Mạc Xán thê lương cực độ, đáng tiếc đại huyệt bị phong, đã không thể nói chuyện.
Nàng ta nằm trong chăn, cảm giác da thịt quang lõa bị chăn tiếp xúc, chỉ cảm thấy vừa giận vừa sỉ nhục, trong oán hận còn mang theo nhục nhã. Vạn
lần không ngờ được, Diêm Phi Hoàng thế nhưng vẫn chưa ly thế! Người nàng ta cho rằng đã táng thân dưới tay mình, cư nhiên còn sống vô cùng đặc
sắc.
Mạc Xán bị sự thật này nổ oanh phân không rõ đông tây nam
bắc, cho dù ngay cả khi bị ngôn từ của Diêm Phi Hoàng chọc tức hôn mê,
nhưng cảm giác cuồng hỉ khi đã mất lại có về xông lên đầu óc, sau khi
thanh tỉnh ánh mắt chuyển loạn, rồi không hẹn mà chỉ tìm kiếm bóng dáng
Diêm Phi Hoàng.
Nhưng đập vào mắt chỉ có Hoàng Linh Vũ, vì Diêm
Phi Hoàng đã bị kinh sợ tới mức trốn vào trong góc. Trên đời này, một
vật đè một vật. Có thể khắc được Diêm Phi Hoàng chỉ có hai thứ, một là
Hoàng Linh Vũ, một là bạch phát na nữ. Chỉ là nguyên nhân thì lại không
giống nhau, Diêm Phi Hoàng yêu hận rõ ràng, hắn vì rất yêu Hoàng Linh Vũ mà không muốn khiến y không vui, lại vì rất ghét Mạc Xán mới không muốn có dính líu gì tới nàng ta.
Nếu hỏi Diêm Phi Hoàng ghét Mạc Xán
tới trình độ nào, hắn sẽ lập tức trả lời: “Mạc Xán giống như miếng kẹo
cao su dính trên tóc__ ta thà cạo trọc đầu, cũng không muốn để thứ đó
dính trên người.”
Hoàng Linh Vũ thấy Mạc Xán nghẹn khổ sở như thế, hảo tâm nói: “Ngươi đừng hô lớn hô nhỏ, ta sẽ giải huyệt cho ngươi.”
Diêm Phi Hoàng hiếu kỳ hỏi: “Ngươi ngay cả giải huyệt cũng học được hả?”
Hoàng Linh Vũ liếc hắn một cái, vươn tay rút kim châm trên á huyệt của Mạc
Xán ra, nói: “Rút kim ngươi có biết không a, chuyện đơn giản như thế, là người đều biết.” Thì ra kim châm này là Nhạc Huy cắm lên, Hoàng Linh Vũ tuy có năng lực tự bảo vệ, nhưng chuyện tinh tế như giải huyệt điểm
huyệt thì vẫn phải cần tiểu bối lại trợ giúp.
Mạc Xán liên thanh
ho lớn, nàng ta muốn tìm kiếm bóng dáng người mà mình cực yêu. Tối nay,
nàng nghe được Hoàng Linh Vũ gọi ra cái tên Diêm Phi Hoàng, vốn còn tâm
thần bất định, cho rằng muốn lừa gạt tình cảm của nàng ta. Nhưng vừa rồi Diêm Phi Hoàng dưới sự dẫn dắt của Hoàng Linh Vũ, vén tấm chăn che toàn thân nàng ta lên, nàng ta cuối cùng cũng nhìn rõ được gương mặt mình đã tưởng niệm không biết bao nhiêu năm.
Nhiều năm đã trôi qua, nàng thống khổ nhớ lại, người tâm niệm không quên, vẫn anh tuấn như thế.
Lãnh tĩnh, cao lớn, vĩ ngạn đứng trước mặt nàng. (Thật ra là bị nàng ta
dọa ngây ra một lúc ngay cả phản ứng cũng bị đình trệ)
Vì vậy nàng ta vừa ho vừa chảy nước mắt, ngắt ngứ hỏi: “Diêm đại ca, ngươi đang ở đâu? Diêm đại ca, ngươi ra cho ta nhìn đi!”
Một tiếng lại một tiếng, thê thê thiết thiết, vô cùng thảm thương.
