☆ Mộc Dịch Phỉ
Nhạc Dương Hiên bị Linh Chu Kỳ Dương phanh thây khi còn đang sống, máu tuôn ra đầy đất từ những tàn chi, tiếng Nhạc Dương Tiêu gào thét bóp nghẹt lấy tim dần dần suy yếu biến thành rên rỉ, khóe mắt nàng chảy xuống hai hàng huyết lệ, mãi đến khi chết đi cũng không thể nhắm mắt. Ta gắt gao nắm lấy Linh Chu Tử Kỳ, cảm giác được nàng cũng đang run rẩy như ta, Linh Chu Kỳ Dương xoay người từng bước tiến đến chỗ chúng ta, nỗi sợ hãi giống như con kiến gặm nhắm đầu khớp xương của ta, giọt nước mắt nóng bừng rất nhanh liền hóa thành băng.
"Ca đừng đến đây, hàn khí trên người sẽ làm hại đến nàng." Linh Chu Tử Kỳ kéo ta lui vào trong giường.
Nghe Linh Chu Tử Kỳ nói thế, Linh Chu Kỳ Dương bỗng dừng bước, nàng kinh ngạc nhìn ta một lúc lâu, chậm rãi đem cánh tay dính đầy máu tươi vươn đến chỗ ta, "Đến đây, Phỉ nhi, chúng ta thành thân đi." Trong mắt nàng lóe lên quang mang hưng phấn, vết máu đọng lại bên má khiến nụ cười của nàng quỷ mị vô cùng, "Ngươi xem, y phục trên người ta là vì ngươi mà mặc, ta muốn ngươi lấy ta, hôm nay liền thành thân."
Giọng nói Linh Chu Kỳ Dương càng ngày càng không bình ổn, thanh kiếm đã nhuộm đầy máu tươi trong tay nàng nhè nhẹ tỏa ra hàn khí, bỗng chốc Linh Chu Tử Kỳ cầm lấy tay của ta, không để ý đến phản kháng của ta, đặt nó lên bàn tay Linh Chu Kỳ Dương, "Thành thân, hôm nay liền thành thân, ca đi đổi y phục sạch sẽ đi, sau đó muội sẽ giúp Phỉ nhi tỷ tỷ thay y phục tân nương, lập tức thành thân, có được không?" Linh Chu Tử Kỳ khẩn trương đến thở dốc, giọng điệu giống như đang dỗ dành. Bàn tay Linh Chu Kỳ Dương lạnh băng như xác chết không có chút nhiệt độ nào, sự lạnh lẽo này dường như có thể từ cánh tay truyền đến tim của ta, tâm như bị gõ mạnh một cái, đau, "Lập tức, liền, thành thân. . ." Nàng vẫn bình tĩnh nhìn ta như trước, thì thào lặp lại câu nói đó.
Linh Chu tẩu từ bên ngoài tiến vào, thấy đống lộn xộn dưới đất thoáng kinh ngạc, sợ hãi đứng ở cửa, Linh Chu Tử Kỳ lập tức nháy mắt về phía nàng, lớn tiếng hô, "Linh Chu tẩu, mau đưa ca đi thay y phục, một lát giúp ca và Phỉ nhi tỷ tỷ thành thân." Linh Chu tẩu tựa hồ hiểu rõ tình hình hiện tại, nàng cẩn thận đi đến bên người Linh Chu Kỳ Dương, nhẹ kéo nàng, "Thiếu trang chủ, chúng ta đi thay y phục, nếu như trễ giờ lành là không xong đâu." Nàng chậm rãi cẩn thận lấy thanh kiếm trong tay Linh Chu Kỳ Dương đi, sau đó kéo Linh Chu Kỳ Dương đang như một con rối đi ra khỏi phòng.
