Diêm Phi Hoàng có gia huấn rằng: “Núi Thái một cây tùng, sừng sững giữa
thiên hạ”, lại rằng “Mặc ngươi cuồng phong bạo vũ, ta vẫn nằm ngữa trên
sình.”, còn rằng “Vừa hành vừa tẩu nhìn thiên hạ, hoàng thân quốc thích
thì làm sao”. Những gì ở trên thuật lại, là gặp biến không kinh, sét
đánh không động, vẫn là đặc trưng tinh thần lớn nhất của người nhà Diêm
thị.
Tần Tì Bà không thẹn là môn sinh do Diêm Phi Hoàng dẫn dắt,
cả ngày đối diện Nhạc Huy, lúc đầu có thể xem vô cùng hứng thú, sau đó
thì liên tục ngáp dài. Không dễ gì mới chống đỡ được tới lúc an doanh
dựng trại, Nhạc Huy đại khái không làm gì được hắn, tự mình xuống xe đi
ngoài.
Hai người họ tuy ngồi một xe, nhưng trước sau đều có rào
ngăn. Tần Tì Bà nghĩ tới bản thân cũng có nửa ngày không giải quyết vấn
đề, tinh thần vừa tụ lại, liền đứng thẳng lưng lên gõ loạn còng tay lên
rào sắt trên xe, vừa la lên: “Thả lão tử ra ngoài, lão tử cần giải
quyết.”
Quả nhiên có hồi ứng, không bao lâu, cửa xe lại mở. Nhưng đi vào lại không phải là Nhạc Huy, mà là nam tử trẻ tuổi thân hình
duyên dáng.
Vốn mang tinh thần lợn chết không sợ nước sôi, Tần Tì Bà chuyển mắt nhìn sang, trong ánh sáng nghiêng rọi xuống qua rào sắt ở cửa sổ xe tù, phát hiện là vị ‘tì’ Lương Tiểu Tiểu của phu nhân Lục Nẫm Giác__ Hiện tại hắn đã hồi phục nam trang, sắc mặt xanh trắng như
thường, mày ngà hơi chau, rõ ràng là có chút thống khổ.
Hắn chắc cũng là địch nhân đi__ Tần Tì Bà nghĩ, vì thế không để ý tới hắn.
Chỉ thấy Lương Tiểu Tiểu bắt đầu động thủ thu dọn rác rưởi đầy xe, ngón tay thon dài mò tới những thứ nội tạng, da lông, càng thu nhặt thì sắc mặt
càng khó coi, cổ họng thậm chí có tiếng vang, hầu kết cũng di động lên
xuống.
Tần Tì Bà nghĩ, thật là tạo nghiệt, tên nhóc trẻ tuổi này
không phải kẻ tâm ngoan thủ lạt Nhạc Huy kia, mới thấy trận thế này đã
cảm thấy buồn nôn rồi.
Lúc này Nhạc Huy mở cửa vào, vừa thấy là
hắn, thô thanh thô khí nói: “Thu dọn sạch sẽ, tiểu tiện nhân ngươi.” Nói xong, một cước đạp lên mông Lương Tiểu Tiểu. Lương Tiểu Tiểu không nhẫn nhịn gì được nữa, nhào vào góc bàn đặt ‘công cụ’, nôn ra ùng ục. Tần Tì Bà nhìn được rõ ràng, một đống dịch nhớt dính màu nâu đỏ bê bết chảy ào ào lên nửa bàn. Nhất thời, vị chua gay mũi lan tràn cả khoang xe.
Thấy tình hình hai người bọn họ như thế, ngay cả Tần Tì Bà cũng đang nghĩ,
hai người này không phải là một bọn sao? Đang chơi trò gì, bày trò quỷ
gì đây?
Nhưng chuyện ngoài dự đoán, Nhạc Huy không những không
thể hiện lương tâm của ‘đồng bạn’, ngược lại còn tức giận mắng: “Đại gia ngươi! Tiểu tiện nhân ngươi dám làm dơ bàn của gia, liếm cho sạch đi!”
Lương Tiểu Tiểu nhào lên bàn, vẻ mặt thống khổ khó chịu, nhưng cũng không dám tức không dám nói, chỉ khẩu cầu: “Nô gia không dám nữa, nô gia không
dám nữa đâu, Nhạc gia tha cho nô gia đi.”
Chỉ một câu này liền
khiến Tần Tì Bà như bị sét đánh ngoài khét trong mềm, thầm nghĩ, Lương
Tiểu Tiểu này giả nữ nhân lâu quá rồi, thật sự quên luôn mình là nam tử, khó trách Nhạc Huy muốn mắng hắn tiểu tiện nhân. Xem dáng vẻ hắn tuy
đáng thương, nhưng chưa chắc không phải bản thân hắn cũng có sai.