__
Mộ Dung Sí Diệm đứng bên ngoài trướng nghe thấy nhiều tiếng vang, vốn cũng biết nghe lén không phải chuyện tốt, nhưng thanh âm không giống bình
thường này khiến hắn không tự chủ được dỏng tai nghe ngóng. Mà cuối cùng lại nghe thấy chính là tiếng ai cầu này__ “Diêm đại ca, năm đó ta không phải cố ý, Diêm đại ca, ngươi tha thứ cho ta được không?”
Cao Quản đứng trước mặt lúc này lại bắt đầu run rẩy.
“Ngươi rất lạnh sao?” Mộ Dung Sí Diệm hỏi hắn.
Cao Quản thần sắc kỳ quái, nhịn rồi nhịn, cuối cùng vẫn đáp: “Ta chịu không nổi phương pháp bày tỏ ngu si như vậy, một chút mỹ cảm cũng không có.”
Mộ Dung Sí Diệm rũ mặt, nói: “Ngươi đang nghe lén! Lẽ nào Hoàng Linh Vũ
chưa từng nói với ngươi, nghe lén là chuyện rất không đạo đức sao?”
Cao Quản hiếu kỳ nói: “Sao ngươi lại biết ta đang nghe lén? Trừ khi ngươi cũng đang ‘nghe lén’ nội dung họ nói chuyện.”
Mộ Dung Sí Diệm á họng không nói nên lời.
Cao Quản cười ha ha, dịu giọng an ủi: “Không cần cảm thấy xấu hổ, nghe lén
kỳ thật không phải là ngươi sai. Có sai là do Hoàng đại bọn họ, biết rõ ở cự ly thế này rất dễ bị chúng ta nghe lén, còn quang minh chính đại ở
đó nói. Bọn họ nếu có đạo đức, thì nên cách chúng ta thật xa rồi nói, để tránh dụ dỗ chúng ta phạm tội.”
Mộ Dung Sí Diệm trừng mắt há miệng, mới vừa biết có sự giải thích kiểu này.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, bất giác gật đầu nói: “Ngươi nói
phải lắm, ân, đợi lát nữa phải nhắc nhở bọn họ sau này chú ý một chút.”
Lý Sảng ở không xa giả ói nói: “Các người có bao giờ thấy sắc tình cao dịu dàng như thế chưa?”
Nhạc Huy nói: “Chưa từng thấy.”
“Thật là rất không quen.” Thu Nhược Thủy nói.
“Quá giả dối, ta rất muốn ói…” Lương Tiểu Tiểu che miệng muốn nôn.
__
Mấy người này ở bên ngoài nói chuyện cũng không biết che giấu, Diêm Phi
Hoàng không phải kẻ điếc, lại đứng ở gần cửa trướng, hơn nữa tu vi so
với Hoàng Linh Vũ thì thâm hậu hơn nhiều, rất dễ nghe được toàn bộ, thầm cảm thán thế sự đổi dời nhân tâm đổi mới, Mộ Dung Sí Diệm thoát khỏi ma trảo của Mạc Xán, lại đi vào ổ sói của Hoàng Linh Vũ.
Hoàng Linh Vũ không chút dao động đối với những tiếng thì thầm nói nhỏ bên ngoài,
hỏi: “Ngươi không qua cho nàng ta nhìn một cái sao?”
Mạc Xán vẫn đang thê thiết gọi.
“Không đi. Có thể cả đời không gặp là tốt nhất, dù sao ngươi lấy nàng ta tới
giày vò ta. Ngươi nên thấy may mắn vì ta đối với ngươi ‘rất xem trọng’,
nếu là người khác, ta sớm đã đá bay lên cung trăng rồi.”
“Ngươi chuẩn bị làm gì nàng ta?”
“Làm gì, ta còn có thể làm gì.” Diêm Phi Hoàng mang âm huyết lệ chỉ trích:
“Ngươi xem nàng ta làm cả lều trướng đều bị sụp bê bết, các ngươi thì
lại làm hôn mê toàn bộ thân vệ của ta, ta còn có thể làm gì?”
“Nga? Nói kỹ nghe xem.” Hoàng Linh Vũ nói cứ như chuyện không liên quan mình, một vẻ rất muốn xem náo nhiệt.
Sau lưng còn đan vào tiếng kêu kiên trì của Mạc Xán, hình thành bối cảnh âm nhạc tạp âm không dứt.
Diêm Phi Hoàng tức chết, định định thần rồi nói: “Ngày mai ta chỉ đành nói
với các binh sĩ, là nữ nhân này dẫn binh tới tập kích, độc hại người của chúng ta, phá hủy lều trướng của ta. May mà ta thần thông quảng đại,
kinh nhiều ác chiến, mới bắt được nàng ta.”
