Sáng sớm, Trình Bình đuổi theo Hoàng Linh Vũ.
Đám điểu con đệ nhị kỳ và đệ tam kỳ đang tập hợp, chuẩn bị tiến hành rèn
luyện chạy đường dài và khinh công trước bữa sáng. Bạch Long lão sư thể
hình lớn nhất cả học khu từng nói: “Bất luận ngươi ở lớp học khoa nào,
khinh công và chạy đường dài đều là khóa mục bắt buộc, tại sao phải nói
như thế? Thử nghĩ xem, lấy Hắc quả phụ đạo sư của lớp y độc ra nói đi,
nàng không thạo võ công chỉ tinh độc thuật, nhưng mỗi lần quần đấu ẩu đả giữa các lão sư trong học khu, nàng đều lông tóc vô thương, chính là vì nàng có khinh công tuyệt đỉnh!__ Còn về chạy đường dài, đó là rèn luyện lực nhẫn nại của các ngươi. Thử nghĩ, dựa vào Hắc quả phụ lão sư nhiều
lần hạ dược vật độc vật với chúng ta, nếu nàng chỉ có khinh công tốt,
nhưng không có lực nhẫn nại, thì không phải chỉ ‘phiêu’ được nửa ngày đã bị chúng ta bắt được đập tập thể sao?”
Cho nên, vì để sau này
bất luận làm chuyện xấu lớn cỡ nào cũng có thể kịp thời chạy thoát nạn,
các điểu con của học khu đối với việc rèn luyện cơ bản khinh công và
chạy đường dài mỗi sáng đều phải nhiệt tình tràn trề.
“Bọn chúng tiến bộ rất nhanh.” Hoàng Linh Vũ nói. “Các học viên nhị kỳ đã không giống bộ dáng điểu con rồi.”
“Hơn hai năm, đã là thời gian rất dài, có người đã có thể sinh hai ba lần
rồi, huống hồ là bọn chúng đa phần đều có căn cơ.” Một nữ tử mặt nám
nói, hóa ra là hảo thủ đệ nhất trong khóa mục y độc __ Hắc quả phụ.
Hắc quả phụ kỳ thật cũng là một trong những người được ích lợi rất lớn.
Có câu ngọc không mài không thành khí, Hắc quả phụ vốn đến từ bang người
lười, một trong những nguyên lão sáng lập Lục Mang Lâu. Nàng từng cho
rằng bản thân độc thuật vô song, nào biết sau khi sáng lập Lục Mang Lâu, bang người lười tìm kiếm đủ loại nhân tài khắp nơi, tuy những thanh
niên mang về độc thuật giải thuật kém hơn nàng rất nhiều, nhưng thỉnh
thoảng lại có những ý nghĩ kỳ quái nảy ra, khởi phát cho nàng sáng tạo
thêm nhiều loại độc.
Học tập tốt cũng như thi chạy, nếu một đám
người trình độ tương đương cùng thi chạy, thành tích sẽ tăng không
nhanh. Nhưng nếu trước mắt có một người chạy rất nhanh dẫn đầu, người
phía sau sẽ tranh nhau đuổi theo, tốc độ sẽ tăng thêm rất nhiều. Đối với đám điểu con mà nói, loại người như Hắc quả phụ đích thật là nhân vật
đồng thời đóng vai dạy dỗ huấn luyện và dẫn đầu chạy. Nhưng đối với Hắc
quả phụ mà nói, nhiều người như thế người biện pháp như thế, không cần
nghi ngờ cũng trở thành nguồn cơn cho bản thân bọn chúng đề cao thành
tựu với những ý tưởng mới lạ kỳ diệu.
Hắc quả phụ kỳ thật không
phải là quả phụ, chỉ là nam nhân của nàng sau khi biết nàng là Tây
Thương tộc, không nói hai lời liền đem nàng ra bán cho quan phủ. Từ đó
về sau, Hắc quả phụ chỉ xem nam nhân của mình đã chết rồi, cũng không dự định tái giá cho bất cứ ai.