Nhưng Nhạc Huy vẫn không bỏ qua cho hắn, lấy cái bình đựng đầy dòi đặt trước
mặt hắn nói: “Ngươi làm hỏng thứ của tiểu gia, thì phải chịu trừng phạt, ngươi một là ăn hết cái bình dòi này, hai là liếm sạch cái bàn này cho
tiểu gia.”
Lương Tiểu Tiểu mắt hàm lệ, trái phải khó xử, trước
sau khẩn cầu không được, cuối cùng mặt mày đẫm lệ đẩy bình dòi ra, chọn
hình phạt liếm sạch mặt bàn. Tần Tì Bà mở trừng to mắt, cả quá trình gần như khiến hắn không dám tin.
Lương Tiểu Tiểu kéo vạt áo khom
lưng xuống, thè cái lưỡi nhỏ nhắn ra, liếm lên bàn công cụ đầy uế vật
nôn mửa, còn có tiếng động nhỏ.
Đây nhất định là ác mộng, Tần Tì
Bà nghĩ, hắn thậm chí có thể xác định Nhạc Huy và Lương Tiểu Tiểu không
phải là một bọn. Cho dù muốn lấy lòng tin của địch nhân như hắn, hình
thức khổ nhục kế có rất nhiều, hà tất chọn lựa phương thức chà đạp tôn
nghiêm như vậy. Tần Tì Bà cũng không tưởng tượng nổi, có người nào lại
để bằng hữu của mình chịu sỉ nhục như thế.
Lương Tiểu Tiểu liếm
láp, hấp duyện từng hớp, trong dịch nhớt màu nâu đó còn có thể thấy được hạt gạo chưa tiêu hóa hoàn toàn, những miếng thức ăn nát rữa, Tần Tì Bà chuyển mắt đi không thể tiếp tục nhìn tiếp nữa, nếu không còn có thể ăn cơm được nữa hay không khẳng định trở thành một vấn đề lớn.
Cuối cùng, Nhạc Huy liếm môi, nói: “Ngày mai giải phẫu dòi…”
Nếu cuộc giải phẫu cả ngày nay, Tần Tì Bà chỉ cảm thấy hôi thối khó ngửi
một chút, vậy thì nụ cười mỉm của Nhạc Huy đủ để trở thành một trong
những cảnh tượng ác mộng của hắn!
Khi Nhạc Huy và Lương Tiểu Tiểu cuối cùng rời khỏi, Tần Tì Bà thầm thở phào. Một khắc ngắn ngủi vừa
rồi, là thời khắc duy nhất hắn cảm thấy áp lực khó chịu trong cả ngày
nay.
Trong thiên hạ này sao lại có ác nhân như thế! Cưỡng ép nam
hài tử nhỏ bé yếu ớt (?) xinh đẹp như thế chịu phải sỉ nhục này, thống
khổ chịu đựng hình phạt thảm vô nhân đạo như vậy. Tần Tì Bà nỗ lực nghĩ
kế thoát thân, đồng thời đã quyết định, nếu có năng lực, sau khi thoát
thân nhất định phải cho đại ác nhân Nhạc Huy đó biết tay, thuận tiện
giải cứu Lương Tiểu Tiểu bị áp bức thoát khỏi ma trảo.
Ngày thứ nhất trôi qua như thế…
___
Trình Bình nhìn thấy Hoàng Linh Vũ ở bên ngoài xe tù chở Mạc Xán, lúc đó
Hoàng Linh Vũ còn chưa đi vào, vì vậy đi theo Trình Bình ra ngoài ba
trượng, nhẹ giọng nói chuyện.
Mấy ngày qua, Trình Bình đối với kẻ áo màu nửa đường nhảy ra đó vẫn không có tiến triển gì, nhưng Lương
Tiểu Tiểu đã thành công lấy được sự đồng tình của Tần Tì Bà. Mà cuộc
giải phẫu huyết tinh mỗi ngày của Nhạc Huy, và cả cách làm lúc thì bắt
Lương Tiểu Tiểu ăn đồ ói ra, lúc thì bắt hắn ăn dòi, lúc thì bắt hắn ăn
phân, càng thành công dẫn lên áp lực tâm lý nặng nề của Tần Tì Bà, hiện
tại, hắn ta ngay cả ngủ cũng không thể ngủ ngon.
Hoàng Linh Vũ
nghe được tai ương trong ba ngày của Tần Tì Bà, cười ngả đông ngả tây,
xém chút chống đỡ không nổi buông nạng ngã xuống.
Trình Bình thở
dài nói: “Đây chính là học sinh của chúng ta a, bình thường chỉnh các
lão sư trong lâu đến vui quên trời đất, hiện tại cuối cùng cũng chuyển
đầu súng đi hãm hại nhân gian, thực sự là đáng mừng đáng vui!”