"Phỉ nhi tỷ tỷ, tâm trạng ca hiện tại không ổn định, không biết lúc này ở đây ca sẽ làm ra chuyện gì, tỷ phải nhớ kỹ, vô luận ca làm gì tỷ, nghìn vạn lần đừng nên phản kháng, đừng nên kích động ca, nhất là tỷ, không thể kích động ca." Linh Chu Kỳ Dương vừa đi, Linh Chu Tử Kỳ liền nắm lấy tay ta nói, vẻ mặt nghiêm túc, "Có thể, có thể Phỉ nhi tỷ tỷ không sợ chết, nhưng ta nghĩ, ít nhất tỷ cũng không muốn sẽ chết thê thảm như Nhạc Dương Hiên phải không. Nhất định phải để ca bình tĩnh lại, nhớ kỹ, đừng cố gắng trốn tránh hay phản kháng."
. . . Chết giống như Nhạc Dương Hiên. . . chết giống. . . tiếng thét của nàng giống như lời nguyền rủa, quay về trong đầu ta, máu tươi bắn tung tóe nhuộm đỏ ký ức ta. Rõ là ta không sợ chết, nhưng tại sao ta còn có thể cảm thấy sợ hãi?
Ta không sợ chết, nhưng ta sợ Linh Chu Kỳ Dương, sự sợ hãi quấn chặt lấy trái tim ta, gắt gao bóp nghẹt nó.
Không lâu sau, Linh Chu tẩu dẫn người đến thanh lý máu trong gian phòng, sau đó nàng và Linh Chu Tử Kỳ mới trang điểm thay đồ cho ta, thậm chí còn cầm đến mũ phượng, khăn quàng và tân y đỏ tươi, các nàng thật sự muốn gả ta cho Linh Chu Kỳ Dương.
Ta không muốn thành thân, ta biết ta không thể thành thân. Ta là người của Mộc Dịch sơn trang, sao có thể thành thân với Linh Chu Kỳ Dương, gả cho kẻ thù của ta, ta phải đối mặt với người thân dưới cửu tuyền như thế nào?
Nhưng mà. . . nhưng mà. . . ta vậy mà lại không lấy nổi dũng khí đi phản kháng, đi tự tuyệt. Khí lực giống như bị rút hết, chỉ có thể tùy ý các nàng sắp xếp.
Đội mũ phượng, khoác khăn quàng, vội vã đến thời gian để ta liếc nhìn mình trong gương đồng cũng không có đã bị nâng ra mật thất, trước cửa phòng có một chiếc kiệu hoa, Linh Chu Tử Kỳ vào trong ngồi cùng ta, kiệu hoa lung lay được người nâng lên, Linh Chu Tử Kỳ vẫn ôm ta, giúp ta sưởi ấm.
Rất nhanh chiếc kiệu liền dừng lại, nhất khắc chiếc mành được nhất lên, ta dường như nhớ về Mộc Dịch sơn trang trước đây, máu đỏ đầy đất đã bị đóng thành băng, mỗi thi thể tử trạng khác nhau được người vội vã khiêng đi, Linh Chu Tử Kỳ đem khăn voan đỏ phủ lên đỉnh đầu ta, đỡ ta xuống kiệu.
Vừa mới bước qua cửa, khăn voan trên đầu ta đột nhiên bị xốc lên, Linh Chu Kỳ Dương đứng ở trước mặt ta, "Ca, không thể nâng khăn voan bây giờ." Linh Chu Kỳ Dương giống như không nghe thấy Linh Chu Tử Kỳ nói gì, nàng lại vươn tay đem mũ phượng tháo xuống, ném qua một bên. Căn phòng im lặng như tờ, tất cả mọi người đều chẳng biết Linh Chu Kỳ Dương rốt cuộc muốn gì.
"Tử Kỳ, đi lấy chiếc trâm bạc kia đến đây."
"Trâm bạc?"
"Muội vẫn biết nó ở đâu mà, không phải sao?" Linh Chu Kỳ Dương nhìn ta, gương mặt không có biểu tình, trong mắt lại ẩn chứa sự hưng phấn và chờ mong không nói nên lời.
