Tình Thù

Cánh tay hạ xuống…
Bà lảo đảo ra ngoài…
Ánh mắt Lãnh Phong chùn xuống:
-Sao lần nào cũng để em thấy hết khúc hấp dẫn nhất…Anh thật là…
-Anh Phong!
Hà Doanh khóc rống lên…Cô chợt thấy thương anh hơn bao giờ hết…Người đàn ông đấy…Những vết sẹo lành nhưng không thể liền da…
Cô ôm lấy người Lãnh Phong từ phía sau:
-Em và con cần anh mà anh Phong! Rất cần anh! Đừng bỏ mẹ con em…
Lãnh Phong nhắm ghiền mắt…Anh đã trốn tránh cảm giác này quá lâu rồi…Đến mức không còn đè nén được…
Lãnh Phong quay lại ôm lấy cô…
Hôn cô…Nụ hôn cuồng nhiệt lần đầu tiên trong cuộc đời anh…Hơn cả đêm kích tình năm ấy…
-Hôm đó anh vẫn tỉnh…Nhưng là do anh không muốn khống chế….Anh muốn được yêu em…Dù chỉ một lần…
Anh rất ích kỷ đúng không? Đêm ấy, liều thuốc kích thích đó không làm anh mụ mị…Nếu muốn anh có thể dừng lại…Như hôm nào trong nhà vệ sinh tự cắt tay mình…

Nhưng Lãnh Phong không muốn dừng. Anh đã không kềm chế được khao khát và dục vọng…
Hà Doanh ngẩn ra. Rồi cô bấu chặt lấy người Phong…
-Vậy em xin anh…hôm nay đừng dừng lại…Anh Phong…
Những nụ hôn nóng dần lên…Lãnh Phong bế xốc cô tới bên giường…
Hà Doanh ôm lấy tấm thân trần nóng bỏng đó….Cô không còn ngần ngại nữa….Muốn thả mình dâng hiến…Muốn anh nhấn chìm Doanh trong mê đắm, không thể dứt ra…
-Xin lỗi em!
Lãnh Phong tiến vào người cô, tiếng rên rỉ kích tình vang lên nồng đậm…Hà Doanh cắn nhẹ môi, nén đi cảm giác vừa đau đớn lại vừa rất khoái lạc này…
Hai thân thể vừa mới đây tưởng chừng xa lạ…Bây giờ quấn chặt lấy nhau….Lãnh Phong sung sướng ôm lấy cô chặt hơn vào lòng mình, đôi môi nở một nụ cười hạnh phúc…
Lần đầu tiên….và cũng có thể là sau cuối….
Hà Doanh vẫn còn ngủ….Điện thoại của cô đã reo nãy giờ…Tiếng chuông khiến Lãnh Phong thức giấc…Anh mệt mỏi cầm lấy cái vật đang phát ra âm thanh phiền nhiễu kia. Chưa kịp lên tiếng, bên kia đã vang lên giọng nói đầy lo lắng của bà Kiều Anh:
-Doanh Doanh…Con ở đâu? Doanh!
Lúc đó Hà Doanh cũng trở mình…Lãnh Phong mỉm cười, trao điện thoại cho cô:
Bên kia giọng nói càng trở nên nôn nóng hơn:
-Doanh….
-Dạ…con đây….Con xin lỗi mẹ…Con…
-Sao con không về nhà? Ba mẹ tìm con khắp nơi, điện thoại thì không có người bắt máy…
-Con không sao đâu mẹ!- Hà Doanh ngượng ngùng nhìn Phong- Bé An Vĩnh…có ngoan không mẹ?
-Ừ….Cháu không khóc gì cả…Đã ngủ yên rồi…- Giọng bà Kiều Anh nhẹ hẳn đi- Biết tin con là được rồi…Cũng khuya rồi, con không cần về đâu…Đi đường nguy hiểm lắm.
-Dạ…
Hà Doanh tắt máy…Ánh mắt Lãnh Phong đầy âu yếm nhìn cô:
-Em ngủ thêm đi! Ngày mai anh đưa em về nhà!