Nhớ năm đó, tên hại nhân tinh Lý Sảng này và học sinh mặt lạnh biến thái
Nhạc Huy này hợp tính cùng giuộc, tại bài học công khai giải phẫu đầu
tiên của Bạch Long đã làm cho Bạch Long phải nôn mửa tại chỗ, được bình
chọn làm hai đại họa gây hại tập thể của Lục Mang Lâu năm đó.
Thì ra lúc đó, Lý Sảng đã nấu một chén cháo phụng lê bát bảo lén mang tới
lớp. Nhân lúc Bạch Long cúi đầu giải phẫu, lặng lẽ đem cháo đổ lên trên
bàn dạy. Đợi khi Bạch Long ngẩng đầu lên giảng giải, thì làm ra vẻ buồn
nôn, tư thế che miệng ói điên cuồng.
Mọi người vừa thấy trên bàn
nhiều uế vật như thế, toàn bộ đều bị dọa ngây ra, Bạch Long cũng giật
mình kinh sợ đi qua muốn chẩn mạch cho hắn.
Nhưng Nhạc Huy ngồi
bên cạnh lại nói: “Trước tiên vẫn nên dọn dẹp vệ sinh đi.” Ngừng một lúc lại nói: “Hoàng đại chịu không được kẻ lãng phí lương thực đâu.”
Nói xong, hắn sáp đầu tới, bắt đầu liếm nuốt ra tiếng mớ cháo tản ra mùi chua trên bàn.
Lúc đó Bạch Long ngây ra, đứng tại chỗ không thể động đậy.
Nào biết Lý Sảng đáng lý nên là bệnh nhân cũng ngẩng đầu lên, dùng tay áo
lau lau miệng, yếu đuối mệt mỏi nói: “Đúng a, lâu huấn Lục Mang Lâu__
không thể lãng phí thức ăn.” Vì thế cũng tiến tới ăn.
Toàn thể ngây ra.
Sắc mặt Bạch Long trắng rồi lại đỏ, đỏ rồi lại xanh, cuối cùng che miệng
chạy đi, điên cuồng ói mửa. Nghe nói bốn năm ngày sau đó, với lời tự răn ‘mỹ thực vẫn là mỹ học duy nhất của ta’ mà Bạch Long không còn muốn ăn. Cho tới khi trò kịch ác độc của hai người bị vén màn bí mật, Bạch lão
sư trắng trắng mập mập đã biến thành Bạch lão sư xanh xanh gầy gầy.
Về sau, chuyện này lan khắp trong Lục Mang Lâu, được gọi là chuyện ‘hai nam một cháo’.
Sau đó, trò kịch ác độc này giữa các học sinh tươi tốt như gió, đến mức
dùng thủ pháp ma thuật từ trong bình đựng dòi bọ lấy ra phấn trùng (một
loại đồ ăn vặt ở phương nam), dùng thủ nghệ tuyệt diệu điều phối ra
tương mè hình dáng hệt như phân, trở thành trò chơi nhỏ trên dĩa đồ ăn.
Hoàng Linh Vũ cười nói: “Màu xanh được tạo từ lam nhưng lại xanh hơn lam, bọn chúng tiến triển rất thuận lợi, ngươi lại dậm chân tại chỗ, không sợ bị bọn chúng cười sao?”
“Sợ có tác dụng gì, mấy năm nay ta cũng
không còn thời gian nghiên cứu tinh túy bức cung. Hơn nữa, bọn chúng có
thể giỏi dùng cách một kéo một co thao túng trạng thái tinh thần của đối thủ, chứng minh trưởng thành nhanh chóng, chúng ta cũng nên cao hứng
mới phải.” Trình Bình nhìn xe tù không xa kia, hỏi: “Ngươi muốn đi tìm
Mạc Xán?”
Hoàng Linh Vũ gật đầu: “Để nàng ta tiếp tục như thế
cũng không phải chuyện hay, ta chuẩn bị sớm an bài một nơi an thân cho
nàng ta.”
“Ngươi có hỏi qua Mộ Dung Sí Diệm không?”
“Sí Diệm?” Hoàng Linh Vũ kinh ngạc nói: “Liên quan gì tới hắn?”
Hoàng Linh Vũ vừa hỏi xong, cũng biết ngay ý của Trình Bình, dù nói thế nào,
Mạc Xán cũng là người đã nuôi nấng Mộ Dung Sí Diệm mười mấy năm, sau đó
lại là nàng ta hạ độc thủ, xem đi xem lại, dù sao thì cũng có liên quan
tới Mộ Dung Sí Diệm. Bất luận là báo ân hay là báo thù, Trình Bình hy
vọng ít nhất có thể để Mộ Dung Sí Diệm biểu đạt thái độ.
Y chậm rãi lắc đầu: “Trình Bình, ngươi có lúc rất hiểu nhân tâm, sao lúc này lại ngu ngốc như vậy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...