☆ Mộc Dịch Phỉ
Mấy ngày nay vô luận Linh Chu Kỳ Dương gặp ai hay bàn bạc gì cũng đều không kiêng kị sự tồn tại của ta, dường như chắc chắn ta mãi mãi cũng không thể nào chạy trốn khỏi nàng, sẽ cầm tù ta trong lòng nàng cho đến chết. Vì thế, mặc dù Linh Chu trang chủ Linh Chu Dịch Phong từng tức giận không biết bao lần, nhưng nàng vẫn làm theo ý mình. Đôi khi Linh Chu Kỳ Dương có việc phải ra ngoài, ta mới có thể được Linh Chu tẩu đưa về mật thất.
Cũng vì vậy mà ta mới biết được, cái Linh Chu Kỳ Dương muốn không chỉ là Mộc Dịch sơn trang, nàng muốn chiếm đoạt cả tam đại gia trang, độc lĩnh thiên hạ. Có lẽ, việc này không phải là việc nàng muốn, mà là nàng bắt buộc phải làm. Nghe nói Linh Chu Kỳ Dương khi còn bé đã được Linh Chu Dịch Phong đính hôn ước cùng Nhạc Dương Hiên nữ nhi của Nhạc Dương trang chủ. Nói đến đây, Linh Chu Dịch Phong làm như vậy là để tuyệt đường lui của Linh Chu Kỳ Dương, bức nàng trước lúc thành hôn phải hủy diệt Nhạc Dương sơn trang.
Có kỳ nữ tất có kỳ phụ[1], luận nhẫn tâm, phụ tử bọn họ quả nhiên là kẻ tám lạng người nửa cân.
Gương đồng phản chiếu dung nhan không còn sức sống của ta, Linh Chu Kỳ Dương đang thích thú họa mi cho ta, gương mặt chăm chú mà ôn nhu của nàng làm tim ta đập loạn, sự dịu dàng tình tứ giữa đôi mắt kia dường như là từ đáy lòng nàng chảy xuôi ra, sự thâm độc bất định lãnh khốc điên cuồng thường ngày dường như biến mất không còn bóng dáng. Không hiểu sao ta lại có cảm giác, Linh Chu Kỳ Dương như vậy mới là con người thật vốn có của nàng. Nếu như cuộc đời của Linh Chu Kỳ Dương không xảy ra màn dối trá kia, có lẽ nàng sẽ là một nữ tử ôn nhu động lòng người, thậm chí so với Linh Chu Tử Kỳ còn chói lòa rực rỡ hơn. Đau lòng thì có thể dùng nước mắt để giải tỏa tâm tình, khiến người trìu mến; mệt mỏi thì có thể nép vào lòng ái nhân, tìm chỗ dựa; vui vẻ thì có thể lê oa nhẹ cười, thải y huyễn vũ[2]. Vô luận là như thế nào, chí ít cũng sẽ không giống như ngày hôm nay, hai tay dính đầy máu tươi, làm những việc tán tận lương tâm.
Nàng hận phụ mẫu của nàng, hận Linh Chu sơn trang, hận võ lâm này. Hai chữ Linh Chu giống như là một lời nguyền Linh Chu Kỳ Dương vứt không xong chạy không thoát.
Linh Chu Tử Kỳ nói cho ta biết càng nhiều chuyện về nàng, tâm của ta lại càng khó chịu.
Nhưng ta hiểu rõ, ta không thể có tâm đồng cảm với nàng, ta chỉ có thể hận nàng.
Ta bất tri bất giác nhìn nàng, khi lấy lại tinh thần thì Linh Chu Kỳ Dương đã sớm kẽ mi xong, lặng im xem ta ngồi đó ngẩn người nhìn nàng. Ta liền xấu hổ dời ánh mắt đi, trong lòng có chút ảo não, tại sao lại thất thần nhìn nàng.
Nàng đứng lặng im hồi lâu không nói gì, bỗng dưng cầm lấy trâm và lược trên bàn, chải tóc dài cho ta, ba ngàn phiền não, từng sợi tóc đen, đều nằm hết trong bàn tay nàng.
Chờ cho đến khi tất cả đều thỏa đáng, Linh Chu Kỳ Dương ôm lấy ta như bình thường.
Thói quen của con người thật sự rất đáng sợ. Thói quen cả người đầy đau đớn, thói quen hận một người, thậm chí còn có thể quen, sống trong cái ôm của nàng.
Linh Chu Tử Kỳ đột nhiên tiến vào, thần sắc có chút bất an, "Ca, người đã đến đông đủ."
"Ừ, gọi Linh Chu tẩu đến chăm sóc nàng." Linh Chu Kỳ Dương đưa ta quay về giường, sau khi hôn ta triền miên đến hít thở không thông nàng mới rời đi.
Linh Chu tẩu đưa đàn đến, ta tùy tiện gảy dây, không có tâm trạng chơi đàn. Dù Linh Chu Kỳ Dương không có mang ta đi, nhưng ta cũng đoán được đại khái, việc lần này bọn họ bàn bạc là Ám tộc và Nhạc Dương Tiêu.
Nhạc Dương Tiêu muốn mời Ám tộc giết Linh Chu Kỳ Dương, mấy ngày gần đây Linh Chu Tử Kỳ luôn vì việc này mà lo lắng, nhưng Linh Chu Kỳ Dương thì ngược lại đạm nhạt như không có việc gì, bình chân như vại. Kỳ thực, ta chưa bao giờ gặp qua nàng vì chuyện gì mà khẩn trương.
"Mộc Dịch tiểu thư, đến ăn một chút Tuyết Hoa Tô[3] ngươi thích nhất đi. Là Thiếu trang chủ đặc biệt mời người từ Hòe Nam mua về đó." Linh Chu tẩu đem mâm thức ăn đưa đến trước mặt ta.
Tuyết Hoa Tô ở Hòe Nam quả thật là điểm tâm ta thích nhất, nhưng tại sao Linh Chu Kỳ Dương lại biết? Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, chợt nghe tiếng Linh Chu tẩu dong dài, "Tiểu thư, ngươi không biết thôi, ngươi ăn cơm ngày càng ít đi, gầy đến nhìn thôi cũng thấy đau lòng, Thiếu trang chủ của chúng ta ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng rất lo lắng, thường ngày món nào ngươi ăn nhiều hai miếng, món nào mùi vị khá ngon miệng, ngài ấy nhất định nhớ kỹ, đến lúc làm cơm liền căn dặn ta đến trù phòng nhìn, một bước không rời trông chừng bọn họ làm cơm."
Nghe những lời này, ta ăn càng thêm vô vị, không phải không tin, mà là tâm tư rối bời.
Khi Linh Chu Kỳ Dương hung tàn với ta thì khiến ta không thể nói được, nhưng đối tốt với ta thì lại ôn nhu đến tôn ta làm búp bê sứ, đúng là thay đổi thất thường.
——
[1] Có con gái giỏi tất có cha giỏi
[2] Thải y = quần áo nhiều màu; huyễn vũ = rực rỡ/khoe khoang điệu múa
[3] Một loại bánh, trông cũng ngon phía trên rắc đường hoặc gì đấy cho giống tuyết - 雪花酥
——
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...