☆ Mộc Dịch Phỉ
Ta là Mộc Dịch Phỉ, là nữ nhi của trang chủ Mộc Dịch sơn trang. Phụ thân mất sớm, sơn trang do ca ca ta gánh vác, ca ca của ta là Mộc Dịch Tả Nhân, ôn nhuận như ngọc, luôn nở nụ cười cưng chiều với ta. Lúc phụ thân qua đời, ta ghé vào cơ thể dần lạnh lẽo của người, khóc không ngừng, ai đến khuyên nhủ cũng vô dụng. Cuối cùng, ta khóc đến không còn phát ra tiếng, ca ca ôm lấy ta, cơ thể ca rất ấm áp, ca nói, "Phỉ nhi, đừng sợ, muội còn có ca ca, nhất định ca sẽ bảo vệ muội, cho dù phải hi sinh cả tính mạng."
Ca ca của ta, là ca ca tốt nhất thiên hạ.
Ta bưng canh gà nấu tuyết nhĩ vừa đôn xong đưa vào thư phòng cho ca ca, ca nằm úp sấp ngủ trên bàn, dù ngủ đôi chân mày vẫn nhíu chặt như cũ không giãn ra, trên bàn chất chồng từng quyển sách mỏng. Ta biết, gần đây trong trang xảy ra rất nhiều chuyện, sơ suất trong buôn bán, sổ sách cũng không khớp, lỗ lã không ít, hơn nữa vài thế lực ở các nơi cũng bị những nhân sĩ bất minh tập kích, rất nhiều huynh đệ đã hi sinh. Ca đã vài ngày liên tục không chợp mắt.
Nhẹ nhàng đặt chén canh lên bàn, ca liền tỉnh lại, người tập võ luôn dễ dàng thức giấc trong lúc ngủ như vậy. "Phỉ nhi, đã trễ thế này sao còn chưa ngủ?"
"Ca cũng trở về phòng ngủ đi, cứ tiếp tục như vậy, cơ thể sẽ suy sụp mất."
"Không sao, còn một vài chương mục nữa thôi, kiểm tra hết ca sẽ đi ngủ."
"Ca. . ." Ta thật sự không biết phải khuyên ca như thế nào.
"Được rồi, Phỉ nhi, ngày mai ca phải khởi hành đến Tắc thành cùng Ti Thành quản gia, ba ngày sau sẽ trở về."
"Tắc thành? Tại sao phải đến đó?" Tắc thành rất xa, lại nhiều sơn đạo, hiện tại còn chưa biết địch nhân đang ẩn trong bóng tối là ai, ta rất lo lắng cho an nguy của ca.
"Huynh đệ ở Tắc thành của chúng ta đều bị giết chết không một ai sống sót, ngay cả người ca phái đến điều tra cũng không may mắn tránh được."
"Cái gì!" Tuy những năm gần đây thế lực của Mộc Dịch sơn trang có chút suy yếu, nhưng ở Tắc thành, chí ít có hơn một trăm huynh đệ, vậy mà lại. . .
Vẻ mặt của ca, rất bi thương. Ta biết, ca đang trách cứ bản thân không bảo vệ tốt gia nghiệp phụ thân để lại. Kỳ thật, ca ca không hợp nắm vị trí trang chủ, và cũng không muốn nắm. Ca thích vẽ, thích đi đến nơi sơn u thủy tĩnh[1] đánh đàn, ca từng nói cho ta biết, chuyện mà đời này ca muốn làm nhất đó chính là du ngoạn đại giang nam bắc, dùng chiếc bút trong tay mình vẽ ra thế giới mỹ lệ này. Võ lâm phân tranh, không phải là thế giới của ca.
"Ca, trên đường đi nhớ cẩn thận." Ta không thể ngăn cản, ngăn cản cũng không được. Ca gánh vác trách nhiệm của một người đứng đầu sơn trang.
"Muội yên tâm, có Ti Thành quản gia đi theo, không sao hết." Nụ cười của ca, vẫn là ấm áp như vậy. Ti Thành quản gia, là bộ hạ đi theo phụ thân nhiều năm, có hắn ở bên cạnh ca, ta có chút yên tâm.
Ánh trăng tối nay có chút mông lung, không cảm thấy buồn ngủ ta liền gọi hạ nhân đưa thang đến, leo lên nóc nhà ngắm trăng, khi còn bé phụ thân thường ôm ta ngắm trăng như vậy, người nói, trên mặt trăng có tiên nữ xinh đẹp quyến rũ. Ta rất hâm mộ những tiên nữ này, các nàng đều có dung nhan tuyệt thế.
Ta không phải là một nữ tử xinh đẹp, người xinh đẹp nhất thiên hạ này tên là Linh Chu Tử Kỳ. Nàng thật sự rất đẹp, nhăn mày cười một cái liền say lòng người. Kỳ thật, ta cảm thấy có một người còn đẹp hơn cả nàng, vẻ mặt hắn kinh ngạc ngoái đầu lại nhìn ta, dáng vẻ đỏ bừng không kịp thu hồi, đẹp đến rung động lòng người. Rõ ràng gương mặt cả hai rất giống nhau, nhưng lại có thể xinh đẹp hơn xa. Hắn, là nam nhân đẹp nhất thế gian này - Linh Chu Kỳ Dương, là người nam nhân đã lấy đi món quà sinh nhật 12 tuổi của ta. Hai chúng ta, chỉ gặp nhau được một lần.
Ngọc tiêu biểu ca tặng vẫn nằm trong tay, đột nhiên muốn thổi một khúc, nhưng lại sợ quấy nhiễu giấc ngủ của nương.
Ta vẫn ngơ ngác, ngồi trên nóc nhà.
——
[1]Núi vắng vẻ, nước tĩnh lặng
——
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...