———
Sự thân mật của Lãnh Phong và Hà Doanh khiến ông bà Vỹ Tường rất bất ngờ. Nhưng họ cũng không nói gì hơn khi nhìn gương mặt rạng rỡ của hai mẹ con. An Vĩnh vừa nhìn thấy Lãnh Phong đã đưa đôi tay nhỏ xíu hươ về phía anh, đòi bồng bế. Trước tình cảnh này, làm sao nhẫn tâm chia cắt một gia đình.
-Thưa ba mẹ…con xin phép đưa Hà Doanh và An Vĩnh đi chơi một chút…
-Ừ…Lãnh Phong à, thực ra chuyện của Vĩnh An….
-Được rồi anh- Bà Kiều Anh mỉm cười- Con cứ đi đi! Chuyện vẫn còn, khi nào thích hợp nói thì sẽ nói!
-Dạ…
Quả thật rất đẹp đôi. Lãnh Phong hôm nay đã cười với An Vĩnh…Nụ cười ấm áp cùng ánh mắt âu yếm tràn đầy tình yêu thương…Trong vòng tay anh, An Vĩnh khanh khách cười, khi Lãnh Phong dụi đầu vào bụng con, cù nhẹ!
Trong công viên! Đây là lần đầu tiên trong suốt bao nhiêu năm, Lãnh Phong chơi ở đây…
Tay Hà Doanh cầm chiếc máy ảnh…không ngừng buộc anh làm mẫu nhiều kiểu…Còn có những tấm ảnh tràn trề hạnh phúc, cô bế con, còn Lãnh Phong ôm lấy mẹ con hai người:
-Em khát nước không? Ăn kem nhé!
-Dạ….
Lãnh Phong đưa tay vén những sợi tóc của vợ. Yêu thương tràn ngập, càng yêu khi xa lìa càng đau đớn. Hôm nay anh rất ích kỷ, vẫn muốn thu lấy hình ảnh của em và con trong tầm mắt mình…Một mai…nếu anh có đi đến một nơi nào đó…sẽ nhớ mình từng hạnh phúc…Từng có những người thuộc về anh!
Hà Doanh tựa đầu vào ngực anh! Lãnh Phong đang rất khác….Anh xắn quần Jean, cùng cô giữ lấy con, để An Vĩnh ngồi trong chiếc phao bơi nhỏ xíu…Đôi tay cua bé đập nước tung tóe, sau đó khanh khách cười.
Đêm tiếp tục là một đêm lãng mạn…Khi An Vĩnh ngủ, Lãnh Phong lại hôn say đắm Hà Doanh…
Sóng yêu bể lặng…Đêm nay…

Có những hôm anh dậy rất sớm, theo chân mẹ…Bà thường có thói quen ở bên tòa chung cư đó, nhìn người phụ nữ mình căm hận nhất buổi sáng ăn mặc giản dị làm một bà nội trợ bình thường.
Không nhung lụa, nhưng bà ta vẫn không có vẻ gì đó ưu sầu, vẫn hòa mình vào dòng người đông đúc, thực hiện thiên chức một người vợ hiền.
Cả ngày hôm nay bà không về nhà….Mẹ đang đau đớn, hoảng hốt nhưng bao nhiêu đó làm sao có thể vơi đi nỗi hận?
Mẹ ơi! Hôm nay chắc chắn mẹ sẽ không ngồi yên trong chiếc xe ấy….Mẹ đang trong trạng thái điên cuồng nhất…
Báo cảnh sát bắt mẹ? Bắt được thân, nhưng không thể làm cho con người lồng lộn đó dịu xuống…Mẹ cần một sự kết thúc…Trong bi kịch này, một lời nói tha thứ là không thể. Vì mẹ đã từng được yêu thương….Nhưng bỗng chốc nó ra đi…Phản bội? Không đúng….Người ta đã không yêu mẹ nữa…Người ta đã không còn nhớ mẹ nữa…Mẹ đã là một người xa lạ…Không quen!
Gần 30 năm trước đã không có kết thúc nên bây giờ nó vẫn kéo dài đến bây giờ…
Doanh Doanh! Anh sẽ mang mình ra đánh một ván cược. Nếu mẹ có thể quên, anh sẽ không buông em ra nữa…Anh sẽ ôm em và con vào trong ngực…Suốt đời…
Còn ngược lại…Em sẽ đau lắm…Nhưng có nỗi đau nào còn mãi với thời gian…Bên cạnh em còn có nhiều thứ khác…Nhất là con đó, bảo bối của chúng mình!… Trách nhiệm của một người mẹ sẽ làm cho em kiên cường vượt qua tất cả, đúng không em?
Chờ anh sau ván cược cuộc đời này nhé!…. Chờ anh!…………
Lãnh Phong khép nhẹ cánh cửa….
Đêm vẫn còn dài….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận