Tịnh Thủy Hồng Liên

Cách ngày, Hoàng Linh Vũ không khá hơn bao nhiêu, ngay cả lên ngựa cũng chỉ
gục đầu muốn ngủ, đối với chuyện bên ngoài không quản không hỏi, may mà
có Mộ Dung Bạc Nhai ở sau lưng bảo vệ không để y ngã xuống ngựa. Còn về
nữ nhân được giải nguy kia thì lại tốt lên không ít.

Vì ít nhất
phải đưa nữ nhân cô thân này tới thành trấn gần nhất, nên không thể
tránh khỏi lại phải đi thêm một đoạn. Điều này làm khổ Sí Diệm, vì trên
đường bị nữ nhân đó dùng ánh mắt cháy bỏng mà nhìn. Thỉnh thoảng còn
nghe được nàng ta lầm bầm tự nói: “Mỹ nhân nhi a mỹ nhân nhi!”

Tới mức Sí Diệm càng nghe càng sợ, toàn thân phát lạnh, chỉ đành lặng lẽ
giảm tốc độ ngựa, lùi tới cạnh Bạc Nhai, mượn bóng dáng của huynh trưởng che chắn ánh mắt quấy rối của quái nữ nhân kia.

Mộ Dung Bạc Nhai thấy hai người này một truy một tránh, cũng cảm thấy đệ đệ đáng thương, cuối cùng xen vào, hỏi nữ nhân đó: “Nhị Nương, ta nhớ lần trước không
phải có một nam nhân không chịu xa ngươi nửa bước sao, sao không mang
hắn theo, cũng để phòng nguy hiểm.”

Nhị Nương đó cuối cùng mới chuyển mắt khỏi Mộ Dung Sí Diệm, cười sảng khoái: “Nam nhân đó, sớm đã bị ta đá rồi.”

“… Nhị Nương, ta nhớ trước kia ngươi đã đá mấy nam nhân rồi đó.”

“Haizz! Dạo gần đây, muốn tìm một nam nhân hợp ý, thật khó nha! Đúng rồi, vị
bên đó chính là đệ đệ của ngươi sao? Ta thấy đó là nam nhân tốt đó,
không bằng để ta chiếu cố hắn được không?”

Mộ Dung Bạc Nhai lúng
túng nhìn Sí Diệm, Sí Diệm rõ ràng đã nghe được câu nói giật gân này,
tuy giả vờ như không nghe, nhưng đường nét bờ vai đều căng cứng cực
điểm, chỉ thiếu điều nhảy lên bóp chết người.


Vì thế Bạc Nhai cũng sảng khoái cười nói: “Chỉ đáng tiếc tứ đệ của ta đã có người khuynh tâm rồi.”

“Đã có người khuynh tâm cũng không sao hết.” Nhị Nương lý lẽ đương nhiên
nói, “Gọi nữ nhân đó ra, chúng ta cạnh tranh công bằng.”

Không
biết trước kia nàng ta dùng phương pháp ‘cạnh tranh công bằng’ này để
chia rẽ bao nhiêu uyên ương__ Đây hầu như là nghi vấn đồng thời xuất
hiện trong đầu mấy tiểu bối. Thu Nhược Thủy thậm chí còn có chút kính ý
nghĩ, vị nữ hiệp này chẳng lẽ chính là ‘hái hoa đạo tặc’ trong truyền
thuyết?

Mộ Dung Bạc Nhai thì lập tức chỉ về phía Nhạc Huy nói:
“Không giấu gì Nhị Nương, đệ đệ đó của ta thích chính là nam nhân này,
cho nên, trừ khi Nhị Nương có thể biến đổi giới tính, nếu không chỉ sợ
khó thể lọt vào mắt đệ đệ ta.”

Nhị Nương từ trên xuống dưới từ
trái sang phải đánh giá Nhạc Huy, tới mức làm cho vị hậu bối ít nhất có
thể coi là hô hoán một phương trong Lục Mang Lâu này toàn thân không tự
tại. Thu Nhược Thủy không nghĩ gì nhiều, thúc ngựa đi tới cản trở ánh
mắt quái dị của Nhị Nương.