Từ khi đến đây, Hắc quả phụ đối với
chuyện gì cũng vô biểu tình, lạnh nhạt đông cứng người. Nhưng thời gian
trôi đi từng ngày từng ngày, nàng cũng sẽ cùng những đạo sư khác vì vấn
đề độc thuật mỗi người một ý mà tranh luận, thậm chí dứt khoát xuất thủ, không tiếc sử ra những thủ đoạn bỉ ổi cũng phải lấy được thắng lợi tạm
thời. Cuộc sống này, so với cuộc sống trước kia từng phải khuất phục
dưới thân nam nhân, ai khẩn cầu xin đối phương không cần thay lòng, cả
thế giới đều chỉ vây quanh phu gia thì tốt hơn rất nhiều. Vị đạo tự do
tốt như thế, đến mức chỉ cần nếm qua một lần thì sẽ không muốn từ bỏ,
đến mức cho dù đem nàng thiên đao vạn quả, cũng không thể bắt nàng từ
bỏ.
Trình Bình đi đến trước mặt Hoàng Linh Vũ, chỉ thấy trên mặt y tuy vẫn có chút biến hình, nhưng xác thực đã bớt xưng rất nhiều, thầm
biết đại khái là Hắc quả phụ giúp phối dược. Hắc quả phụ tuy chuyên công độc thuật, nhưng vì cũng phải phối chế giải dược, cho nên dược vật nàng điều phối tuyệt đối là tinh chuẩn không chút sai lầm.
Nhìn Hắc
quả phụ, đối phương vẫn mang thần sắc sét đánh không động, Trình Bình
bất giác cười khổ: “Ta luôn bị người ngoài nói làm người không thú vị,
nếu so với ngươi thì thật sự là gặp sư phụ đó.”
Trình Bình và Hắc quả phụ chào hỏi xong, lại nói với Hoàng Linh Vũ: “Lần này ra ngoài, ngươi muốn mang Mộ Dung Sí Diệm đi?”
“Đúng vậy.”
“Quá tùy tiện rồi!” Trình Bình nói: “Ngươi không sợ hắn bại lộ thân phận của ngươi?”
“Hắn biết ta có thân phận gì sao?” Hoàng Linh Vũ kỳ quái nói.
Trình Bình á khẩu, Hoàng Linh Vũ trở nên lợi hại, địch nhân năm đó cho dù mặt đối mặt thấy được Hoàng Linh Vũ hiện tại, cũng tuyệt đối không nhận
ra. Điểm duy nhất có thể cung cấp thông tin suy ngẫm là nơi hai đầu gối
bị khoét xương, nhưng thiên hạ bảy nước đều có trọng hình hà khắc, người chịu qua khoét hình cũng rất nhiều, ai cũng không thể nói người mất đi
xương đầu gối chỉ có Hoàng Linh Vũ.
Hoàng Linh Vũ lại nói: “Tình
trạng hiện tại của hắn rất kém, có lẽ Mộ Dung Bạc Nhai sẽ có biện pháp,
hoặc có lẽ cho hắn tiếp xúc với nhiều sự vật bên ngoài sẽ có ích lợi cho hắn.”
“Ngươi cần gì khổ như vậy? Hắn và ngươi có quan hệ gì?
Chẳng lẽ là vì muốn hắn trợ giúp cho Mộ Dung Bạc Nhai?” Trình Bình nói
tới chỗ này, một ý niệm chợt lóe lên trong đầu, “Nếu như vậy, lớp y độc
và lớp tổng hợp cũng có vài bố trí bên ngoài, hiện tại có lẽ có thể dùng tới. Mộ Dung Bạc Nhai hiện nay bị người ta chỉ trích là người Tây
Thương, có phải nên để các học viên nhất kỳ đang ở bên ngoài diệt ôn
dịch…”
“Lớp y độc và lớp tổng hợp không ngừng phân bố các nơi, bộ chỉ vì tiểu tử Mộ Dung Bạc Nhai sao? Ta chính là không thích nhìn tên
Mộ Dung Nhuệ Việt kia mà thôi, nếu hắn đã từ bỏ Mộ Dung Sí Diệm, ta nhất định không thích cho hắn đạt thành. Nhất địnhm muốn hắn tức giận đến
thổ huyết mà chết.” Hoàng Linh Vũ lý lẽ đương nhiên nói.
Trình
Bình á khẩu, chung quy không tin cách nói của y, cuối cùng vẫn nói: “Bỏ
đi, tùy tiện ngươi nói thế nào cũng được. Tự ngươi nên biết rõ chừng mực là được rồi.”
Đang nói chuyện, Lý Sảng dẫn một nam một nữ đi
nhanh tới, khi đến trước mặt bọn Hoàng Linh Vũ, Lý Sảng đã thở dốc phù
phù, hai người phía sau thì vẫn thản nhiên nhàn tản.
“Lý Sảng,
xem bộ dáng vô dụng của ngươi kìa, ta thật không nguyện ý dẫn ngươi ra
ngoài.” Hoàng Linh Vũ cười nói, một chút cũng không giống như không muốn mang hắn đi.
Lý Sảng che ngực, nhanh chóng bình ổn hơi thở rối loạn.
“Đây là do ngươi tìm?” Hoàng Linh Vũ lại hỏi.
“Đúng, đúng.”
“Bọn họ là…” Đối với thân phận người tới, Hoàng Linh Vũ có chút không mấy xác định.
Hắc quả phụ ở bên cạnh nói: “Đây là Nhạc Huy ta từng điều giáo, còn về người khác, ta chưa từng thấy qua.”
“Chính là học sinh.” Nhạc Huy hơi cúi lưng xuống.
Trình Bình nói: “Người còn lại thì ta thường xuyên dẫn theo. Lương Tiểu Tiểu
của lớp đặc công đi, là người cùng chúng ta trở về đây.”
“A!”
“Đừng cho rằng đổi da mặt thì ta không nhận ra ngươi được.”
Lương Tiểu Tiểu sụ mặt nói: “Trình lão sư, ta rốt cuộc đã sơ suất ở chỗ nào, sao ngươi có thể nhìn ra được ta không phải là nữ?”
“Đừng quên bản lĩnh dịch dung của ngươi ta cũng truyền thụ một hai cái, ngươi học nghệ không tinh, trở về học thêm hai năm nữa lại ra ngoài.”
Hắc quả phụ thì nói: “Trình Bình ngươi dừng dọa người, bản lĩnh dịch dung
của ngươi chưa thể sánh bằng bang người lười, cách giả trang của Lương
Tiểu Tiểu thì đã gần với hoàn mỹ, trong thời gian gấp rút sao nhìn ra
được sơ hở?”
Trình Bình ho khan một tiếng, mới nói: “Lương Tiểu
Tiểu, bộ y phục này của ngươi, là lần trước khi thi giả trang đã dùng
qua rồi đi, tuy ta không thể nhận được gương mặt dịch dung của ngươi,
nhưng bộ y phục này vừa nhìn đã biết rồi.” Nói xong dùng lực búng lên
đầu hắn, mắng lớn: “Bảo các ngươi chú ý tiểu tiết, chú ý tiểu tiết, luôn lộ ra sơ hở thế này trước mặt ta, nếu thật sự muốn người khác không
nhìn ra thân phận của ngươi, ngay cả bộ móng ngựa của ngươi cũng phải
đổi cho ta!” Thì ra là do kỳ thi giả trang gần đây, Lương Tiểu Tiểu thở
dài một hơi: “Ta là một đại nam nhân, có thể giả thành thân nữ nhân đã
không tồi rồi, còn muốn ta phải thu thập bao nhiêu bộ về nữa a.’
Lý Sảng cũng ở bên cạnh giễu cợt: “Lần trước hắn ở trong túc xá hiển thị
cái bụng bự của hắn, bị nữ học sinh rất khủng bố của lầu ba nhìn thấy,
cho rằng hắn đi trộm y phục nữ học sinh phơi. Lần đó thật sự náo rất
lớn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...