Dung Bạc Nhai ở nơi kịch liệt nhất.
Bạc Nhai từ xa cũng đã thấy hắn, thản nhiên vẫy tay gọi hắn qua.
“Phương pháp giữ ấm không tồi, ta không ngờ được dầu như vậy cũng có thể chống đỡ đến lúc này.” Mộ Dung Bạc Nhai nói.
“Hai, ngươi đừng nói nữa. Vì giúp đỡ ngươi, ngay cả kỹ xảo đấy hòm của Lục Mang Lâu ta cũng đều lấy ra.” Lý Sảng nói.
Vốn dĩ phương pháp đào kênh dầu này là Mộ Dung Bạc Nhai nghĩ ra, trước khi
rời khỏi Sài Đô, thì đã để thợ rèn làm sẵn kênh xả ở những điểm khẩn yếu quanh thành quách, nhưng cho dù có đóng toàn bộ lỗ xả, vẫn không thể
nào bảo trì nhiệt độ dầu nóng lâu dài.
Lý Sảng trên đường trở về
đã đưa ra cấu tạo làm kênh xả dầu thành dạng vách hai lớp. Đây là đám
học sinh Lục Mang Lâu bọn họ tự phát hiện ra, nếu dùng gạch hai lớp xây
dựng nhà ở, khi mùa đông có thể giữ ấm tốt hơn. Thật ra cũng không có gì phải kỳ lạ, bình thủy không phải chính là kết cấu hai lớp sao, chẳng
qua đám học sinh hoàn toàn dựa vào trí tuệ của mình để phát hiện vấn đề
không hề biết tới bình thủy mà thôi.
“Vừa rồi ta mới nhìn xuống
dưới tường thành, dầu còn lại không nhiều, đã tính hết cả dầu heo dầu
trà dầu đậu rồi, cũng chỉ có thể duy trì hai vòng.” Lý Sảng nói: “Không
bằng nhân trước khi hết thật, dùng chút mưu kế?”
“… Ngươi nói
phải lắm,” Mộ Dung Bạc Nhai mắt phát sáng, “Dù sao thủ thành nhàm chán,
nếu được xem bộ dáng lạc phách thổi râu trợn mắt của chúng thì cũng có
thể tiêu khiển.” Hắn không hề lo sợ gì, trong Nam Hàn quốc có đủ loại
vấn đề, rút hết binh lực tới vây thành, nhiều lắm cũng có thể duy trì
một hai tháng. Nhiều hơn nữa, thì sợ trong nước sẽ có nguy cơ bức vua
thoái vị.
“Kế này bày thế nào?”
“Hắc hắc hắc,” Mộ Dung Bạc Nhai cười gian xảo. Hai người nhìn nhau cười, có cảm giác đồng cảm vô cùng.
__
Mà lúc này, Mộ Dung Sí Diệm đã đổi lên phục sắc Nam Hàn Bạch Vũ Kỳ do Hắc
quả phụ chuẩn bị, trà trộn vào cánh bên của quân công thành. Chẳng qua
vai hắn diễn là cứu trị kẻ bị thương, có sự bảo vệ của Côn Tổ vốn đã
tiềm phục trong đó, chiến huống lại gấp, tạm thời không lo bị phát hiện.
Một bên băng bó cho người bị thương, một bên hắn còn thầm lưu tâm những
tướng lĩnh nào thật sự có tác dụng trên chiến trường. Đánh trận cũng
giống như chính sự thường ngày, chức vụ và cấp bậc như nhau, nhưng luôn
có người có thể làm việc, có người chỉ là đám lười ăn không uống không.
Ánh mắt nhìn người thì hắn đã được bồi dưỡng từ sớm lúc còn trong Bằng
Tổ, hiện tại chính là lúc cần đến kỹ năng của hắn.
Tuy chuyện này không khác gì khi hắn còn làm hoàng tử, nhưng lúc đó quyết sẽ không có
tâm tình tung tăng thế này, rất may là hắn có năng lực can dự vào chuyện của người đó. Đúng vậy, hành động trước kia là nghe theo phân phó của
người khác, mà hiện tại lại là tuân theo ý chí của bản thân.
Nhiều lần bị đánh lùi, Nam Hàn quân có thần dũng thế nào cũng có chút nhụt
chí, đặc biệt là Bạch Lang Vương dũng mãnh có thừa mà năng lực không đủ
muốn đánh tiên phong kia, những binh tốt Bạch Vũ Kỳ ăn đủ khổ sở do dầu
nóng loạn tiễn, tâm trí sợ hãi nhút nhát đã dần dần lan rộng.
Sí
Diệm nhìn thấy huynh trưởng của mình trong loạn quân, hắn từ trong đám
người hỗn loạn ngước nhìn, thấy trong bóng đêm trên đầu thành, Mộ Dung
Bạc Nhai thân mặc khôi bào thiết giáp, đứng thẳng nghênh đón chiến khí
lãnh liệt trên thành quách.
Bất luận lúc nào, vị huynh trưởng này luôn lặng lẽ đứng trong bóng tối như thế, tiêu sái để người khác được
nổi bật bên ngoài, bản thân mình thì âm thầm chỉ đạo mọi chuyện.
Đã từng, trọng thần của Đại Yến đã từng khinh thường biểu hiện của Mộ Dung Bạc Nhai, cho rằng hắn chẳng qua nằm dưới Nhuệ Việt và Nam Cẩn, kẻ yếu
nhược đầy khí tức văn nhân không có chút tác dụng.
Đại Yến quốc
thổ đã tan vỡ, đại, nhị hoàng tử từng dựng lập môn hộ ngoài sáng, tam,
tứ hoàng tử từng hành động trong bóng tối đã đi trên con đường của mình.
Mộ Dung Sí Diệm không biết nên biểu đạt cảm xúc trào dâng trong tim lúc
này ra sao. Giữa hắn và Bạc Nhai, giống như hai mặt của một thể. Vì phụ
hoàng thiên vị Mộ Dung Nhuệ Việt, hai người bọn họ sau khi ra đời liền
bị dưỡng thành Nhật Côn, Nguyệt Bằng, không cần vọng tưởng có quyền thừa kế hoàng vị, chỉ có thể vì hoàng đế mà hành tẩu trong bóng tối, dung
nhập vào bóng đêm.
Nhưng đêm tối bất đồng sẽ có phong cảnh bất
đồng, Sí Diệm ngước nhìn Bạc Nhai đứng thẳng trong bóng tối, cảm thấy
hắn uy phong lẫm lẫm, là người mà những kẻ cưỡi trên đại mã cao tráng,
mặc kim khôi ngân giáp, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người kia không
thể nào sánh bằng.
“Thủ thành quân hết dầu rồi! Hết dầu rồi!!!” Một đám người đột nhiên hét lớn.
Mộ Dung Sí Diệm giật mình kinh ngạc, khi nhìn qua, quả nhiên trong kênh xả dầu chỉ còn vài dòng tí tách rả rích.
“Hết dầu rồi! Bọn chúng hết dầu rồi!” Các binh sĩ của Bạch Lang Vương gầm lớn, giống như thấy được mưa tiền từ trời đổ xuống.
“Truyền lệnh! Tấn công!”
Trống trận lại vang lên, nhận được sĩ khí cỗ vũ, tiếng vang đặc biệt hữu lực, chấn động lòng người.
Mộ Dung Sí Diệm tuy khẩn trương dùm Bạc Nhai, nhưng vẫn có thể khống chế
tốt bản thân, trong thời cơ toàn lực tấn công này, là lúc dễ tìm được
mục tiêu hạ thủ nhất. Hắn chậm rãi rời khỏi đội ngũ quân y, đi theo sau
đuôi binh sĩ công thành, chờ thời cơ hạ thủ.
Thủ quân tuy không
có dầu nóng để phòng vệ, nhưng ưu thế dùng khỏe ứng mệt khiến bọn họ
chiếm được thượng phong không cần phải nghi vấn.
Đợt tấn công đầu tiên, thứ hai đều bị đánh hạ.
Bạch Lang Vương nóng nảy bất an, ngay cả Thuật thống lãnh cũng cảm thấy khinh thường với chiến lực của Bạch Vũ Kỳ.
“Đánh trận như vậy không hiệu quả lắm.” Thuật thống lãnh có nhãn lực độc đáo
về công pháp nói, “Lần sau, để cấm vệ quân đánh đầu. Ngươi yên tâm, sẽ
không tranh công, chỉ là muốn đánh thông những bộ phận mấu chốt khó nhằn mà thôi.”
Bạch Lang Vương ngẫm nghĩ, cũng phát hiện quả thật mỗi một bộ phận mấu chốt đều có địch nhân khó nhằn, tựa hồ đều có nội lực
nhất định, binh sĩ bình thường khó thể làm được gì dưới tay bọn họ.
“Được, cứ làm như ngươi nói.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...