Nhiều năm sau gặp lại người từng thầm mến là cảm giác gì?
Vẫn là...!rất thích anh ấy.
Phải làm sao đây?
…
“Xin hỏi anh có nguyện ý lấy cô Miểu Miểu làm vợ, yêu thương cô ấy suốt đời không?”
“Tôi nguyện ý.”
Tôi không nguyện ý đâu!
Miểu Miểu bất lực phản đối, cô còn chưa từng yêu đương gì, sao bỗng dưng lại phải kết hôn chứ? Hơn nữa cô còn chẳng biết chú rể họ gì, tên gì, trông ra làm sao.
“Cô Miểu Miểu, xin hỏi cô có đồng ý lấy anh Hoắc Tư Diễn, trọn đời trọn kiếp, không rời không bỏ không?”
“Tôi không...”
Khoan đã, Hoắc Tư Diễn!?
Miểu Miểu ngẩn người 0,1 giây, rồi nhanh chóng đổi giọng: “Tôi nguyện ý.”
“Ừ, con nguyện ý là tốt rồi.”
Trong căn phòng yên tĩnh và tối đen, giữa tiếng hoạt động khe khẽ của điều hòa và máy tạo ẩm, vang lên một giọng nói quen thuộc.
Ngay sau đó, rèm cửa dày đặc bị kéo “xoạt” một cái, ánh nắng không chút kiêng dè xuyên qua cửa sổ tràn vào, căn phòng lập tức sáng rực.
Miểu Miểu cau mày, theo phản xạ định đưa tay lên che mắt, không ngờ vừa mới nhấc tay đã bị ai đó nắm lấy, giống như nhổ củ cải, kéo cô từ trên giường bật dậy.
“...Mẹ?”
Miểu Miểu mơ màng dụi mắt, thấy rõ người trước mặt mới nhận ra vừa rồi chỉ là một giấc mộng hão huyền, niềm vui trong khoảnh khắc giống như hoa trong gương, trăng dưới nước, không thể nắm bắt, cô bỗng thấy vô vị, lười biếng muốn ngả xuống giường lần nữa.
An Dung Trinh nhanh mắt nhanh tay ngăn cô lại: “Anh trai con gọi điện nói để quên một tài liệu quan trọng ở nhà, lát nữa con đem đến cho nó nhé.”
“Con không đi đâu.” Bên ngoài nóng quá mà.
“Vừa rồi hỏi con, không phải còn nói là con nguyện ý sao?”
Miểu Miểu: “...”
“Bảo bố con đi làm tiện thể mang qua đi, mẹ ơi con buồn ngủ lắm, muốn ngủ thêm chút nữa.”
An Dung Trinh nhìn ra ngoài cửa sổ, nắng gắt chói chang: “Bố con hôm nay nghỉ, hơn nữa trời nắng thế này, mẹ không nỡ để chồng mẹ ra ngoài phơi nắng đâu.”
Được rồi, hóa ra chồng là ruột thịt, con gái là hàng khuyến mãi khi nạp tiền điện thoại đây mà.
Miểu Miểu đành bất đắc dĩ bò dậy, đi dép lê vào phòng tắm, rửa mặt đơn giản xong rồi đi ra, cô cởi chiếc váy ngủ dây mát mẻ thay thành chiếc váy cotton màu trắng, tóc dài cũng buộc tùy ý thành búi.
Phòng khách dưới lầu.
An Dung Trinh nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại thấy con gái ngáp dài bước tới, trên mặt không son phấn, sạch sẽ tinh khôi, bà hỏi: “Không thoa chút kem chống nắng à?”
“Không ạ.” Miểu Miểu quyết định đánh nhanh rút gọn, cô cầm lấy phong bì tài liệu được niêm phong trên bàn, chọn một chùm chìa khóa xe, lười nhác vẫy tay: “Con đi đây.”
Vừa bước ra khỏi cửa, Miểu Miểu liền thấy ba cô, Tạ Thích Minh, từ trong thư phòng đi ra, ánh mắt lo lắng dõi theo bóng dáng mảnh mai của cô: “Miểu Miểu không sao chứ?.”
An Dung Trinh cũng nhíu mày nhìn ra ngoài, chiếc xe màu trắng từ ga-ra lái đi ra, chẳng mấy chốc đã khuất khỏi tầm nhìn, bà thu lại ánh nhìn: “Để con bé ra ngoài hít thở chút không khí cũng tốt.”
Tạ Thích Minh khẽ thở dài: “Từ sau khi nó tham dự đám tang của bạn học cấp ba mấy hôm trước, về nhà đã u buồn rầu rĩ suốt nửa tháng, cả ngày trốn trong phòng không chịu ra ngoài.”
An Dung Trinh cũng cảm thán: “Miểu Miểu từ nhỏ đã là đứa trẻ sống tình cảm.”
Miểu Miểu đương nhiên hiểu tâm tư của mẹ mình, nhưng lúc này đang giữa trưa hè nóng bức, nắng gắt như thiêu đốt, trời nóng đến mức người ta chẳng còn tâm trạng gì, may mắn là đường đi rất thông thoáng, ba mươi phút sau cô thuận lợi đến được quán cà phê Hoa Ngữ nơi mà mẹ và anh họ đã hẹn gặp nhau.
Bên cạnh quán cà phê có một bãi đậu xe nhỏ, nhìn từ xa, các loại xe đỗ chật kín, cô lái xe vào tìm chỗ đậu, dù tốc độ xe đã rất chậm nhưng vẫn xảy ra một chút sự cố.
Một chiếc xe bất ngờ từ góc rẽ bên trái lao ra, Miểu Miểu phản ứng cực nhanh, lập tức đạp phanh, đối phương cũng dừng lại gấp, lốp xe ma sát với mặt đất nóng rực kêu ken két chói tai.
Chiếc Audi trắng khiêm tốn và chiếc BMW đỏ kiêu ngạo suýt chút nữa là đụng nhau.
Miểu Miểu và chủ nhân chiếc BMW gần như đồng thời hạ cửa kính xe, hai cô gái trẻ đối mặt, cả hai đều sững lại.
Cô gái kia thò đầu ra, vuốt vuốt mái tóc ngắn: “Xin lỗi xin lỗi, tôi vừa mới lấy bằng lái.”
Đó là một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, cũng không trang điểm, lại cười rất chân thành, Miểu Miểu cũng không phải kiểu người thích chấp nhặt, nhưng vẫn phải nhắc nhở một câu: “Cô lái thế này rất nguy hiểm đấy, tốt nhất là vẫn nên nhờ người quen dẫn dắt một thời gian rồi mới tự mình lái ra đường.”
“Biết rồi, biết rồi, cảm ơn nha!” Cô gái tóc ngắn biết mình sai, ngoan ngoãn giơ tay chào cô: “Ở bên trong còn một chỗ trống đấy.”
Nói xong, cô gái chậm rãi lái xe đi.
Miểu Miểu theo hướng chỉ dẫn của cô tìm được chỗ trống, đậu xe xong, tháo dây an toàn, lại cảm thấy khó xử, bãi đậu xe cách quán cà phê khoảng một trăm mét mà đoạn đường này lại chẳng có bóng mát nào...
Miểu Miểu do dự, may mà trời cao dường như nghe thấy lòng cô, bầu trời phía nam mây đen bắt đầu tích tụ, dần dần, mặt trời bị nuốt chửng hoàn toàn, cả đất trời bỗng tối sầm lại vài phần.
Miểu Miểu tranh thủ mở cửa xe bước ra, luồng khí nóng ập tới, phả vào mặt cô, cô vội vàng bước nhanh hơn, cảm giác mình như một miếng bơ đang vừa đi vừa tan chảy.
Trên đầu, bầu trời có một đường phân cách rõ ràng, phía nam mây đen đè nặng, phía bắc vẫn là trời xanh mây trắng.
Một nửa nắng, một nửa mưa.
Khi Miểu Miểu vừa tới cửa quán cà phê thì gió nổi lên, một bụi hoa hồng nhỏ bên cạnh cửa, nở chen chúc giữa đám lá, đỏ rực như đốm lửa, bị gió thổi đung đưa không ngừng.
Cô nhanh chóng đẩy cửa bước vào, cái nóng hầm hập ngoài trời và hơi lạnh bên trong va chạm, khiến cô rùng mình một cái.
Trong quán cà phê không đông người lắm, tiếng nhạc piano du dương.
Miểu Miểu đảo mắt một vòng, nhanh chóng nhận ra một bóng dáng quen thuộc ở gần cửa sổ, người đàn ông ngồi thẳng lưng, mặc áo sơ mi sọc xanh nhạt, cắt may vừa vặn, gọn gàng thẳng thớm, phía dưới là quần tây đen, rõ ràng là trang phục của Tạ Nam Trừng, người mà tối qua uống say ngủ lại nhà cô, sáng nay lúc ra cửa cô nhìn thấy.
Phải thừa nhận, trông cũng khá đẹp trai đấy chứ.
Bàn đối diện có hai cô gái đang lén lút nhìn anh ta, thỉnh thoảng cười cười nói nói với nhau, nhưng anh ta lại không mảy may để ý, tập trung trầm tư.
Cho nên mới nói, có những người cho dù điều kiện tốt thế nào, nhưng dựa vào thực lực vẫn có thể ế từ trong bụng mẹ đến nay, đúng là chẳng có gì lạ cả.
Miểu Miểu định qua trêu chọc anh ta vài câu, nhưng đi được nửa chừng thì đổi ý, cô lén lút tiến lại gần, nhẹ nhàng che mắt anh ta từ phía sau…
“Đoán xem...!em là ai nào.”
Bởi vì phải giả giọng, giọng nói vốn đã mềm mại của cô giờ lại cố ý kéo dài ra, nghe vừa nũng nịu vừa õng ẹo, giống như đang làm nũng vậy.
Ngay cả Miểu Miểu cũng cảm thấy giọng mình nghe thật kỳ cục, phản ứng của người đàn ông trước mặt càng khoa trương hơn.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể anh căng thẳng, như đang cảnh giác điều gì đó.
Không thể nào chứ?
Từ góc độ này, Miểu Miểu chỉ có thể nhìn thấy sống mũi cao và đôi môi mỏng khẽ mím lại của anh ta.
Đột nhiên, cô cảm thấy như có thứ gì đó gõ vào đầu mình, nhận ra có điều gì đó không ổn.
Lúc này, một giọng nam không mấy xa lạ từ phía sau vang lên, gần như mang theo sự nghiến răng nghiến lợi: "Tạ An Miểu Miểu!"
Miểu Miểu kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông đang đứng ở cửa, cũng mặc áo sơ mi kẻ sọc xanh nhạt và quần dài màu đen… là Tạ Nam Trừng.
"Ầm!"
Một tia chớp xé toạc bầu trời đen kịt, tiếng sấm vang dội khắp bầu trời, bên ngoài liên tục vang lên tiếng còi báo động của xe ô tô.
Miểu Miểu cũng bị chấn động đến mức tóc tai dựng đứng, sau một lúc ngẩn người, cô chậm rãi quay đầu lại: "Tiên sinh, thật xin lỗi, chỉ là hiểu lầm thôi.
Tôi nhận nhầm người rồi."
Người đàn ông không có phản ứng gì, dường như cũng đang suy tư điều gì đó.
Tạ An Miểu Miểu?
Bàn tay mềm mại và ấm áp của cô gái vẫn đặt trên mắt anh, anh theo phản xạ chớp chớp mắt, Miểu Miểu cũng cảm nhận được lông mi của anh chạm nhẹ giữa các ngón tay mình, lập tức buông tay ra.
"Thực sự rất xin lỗi."
"Không sao." Giọng người đàn ông nhàn nhạt.
Miểu Miểu thở phào nhẹ nhõm, lại xin lỗi một lần nữa, rồi xoay người đi về phía Tạ Nam Trừng, người đàn ông hơi nghiêng đầu nhìn cô một cái, rồi nhanh chóng quay đi.
Tạ Nam Trừng ngồi trên ghế, nhìn cô bước tới với vẻ mặt khó đỡ.
Miểu Miểu có chút chột dạ gọi một tiếng "Anh", rồi ngồi xuống đối diện anh, khẽ ho một tiếng: "Có người mặc giống hệt với anh đấy."
Đã thế còn là đụng hàng liên hoàng nữa chứ.
Tạ Nam Trừng mỉm cười nhưng không cười: "Ồ."
Ánh mắt anh lướt qua cô, nhìn về phía người đàn ông mặc trùng đồ với mình, động tác gõ nhẹ lên bàn cũng bất chợt dừng lại.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn của anh, người đàn ông cũng nhìn lại.
Tạ Nam Trừng đột nhiên đứng bật dậy.
"Anh?"
Miểu Miểu không hiểu ra sao, theo ánh mắt anh nhìn sang, đôi mắt đen kinh ngạc mở to không tin nổi, trong khoảnh khắc tim cô như ngừng đập.
Lại một tia chớp hình nhánh cây nổ tung ngoài cửa sổ, tiếng sấm rung chuyển cả cửa kính như muốn rớt xuống.
Mọi thứ xung quanh dường như đều xa xăm, trong mắt Miểu Miểu giờ chỉ còn lại một người đàn ông.
Gương mặt chú rể trong giấc mơ bỗng chốc hiện ra rõ ràng.
Hoắc Tư Diễn.
Người mà cô từng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại, vậy mà lại tái ngộ trong hoàn cảnh này, hơn nữa vừa rồi...!cô còn nghịch ngợm bịt mắt anh nữa chứ.
"Hoắc Tư Diễn, anh cũng về nước rồi à!" Tạ Nam Trừng lên tiếng chào hỏi trước.
Hóa ra họ…họ cũng quen nhau sao?!
Miểu Miểu nhìn Hoắc Tư Diễn đang bước lại gần, cô vội vàng ngồi thẳng người, cúi đầu nhìn khuôn mặt phản chiếu trên mặt bàn, thầm nghĩ, nếu trước khi ra ngoài chịu khó trang điểm nhẹ thì tốt rồi.
Nhưng mà, cô căng thẳng như vậy làm gì chứ? Đã mấy năm trôi qua rồi, anh ấy chắc là không còn nhớ cô nữa đâu, đúng không?
Miểu Miểu vừa nghỉ ngợi, Hoắc Tư Diễn đã đứng phía sau lưng cô: "Ừ, về được hơn nửa năm rồi."
Giọng nói của anh bây giờ trầm hơn rất nhiều so với giọng điệu có chút mảnh mai thời trung học.
Miểu Miểu cố gắng kiềm chế không quay đầu lại nhìn, 1 giây, 2 giây, 3 giây...!khoảng thời gian đó như dài đằng đẵng cả thế kỷ, cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà khẽ nghiêng đầu lại, vội vã liếc nhìn một cái.
Hai người đàn ông đều có ngoại hình xuất chúng, mặc dù mặc đồ giống nhau nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt.
Một người ôn hòa dễ gần, người kia lại lạnh lùng kiêu ngạo, ngay cả cô phục vụ đứng cách đó không xa cũng nhìn đến mức không chớp mắt.
Khi Miểu Miểu đang cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình để làm một người vô hình, cô nghe thấy Tạ Nam Trừng nói: "Đây là em họ tôi, Tạ An Miểu Miểu."
Miểu Miểu giật mình, tim suýt chút nữa ngừng đập, đầu óc ban đầu trống rỗng, sau đó muôn vàn suy nghĩ thi nhau hiện lên, cuối cùng gói gọn trong một câu hỏi: Không biết anh ấy còn nhớ cô không?
Nếu anh ấy nhớ, thì cô nên nói “chào anh” hay là “lâu quá không gặp” đây?
Hoắc Tư Diễn lịch sự gật đầu với cô.
Trái tim Miểu Miểu như mặt đất bị thiêu đốt dưới ánh nắng chói chang bỗng gặp phải cơn bão dữ dội, tất cả những cảm xúc thầm kín, mong chờ và vui sướng đều bị quét sạch sẽ, lồng ngực trống rỗng đến mức có thể nghe thấy tiếng vang của nhịp tim.
Quả nhiên là anh ấy không nhớ rồi.
Cô tại sao lại còn ôm hi vọng cơ chứ?
Tạ Nam Trừng không nhận ra sự khác lạ của Miểu Miểu, tiếp tục giới thiệu: "Miểu Miểu, đây là Hoắc Tư Diễn…”
Điện thoại trong túi anh ta đột nhiên reo lên, anh ta lấy ra nghe, chỉ vài giây sau liền cúp máy: "Bệnh nhân xảy ra tình trạng khẩn cấp, anh phải lập tức quay về bệnh viện."
Miểu Miểu đưa túi hồ sơ qua, Tạ Nam Trừng nhận lấy, dặn dò cô trên đường về cẩn thận, sau đó áy náy nhìn Hoắc Tư Diễn rồi vội vã rời đi.
Sau khi Tạ Nam Trừng đi khỏi, Miểu Miểu và Hoắc Tư Diễn ngầm hiểu với nhau rằng im lặng là cách tốt nhất.
Không hiểu sao Miểu Miểu cảm thấy có chút buồn.
Có lẽ buồn là vì, dù đã gặp lại người đàn ông này, cô cũng không có tư cách ngồi xuống trò chuyện ôn lại chuyện cũ với anh, dù chỉ là như bạn bè cũng được.
Tiếp tục ở lại đây chỉ khiến cho không khí thêm phần ngượng ngùng.
Dựa vào hiểu biết của cô về Hoắc Tư Diễn, chắc anh cũng nghĩ như vậy, phải không?
Cô gượng gạo nặn ra một nụ cười: "À, tôi chợt nhớ ra còn chút việc, tôi đi trước đây.
Tạm biệt."
Miểu Miểu kéo cửa ra, cơn gió nóng mang theo hơi nước mưa ập vào, thổi bay tà váy của cô.
Cô chống chọi với cơn gió vừa bước ra được một bước, không ngờ, cơn mưa như trút nước “ào ào” đổ xuống, làm ướt đẫm tà váy của cô trong nháy mắt.
Miểu Miểu đành ngậm ngùi trở lại, trên cửa kính phản chiếu bóng dáng người đàn ông đang chậm rãi tiến lại gần.
Cô cười gượng gạo giải thích: "Mưa to quá."
Hoắc Tư Diễn không nhìn ra ngoài mà lại nhìn thẳng vào cô: "Ừ, rất to."
Cô vẫn giống như hồi cấp ba, thích mặc đồ màu trắng, thích buộc tóc kiểu củ hành, dáng vẻ cũng không thay đổi nhiều, đặc biệt là đôi mắt ấy, dù đã qua bao nhiêu năm, vẫn trong sáng và thuần khiết như ngày nào.
Miểu Miểu không biết Hoắc Tư Diễn đang nhìn mình, cô mơ màng nhớ lại giấc mơ trưa nay, thật kỳ diệu, rõ ràng chỉ là người thoáng qua trong một giấc mộng hư ảo, những tưởng cách xa ngàn dặm, vậy mà lúc này lại chân thực đứng bên cạnh.
Giá mà...!mưa kéo dài thêm một chút thì tốt biết mấy.
Cơn mưa tháng sáu đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Vài phút sau, cơn mưa có vẻ đã bớt dữ dội hơn.
Hoắc Tư Diễn nghe thấy một tiếng thở dài khẽ khàng, tưởng rằng cô thực sự có việc gấp, anh quay người đi về phía quầy lễ tân.
Miểu Miểu nhìn thấy anh nói gì đó với nhân viên phục vụ, người đó liền lấy ra một chiếc ô cán dài đưa cho anh, anh nhận lấy, cảm ơn.
Cô nhân viên nhỏ nhắn liên tục xua tay, cười tươi như hoa.
Sau đó, Miểu Miểu nhìn thấy Hoắc Tư Diễn cầm ô đi về phía mình, ánh đèn màu cam dịu dàng, dáng người anh cao lớn, bước đi không nhanh không chậm, không biết có phải do ánh đèn hay không, mà cô cảm thấy thần sắc anh cũng trở nên dịu dàng hơn vài phần.
Bản nhạc piano chuyển sang bài "Hảo Cửu Bất Kiến" của Trần Dịch Tấn, giọng hát khàn khàn đầy sự cô đơn ngân vang: "Anh đến thành phố nơi em ở, đi qua con đường em từng đi..."
*Hảo Cửu Bất Kiến: có thể hiểu là đã lâu không gặp.
Quá hợp hoàn cảnh rồi.
Miểu Miểu nghe mà thấy sống mũi cay cay, cúi đầu hạ mắt nhìn sàn nhà.
Người đàn ông đã đến trước mặt, đứng lại, đúng lúc Trần Dịch Tấn hát đến câu "Hảo cửu bất kiến", cô nghe thấy anh nói…
"Đàn em Tạ, anh đưa em ra ngoài nhé."
Miểu Miểu bất chợt ngẩng đầu.
Hả hả hả???
Anh gọi cô là gì cơ?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...