“Vậy nàng kia lại là chuyện gì đây?” Nhị Nương không hiểu hỏi.

“Bớt phí lời, ta chính là không thích thấy ngươi nhìn hắn. Còn nhiều lời, cẩn thận ta nhét xuân dược vào vết thương của ngươi.”

“…”


Ác nhân tự có ác nhân trị, một phen xâu chuỗi lại, Mộ Dung Bạc Nhai không
chút dấu tích đem ấu đệ ra khỏi phạm vi mà ma trảo của Nhị Nương có thể
uy hiếp tới.

Nữ tử đó thấy đám nam nhân này toàn bộ đều khẩn
trương vô cùng, nửa buồn cười nửa bực mình. Mắt thấy đã sắp chia tay,
không thể không đổi giọng, hỏi Mộ Dung Bạc Nhai: “Ngươi xác định không
đi theo đội ngũ sao.”

Bạc Nhai ngẫm nghĩ, khẳng định đáp: “Ân.
Cũng phải có người lưu lại đây. Chỉ là các ngươi, muốn đến nơi sơn cao
thủy viễn, theo nói dân phong ở biên thùy tây bắc hung hãn, cũng không
biết ăn có tiêu không.”

“Ngươi cứ yên tâm đi, do Nhiếp Vô Nương
dẫn đầu chúng ta, nào có tên ngoại tộc nào dám chọc tới chúng ta. Lại
nói, không phải chưa từng có chuyện di dời, rất nhiều năm về trước cũng
từng có hành động tị loạn, không phải cũng an nhiêu trôi qua nhiều nguy
cơ sao.”

“Nói cũng phải.”

Đi tới gần trưa, coi như tới
được một thôn xóm. Đại khái vì mục tiêu quá nhỏ, hơn nữa không có binh
sĩ Đại Yến canh gác, Hắc Vũ Kỳ cũng không hoành hành tại đây, nên vẫn
còn một vài người già kẻ yếu lưu lại không dọn đi.


Mọi người đứng thẳng trên mỏm đá ngoài thôn, chỉ thấy từ xa cát đất kéo dài, dù mở to mắt cũng chỉ thấy được một mảng mênh mông.

Nhị Nương thở dài nói: “Ta nghe nói biên thùy tây bắc tuy cạn lương thiếu
nước, nhưng không khí trong lành, cát bụi bốc lên lại dễ lắng xuống,
quyết không lan trong không khí quá lâu. Thật ra nhiều năm trước, trung
nguyên cũng từng có cảnh thấy được xa mấy trăm dặm này. Chỉ là hiện tại
chiến hỏa lan tràn, những nơi thiết pháo đi qua, thôn trang sụp đổ, rừng bị thiêu đốt, mới biến thành hiện tại. Nếu cái giá để quân Nam Hàn dùng thiết pháo đánh đâu thắng đó, là khắp nơi hoang tàn, bụi mù lan tràn,
thì không khỏi quá mức tàn khốc.”

Mộ Dung Bạc Nhai đứng cạnh
nàng, nhất thời không nói nên lời. Mọi người nghĩ tới kẻ đầu xỏ gây nên
tình trạng này chính là bạn tốt của Hoàng đại, đều sinh ra cảm giác đồng cảm. Mà chỉ có Mộ Dung Bạc Nhai và Trình Bình, mới biết được chút ít về chuyện giữa hai người, tuy mắt thấy hiện tại quốc thổ tàn phá, có điều
không tệ hơn trước kia bao nhiêu.

Cao Quản đánh vỡ trầm mặc trước tiên: “Từ cổ tới nay hễ chiến hỏa nổi lên thì vạn cốt đầy sông, chiến
tranh kéo dài mấy năm nay, đích thật thương quốc thương dân, nhưng cho
dù là thời hòa bình, hoàng đế chỉ cần hạ lệnh một tiếng liền trừ gia
diệt tộc, mấy trăm năm nay tổn thương nhân mạng cũng không ít hơn. Cứ
lấy Lạc Bình kinh ra xem, vì xây dựng cung thành, núi rừng gỗ mộc gần xa ngoài kinh đã bị đốn quá nửa, hai ngọn núi lớn bị san phẳng lấy đá, chỉ sợ sức phá hoại của hoàng triều, còn lớn hơn cả chiến hỏa phân tranh.”