“Sau đó?”
“Sau đó thì phế võ công của nàng ta, bỏ trong quân.”
“Này! Hôm nay nàng ta nghe cuộc nói chuyện của chúng ta rất lâu, không sợ nàng ta để lộ ra ngoài?”
“Trong Nam Hàn quân làm gì có ai không biết thần trí của Mạc ma nữ có vấn đề?
Lời của nàng ta ai lại tin. Huống hồ vấn đề ‘kiếp trước kiếp này’, ‘chết trước chết sau’ của chúng ta đêm nay, nói ra người khác còn không nghĩ
nàng ta bị điên sao.”
Hoàng Linh Vũ lo lắng nhìn sang Mạc Xán,
nàng ta lại làm như không nghe thấy, cố chấp gọi Diêm Phi Hoàng. Hoàng
Linh Vũ ngừng rất lâu, mới nói: “Nàng ta dù sao vẫn yêu ngươi như thế,
ngươi cũng không biết dịu dàng một chút đối với nàng ta.”
“Yêu ta thì thế nào? Gặp phải loại ác nữ nhân như Từ Hi thái hậu này, chuyện
tình cảm quả thật giống như ấu trùng trong xương!” Diêm Phi Hoàng suy
nghĩ một chút, hạ quyết tâm, trầm giọng nói: “Ta cũng không giấu ngươi,
ta cũng từng có lúc dao động, muốn triền quấn ngươi không buông, nhưng
nếu đã biết bên cạnh ngươi đã có Bạc Nhai, nếu ta còn triền quấn không
buông, cuối cùng có thể cũng khiến ngươi nảy sinh chán ghét. Đã thấy
nàng ta ghê tởm cỡ này, vết xe đổ còn đó, ta không phải là kẻ ngu xuẩn
như Mạc Xán, thì sao có thể lại bước vào.”
Hoàng Linh Vũ ngây ngây nhìn hắn.
Vết xe đổ… nếu không phải là vết xe đổ này, cũng không biết giữa hai người sẽ biến thành thế nào.
Nhìn Diêm Phi Hoàng vẻ mặt nghiêm túc chân thật, cuối cùng y cũng phất tay,
chuyển vấn đề: “Đáng tiếc a, vốn ta còn muốn dẫn về. Chẳng qua thấy
ngươi có biện pháp như vậy, thôi giao nàng ta cho ngươi đó!”
Diêm Phi Hoàng bày ra biểu tình như muốn khóc: “Ngươi đang đùa ta sao!”
__
Ngày hôm sau, vẫn như mọi ngày, tựa hồ là một buổi sáng bình thường. Đặc
biệt là ngày thứ hai sau khi Hắc Vũ Kỳ công chiếm Đan Châu thành, thì
nên là một buổi sáng thần thanh khí sảng.
Nhưng buổi sáng này lại bắt đầu từ mấy tiếng kêu thét của vài tên binh tốt.
Đám binh tốt này kêu cũng thật thảm liệt! Cứ như quỷ khóc sói tru.
Chuyện xảy ra phải bắt đầu nói từ lúc vị mưu thần đầu tịch Kim Văn Quảng của
Hắc Vũ Kỳ__ cũng chính là Diêm Phi Hoàng__ đi ra khỏi lều trướng.
Hắn vẫn như bình thường ra ngoài lấy nước, đi ra khỏi rào vây nơi cư trú
của mình cùng thân vệ. Gặp phải tốp binh tốt đầu tiên đang đổi phiên.
Kim lão mưu mỉm cười, giống như bình thường chào bọn họ, vì thế mỗi người
cũng đều chân thành mỉm cười đáp trả, tất cung tất kính chào hỏi hắn.
Nhưng khi hắn tiếp tục đi ra ngoài, các binh tốt thấy sau đầu hắn__ hầu như
tất cả những người nhìn thấy đều cảm thấy hoa mắt lên.
Sau đầu Kim Văn Quảng đại mưu thần, bím tóc tượng trương cho sự kiêu ngạo của người Nam Hàn, thế nhưng đã không cánh mà bay!!!
Kim lão mưu không có khả năng tự mình cạo bím tóc đi rồi, vậy rốt cuộc là
ai, ai có cái gan này, chủ yếu nhất là ai có bản lĩnh này, có thể nhổ
răng trong miệng cọp, cạo tóc trên đầu lão mưu!
Tất cả mọi người đều chấn kinh…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...