Hàng mi Linh Chu Tử Kỳ cau lại, nhẹ thở dài liền xoay người ra ngoài phòng, khi nàng trở lại thứ cầm trong tay chính là chiếc trâm bạc ta đã từng cho Linh Chu Kỳ Dương, cách nhiều năm như vậy, nó vẫn còn như mới. Linh Chu Kỳ Dương cầm lấy chiếc trâm, dịu dàng đem nó cắm vào búi tóc của ta, tỉ mỉ nhìn một lúc rồi nhàn nhạt nở nụ cười.
Nàng nắm lấy tay ta, bàn tay vẫn lạnh lẽo như vậy, Âu Dương quản gia chủ trì chúng ta bái thiên địa, bái cao đường, phu thê giao bái, Linh Chu Dịch Phong và Linh Chu phu nhân vẫn lẳng lặng ngồi trên ghế, giữa trán mơ hồ lộ ra đau thương.
Đợi tất cả nghi thức kết thúc, ta bị Linh Chu tẩu và Linh Chu Tử Kỳ đưa về phòng, Linh Chu Kỳ Dương dường như cảm thấy mỹ mãn, mỉm cười nhìn ta rời đi. Vừa trở lại phòng các nàng liền vội vàng sưởi ấm cho ta, ta ngơ ngác cuộn mình trên giường, sự lạnh lẽo giữa lòng bàn tay nàng như vẫn còn chưa biến mất.
"Sau này ta nên gọi tỷ là tẩu tẩu rồi." Linh Chu Tử Kỳ đem chiếc ấm sưởi nhỏ nhét vào lòng ta, mỉm cười có chút cay đắng.
. . . Tẩu tẩu. . . nước mắt lã chã rơi, thế nào cũng không ức chế được, ta thật sự đã gả cho Linh Chu Kỳ Dương rồi. Phụ thân mẫu thân, nữ nhi bất hiếu, con căn bản không xứng mang họ Mộc Dịch, căn bản không có mặt mũi nào đối mặt với liệt tổ liệt tông, tại sao ta lại mềm yếu như vậy, tại sao, ngay cả dũng khí phản kháng lại nàng cũng không có. . . tại sao. . . hết lần này đến lần khác nếu như ta. . .
Khóc đến sưng hai mắt, căng đau đến khó chịu, mãi đến tối Linh Chu Kỳ Dương mới quay lại gian phòng, quanh thân mang theo mùi rượu. Linh Chu Tử Kỳ và Linh Chu tẩu yên lặng lui ra ngoài. Ngọn nến chập chờn chiếu rọi gương mặt nàng, Linh Chu Kỳ Dương từ từ tiến đến bên giường, sờ lên gò má ta, ánh mắt si mê, bỗng nhiên nàng phủ cả người lên ta, cuồng loạn hôn như một cơn mưa xối xả, hơi thở nóng cháy thiêu đốt làn da ta, nàng tìm đến bên tai, âm thanh trầm thấp, "Phỉ nhi, ta yêu ngươi."
Nàng nói yêu ta, kẻ giết cả gia đình ta, cho ta vô số đau xót, chính miệng nói yêu ta, cỡ nào buồn cười cỡ nào châm chọc, ta muốn cười lại cười không nổi, càng đáng buồn hơn chính là, ta phát hiện, ta vậy mà lại, tin nàng.
Trên cổ một mảnh ướt át ấm áp, không phải nước mắt của ta, mà là của Linh Chu Kỳ Dương. Lần đầu tiên ta thấy nàng khóc, lần đầu tiên ta nhìn thấy, một Linh Chu Kỳ Dương như vậy.
Nàng ôm chặt lấy ta, phóng tứ để bản thân khóc, giống như một đứa trẻ mất phương hướng, khát vọng được dỗ dành, cơ thể run lên nhè nhẹ, lộ rõ sự yếu đuối mong manh. Tim ta dường như vướng phải vật gì, theo nước mắt của nàng, chậm rãi nhỏ máu.
Đêm hôm đó, bầu bạn cùng nước mắt, nàng vẫn khóc đến khi khàn giọng, lặp đi lặp lại bảy chữ.
'Ta làm được rồi' và 'Ta yêu ngươi'.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...