“Ngươi nói rất đúng, nhưng sỡ dĩ ta nói những thứ này, là muốn thức tỉnh…” Nhị Nương quay nhìn Mộ Dung Bạc Nhai, ánh mắt nóng cháy, “Truyền thuyết của tộc ta, chắc sẽ ứng nghiệm trên đời các ngươi, không biết đúng hay
không?”

Mộ Dung Bạc Nhai trầm mặc một lúc, chậm rãi gật đầu.

“Quả nhiên là thế, nói vậy, thiết pháo quả thật cũng là kiệt tác của ‘trụy thế nhân’ rồi.” (*Trụy thế: Rơi xuống nhân gian)

Mộ Dung Bạc Nhai không trả lời.

“Hai bộ sách mà Nhiếp Liên và Mai Nhược Ảnh lưu lại, ngươi phải bảo quản kỹ
lưỡng, nhất thiết đừng để bị hai ‘trụy thế nhân’ đời này lấy đi.”

Mộ Dung Bạc Nhai cười khổ lắc đầu: “Cho dù không lấy đi, bản thân bọn họ
đã có tri thức có thể sánh ngang với Nhiếp Liên và Mai Nhược Ảnh rồi.

‘Trụy thế nhân’ ngàn năm trước có thể làm được, đời của chúng ta sao có
thể không làm được chứ?”

“…”

“Ta biết ý của ngươi là gì,
ngươi có thể yên tâm. Nếu không phải biết lạm dụng học thức sẽ mang tới
nguy hại vô tận, thì cho tới nay bọn họ cũng sẽ không chỉ chế ra thiết
pháo. Nếu không nào cần tới nhiều năm hỗn chiến, ta thấy chỉ cần dùng
một tháng, đã có thể trấn áp toàn bộ thế lực ngoan cố chống chọi của các nước.”

“Thật sự lợi hại tới mức độ này sao.”

“Ngươi không cần khuyên ta thầm giải quyết họ, đừng nói động thủ, ngay cả việc họ là ai ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết. Chỉ là có một điểm ngươi có thể yên tâm, hai bộ sách [Cố Ảnh] và [Tự Liên] đều nằm trong tay người của
mình. Hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì lớn, nếu thực không yên tâm, tìm
một ngày thiêu hủy là xong.”

Mấy người để Nhị Nương lưu lại đó dưỡng thương, cho chút lương thực, rồi chia đường từ đó.

Vấn đề trầm trọng rõ ràng ảnh hưởng đến cảm xúc của mọi người, nhưng chỉ có một người ngoại lệ__ Mộ Dung Sí Diệm. Từ sau khi rời khỏi tầm nhìn như
lang như sói của Nhị Nương, hắn giống như vừa được sống lại, hưng phấn
không ngừng nhìn tứ phía, muốn nhìn bù lại những mỹ cảnh đã bị bỏ qua
suốt quãng đường vừa rồi. Mọi người thấy bộ dáng Mộ Dung Sí Diệm thở
phào một hơi, cũng chậm rãi bỏ tâm sự qua một bên, thầm cười trộm.

Lý Sảng nói: “Các ngươi coi, nam nhân của Hoàng đại thật tận trách, suốt
đường ôm người chặt chẽ kín mít, mới tránh khỏi sự quấy rối của nữ nhân
dó.”

Mộ Dung Bạc Nhai nói: “Đâu chỉ là quấy rối, ngươi không biết đại danh của Nhị Nương trong tộc, không biết đã có bao nhiêu nam tử
ngoại tộc khăng khăng một lòng với nàng ta, mặc nàng đùa vui. Nếu Nhiếp
Vô Nương dựa vào võ lực uy bức nam tử để tiến hành quấy rối, thì Nhị
Nương này thuần túy là dùng sức quyến rũ hơn người hấp dẫn hoa thơm cỏ
lạ tự đâm đầu vào.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui