☆ Mộc Dịch Phỉ
Một lần nữa khi ta tỉnh lại, Linh Chu tẩu đang dùng khăn giúp ta lau mồ hôi lạnh trên trán, trong phòng có thêm một người nữa, là Linh Chu Tử Kỳ. Nàng và người kia có một gương mặt giống nhau, nhưng không có sự hung ác và kinh khủng của hắn, gương mặt của nàng tràn đầy vẻ bi thương khó hiểu.
Nàng chỉ yên lặng nhìn ta, im bặt, ta không biết được nàng rời đi lúc nào, bởi vì rất nhanh ta lại nặng nề ngủ thiếp đi.
Cảm giác được cơ thể mình bị dịch chuyển, ta khẽ mở mắt, theo phản xạ cơ thể ta run rẩy không ngừng, không tự chủ được nỗi sợ hãi. Ta đang nghiêng người tựa vào lòng kẻ mà ta căm hận cùng sợ hãi nhất. Thảm trạng của mẫu thân và ca ca trước khi chết lại xuất hiện trong đầu óc ta, nước mắt nhỏ giọt không cách nào khống chế. Ta thật sự rất vô dụng, người nhà và gia tộc của ta tất cả đều bị tên ác ma này giết chết, hắn ở ngay trước mắt ta, mà ta, ngoại trừ khóc cái gì cũng không làm được, chỉ có thể để hắn tùy ý xâm phạm.
Tay hắn vòng qua hông ta, động tác ôn nhu dị thường, căng thẳng làm cơ thể ta cứng đờ, không ai biết được sau đó sẽ xảy ra chuyện gì. Vết thương phát đau, như kim châm xát muối.
Cửa được mở ra, Linh Chu tẩu bưng theo cơm nước bước vào, nàng đem một chiếc mâm nhỏ đặt trước mặt ta, đem từng món ăn dọn lên trên.
"Thiếu trang chủ, ngài có cần ta hỗ trợ không?"
"Không cần, ngươi ra ngoài đi." Giọng nói của Linh Chu Kỳ Dương khiến lòng bàn tay ta ứa ra một lớp mồ hôi lạnh. Linh Chu tẩu lui ra ngoài.
Miệng hắn kề bên tai ta, dùng đầu lưỡi nhẹ liếm vành tai, hơi thở nóng rực phả lên sườn gương mặt. Ta cắn môi, cố gắng kiềm nén không cho cơ thể run rẩy, nhưng càng kiềm nén lại càng run rẩy hơn. Giọng cười của hắn truyền vào tai ta.
"Bộ dạng sợ hãi của ngươi, rất đẹp." Hắn đưa tay, lau đi nước mắt trên mặt ta. Sau đó lại cầm lấy chén, đút ta ăn.
Yết hầu của ta đau, hắn đút ta ăn rất thong thả. Dường như hắn cũng không nôn nóng, chỉ im lặng nhẫn nại đợi ta nuốt đồ ăn trong miệng xuống, rồi tiếp tục đưa thêm một muỗng đến cho ta.
Ta chẳng biết phải miêu tả loại cảm giác này như thế nào, loại cảm giác đó, giày vò tâm can.
Chờ ta ăn hết, hắn mới bắt đầu cầm chén của mình lên ăn.
Trong lúc ăn, trên dung nhan của hắn vẫn mang theo nụ cười thỏa mãn ta không hiểu được, phút chốc, cảm giác chỉ thoáng qua, ta thấy hắn giống như một đứa trẻ vừa đạt được viên kẹo đường.
Tâm đột nhiên bị giày xéo khó chịu. Ta chợt nhớ lại hơn mười năm về trước, tình cảnh chúng ta lần đầu gặp nhau. Ta của lúc đó không hề biết được sau này hắn lại là người phá hủy Mộc Dịch sơn trang. Lúc đó là sinh nhật thứ mười hai của ta, mẫu thân tặng cho ta một chiếc trâm bạc, tinh xảo mỹ lệ, ta thậm chí còn không nỡ cài nó lên đầu, ngại mình không xứng.
Nhưng mà, ta lại đem lễ vật ta quý trọng nhất tặng cho kẻ thù.
Khi ta nhìn thấy hắn cài chiếc trâm kia, thật sự rất kinh ngạc, tại sao một nam tử lại muốn cài đồ của nữ nhi. Lúc hắn xoay người lại nhìn ta, trong nháy mắt ta chợt thất thần, gương mặt hắn ửng hồng, thẹn thùng đáng yêu. Ta biết miêu tả một nam tử như vậy rất không bình thường, nhưng lúc đó ta thật sự cảm thấy hắn mới là người xứng với chiếc trâm ấy.
Sau khi ăn cơm xong, Linh Chu tẩu đi đến dọn dẹp sạch sẽ liền rời đi. Trong phòng, lại một lần nữa chỉ còn ta và hắn.
Ta cho rằng sau đó ta sẽ phải đối mặt với việc không giống như tối qua, có thể tối nay ta sẽ chết. Sự giày vò này ta đã không còn cách nào chịu đựng thêm nữa.
Hắn ôm lấy ta, trút bỏ vật dụng trên người ta, đặt ta nằm dưới thân, cánh tay liên tục di chuyển, cơ thể của ta đã sợ đến không cách nào nhúc nhích. Động tác của hắn rất nhẹ, chỉ vuốt ve sau đó từ trên cao nhìn xuống ta.
Ánh mắt của hắn khiến ta cảm thấy xa lạ. Tại sao, ta lại nhìn thấy được đau thương từ trong ánh mắt của hắn.
Đêm hôm đó, hắn ôm chặt ta vào lòng, cái gì cũng không làm, chỉ gắt gao ôm lấy ta. Vết thương bị ép đến muốn nứt ra.
Cơ thể của ta kề lên ngực hắn, đột nhiên giống như có một luồng sét đánh trúng ta, đó là cái gì, ảo giác của ta sao? Dường như hắn cảm giác được sự khác thường của ta, hắn cười, kéo bàn tay ta đặt lên ngực hắn.
"Cảm nhận được chứ?" Hắn nói. Tay của ta bị hắn siết chặt, hầu như muốn nứt ra. Vẻ mặt của hắn, có sự điên cuồng không ức chế được.
Bỗng chốc hắn buông tay, kinh hoảng nhìn ta, giống như hắn vừa làm một việc mà ngay cả hắn cũng không ngờ được.
Sau đó, lại đem ta ôm vào lòng.
Ta kinh ngạc, nỗi sợ hãi đổ ập đến như sóng biển. Hắn là nữ nhân! Linh Chu Kỳ Dương là nữ nhân!
Nữ nhân, không thể kế thừa chức trang chủ, một ngày nào đó bị phát hiện sẽ đánh mất tất cả thanh danh, bị người đời phỉ nhổ.
Hơn thế nữa, nếu là nữ nhân, vậy tại sao lại làm loại chuyện này với ta?
Nàng thật sự điên rồi sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...