Ngày hôm sau Dung Trì lập tức trở về thành phố A, Đoạn Lâm lái xe đến đón hắn, Dung Trì không có hành lý gì cả, xe Đoạn Lâm dừng ở cửa, Dung Trì ngồi lên ghế phụ, "Đi đại học A."
Đoạn Lâm quay đầu nhìn hắn một cái, Dung Trì nhìn thẳng phía trước, thoạt nhìn trạng thái tinh thần không tốt lắm, nhưng mà sườn mặt vẫn tuấn mỹ lại tà khí như cũ.
Dung Trì có thời khóa biểu của Thanh Nhược, lấy ra nhìn xem hôm nay cô có tiết gì, xe đi vào đại học A, một tay Đoạn Lâm đặt trên tay lái, "Hướng nào?"
Dung Trì muốn chỉ về phía tòa nhà dạy học, nghĩ nghĩ cuối cùng lại chỉ hướng bãi đỗ xe, "Đi bãi đỗ xe trước."
"Được."
Xe dừng ở bãi đỗ xe, Đoạn Lâm bước xuống, Dung Trì còn ngồi ở trên xe, anh ta chui đầu vào nhìn hắn, "Tới cũng đã tới rồi, đi thôi."
Dung Trì giật nhẹ khóe miệng, không nói gì, mở cửa bước ra.
Lúc này đang là giờ học, người đi lại trong sân trường không nhiều lắm, Dung Trì dẫn theo Đoạn Lâm đến phía dưới khu dạy học của Thanh Nhược rồi nhắn tin cho cô, "Anh và Đoạn Lâm đang ở dưới lớp của em."
Không có trả lời, Dung Trì không nói lời nào, chỉ dựa vào tường cúi đầu xoay xoay điện thoại nghịch, Đoạn Lâm trong lúc nhất thời cũng không biết phải nói gì, đứng ở một bên chơi game.
Hai người đều cúi đầu, trong tầm mắt Dung Trì đột nhiên xuất hiện một đôi giày thể thao, trái tim đập thình thịch thình thịch liên hồi khiến lỗ tai hắn cũng đau, vẫn thấp đầu không hề ngẩng lên.
Giọng nói mang theo ý cười của Thanh Nhược ở phía trên đỉnh đầu hắn tán loạn trong không khí, "Sao hai người lại đến đây?"
Cả hai cùng ngẩng đầu lên, Dung Trì nhìn cô, trong lúc nhất thời trở nên vô cùng hoảng hốt, cổ họng khô khốc không tài nào lên tiếng được.
Thanh Nhược cười đến mi mắt cong cong, thấy hắn không nói lời nào, liền quay đầu nhìn Đoạn Lâm, nghiêng nghiêng đầu, "Ừm?"
Đoạn Lâm nhìn cô, biết mình đã mất người bạn này rồi, tùy ý cười cười, tắt màn hình bỏ điện thoại lại vào túi, "Dung Trì muốn tìm cô, cậu ta mới vừa xuống máy bay." Nói xong gật gật đầu với Thanh Nhược rồi rời đi, trả lại không gian cho hai người họ.
Dung Trì nhìn cô, khô cằn hỏi một câu, "Không đi học sao?"
"Có chứ." Thanh Nhược tràn đầy ý cười, "Đọc được tin nhắn của anh nên xin phép xuống dưới."
Dung Trì có chút khẩn trương bất an, đứng thẳng cơ thể vốn đang dựa nghiêng, phần lưng còn dán lên tường, ý đồ từ cái cứng rắn trên tường tìm được sự tự tin.
"À ~ bọn anh có thể chờ em tan học."
Cô mỉm cười, đầy khách khí lễ phép, "Không sao mà, để các anh chờ lâu không tốt."
Toàn bộ lời muốn nói của Dung Trì vào giờ phút này bỗng dưng tan biến, khách khí lễ phép, dường như còn đẹp đẽ hơn nhiều nếu cô trốn tránh không chịu gặp.
Hắn không nói lời nào, Thanh Nhược quơ quơ tay trước tầm mắt không rõ ràng của hắn, "Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"
"A.
Không có......"
Thanh Nhược cười cười, chỉ chỉ khu dạy học sau lưng hắn, "Thế thì mau trở về đi, tôi lên học, lúc nãy tôi xin phép đi vệ sinh." Cô nghịch ngợm thè lưỡi, có lẽ là vì nói dối lừa giảng viên mà thấy ngượng ngùng.
Dung Trì cảm giác bức tường sau lưng có thứ gì nhòn nhọn chọc vào lưng hắn, toàn bộ phần lưng đều lạnh băng đau đớn, khóe miệng kéo ra một nụ cười cứng đờ, "Ừ.
Được."
Thanh Nhược vẫy tay tạm biệt với hắn, cười đến ngoan ngoãn đáng yêu, rồi sau đó bước chân không hề ngừng, cũng không quay đầu lại, từng bước một, nhẹ nhàng mà kiên định, biến mất ở khúc ngoặt chỗ cầu thang khu dạy học.
Dung Trì cứng nhắc quay đầu lại, nhìn sân trường trống vắng, trong tâm trí từng mảnh từng mảnh sương đen, hắn cũng không biết mình đứng bao lâu, cuối cùng nhấc chân đi về phía bãi đỗ xe.
Đoạn Lâm ngồi trên xe nhìn qua cửa kính, đang hút thuốc.
Thấy hắn lại đây thì cười khẽ, "Thế nào?"
Tay Dung Trì đặt trong túi quần, dáng đi bất cần không coi ai ra gì, tà khí kéo kéo khóe miệng, "Không cứu vãn được." Nói xong còn huýt sáo một cái.
Hắn không đi qua ghế điều khiển phụ mà bước thẳng đến cạnh cửa sổ xe bên kia, vươn tay, "Cho điếu thuốc ~"
Đoạn Lâm đưa nguyên hộp qua, thuận tiện đưa cả bật lửa.
Dung Trì giũ hộp thuốc, lực ở tay không đúng, giũ hai lần vẫn chưa trút được điếu thuốc nào ra, tức khắc vẻ mặt có chút bực bội, lần thứ ba sách một tiếng cuối cùng cũng lấy ra được một điếu, ném thẳng hộp thuốc vào trong xe, cúi đầu châm lửa.
Hắn hút một ngụm thật mạnh, nghiêng đầu thổi ra một làn khói thật dài, "Đi đi đi, ông đây vừa trở về, hẹn người ra ăn cơm đón gió* cho ông."
*Ăn cơm đón gió: kiểu như mới xây nhà thì phải ăn tân gia ấy, bên mình thường gọi là "rửa".
Hắn vẫn là hắn, là tên Dung Trì khí thế bức người ham chơi thích quậy phá không coi ai ra gì.
Đoạn Lâm cười cười, gật đầu, "Đi."
Thời gian thấm thoát trôi nhanh, kết thúc thực tập, bắt đầu trở về trường chuẩn bị tốt nghiệp, hắn như cũ lại ăn không ngồi rồi.
Tĩnh Linh có một lần gọi điện thoại hẹn hắn, hai người gặp mặt ở tiệm cà phê, lần đầu tiên, không phải là một nơi uống rượu làm ầm ĩ.
Hắn nghiêm túc xin lỗi, cũng nói cảm ơn, "Tĩnh Linh, cảm ơn cô đã thích tôi nhiều năm như vậy, tôi biết tôi không tốt.
Đúng là đã từng cố ý nói vài lời ái muội khiến cô hiểu lầm.
Thực xin lỗi.
Sau này nếu có người khi dễ cô, tôi nhất định sẽ về phe cô."
Bạn gái thân ái của Đoạn Lâm dần dần chán ghét, hai người bắt đầu cãi nhau, bắt đầu chiến tranh lạnh, bọn họ chơi ở bên ngoài, bạn gái anh ta sẽ đột nhiên vọt vào phòng tìm anh ta.
Dung Trì vẫn theo dõi trang cá nhân của Thanh Nhược, hôm nay gặp được một chú cún tham ăn rất đáng yêu, hôm kia phát hiện một cửa hàng bán bánh doughnut siêu ngon.
Cô hoàn thành xong kỳ thi tốt nghiệp, trở về nhà cùng tiểu đồng bọn đi đây đi đó chơi, gần đây hình như đang lên kế hoạch cho một chuyến lữ hành.
Dung Trì nhìn nhìn số like, trong đó có mấy đứa bạn của hắn, đếm đếm, cách vài người, bây giờ có thể nhấn like rồi.
Bánh doughnut ở cửa hàng kia thật sự không tồi, ít nhất tuy rằng hắn không thích đồ ngọt, nhưng bánh doughnut ở chỗ đó hắn có thể ăn hết nguyên một cái.
Lúc ăn Tết Dung Trì nhận được một đống tin nhắn chúc phúc, tìm một cái rõ ràng thuộc loại gửi hàng loạt chuyển qua cho cô.
Cô trả lời thật sự rất nhanh: Cảm ơn, Tết Âm lịch vui vẻ.
Từ đó về sau vẫn không nói chuyện.
Sau đó, Tĩnh Linh tìm được bạn trai, anh ta cũng không nằm trong vòng luẩn quẩn bọn họ, chỉ có vài lần đi chơi chung.
Hôm sinh nhật mình, Dung Trì bao hết cả quán bar, cô ta tặng một cái bánh kem, vô cùng bình thường, không đẹp đẽ cũng không khó coi, Tĩnh Linh chưa nói là cô ta làm, chỉ là nhìn hình thức thì không tinh xảo bằng bánh do thợ chuyên nghiệp làm.
Ngồi một lúc thì bạn trai tới đón cô ta, hai người cùng nhau kính Dung Trì một ly rượu rồi đi trước.
12 giờ đêm, một người bạn đăng lên trang cá nhân hắn, chỉ có bốn chữ sinh nhật vui vẻ.
Dung Trì click mở WeChat, bài chúc mừng sinh nhật kia có vô số người like và bình luận, Thanh Nhược mười phút trước cũng like, không có bình luận.
Dung Trì đếm đếm, cái thứ bảy.
Cô là người thứ bảy nhấn like.
Thành phố A ban đêm, bên cô lại là sáng sớm.
Cô sau khi tốt nghiệp đại học thì đi làm những việc mình thích, du lịch khắp thế giới, có thêm nhiều bạn mới, và cười càng đẹp mắt hơn.Những cửa hàng có món ăn ngon mà cô phát hiện bây giờ đã cách hắn quá xa, không còn giống mấy năm trước nữa, cô nói bánh doughnut ngon, ngày hôm sau hắn lái xe tới mua một đống, về nhà ăn được một cái, còn lại đều để đó đến hư luôn.
À, xe hắn sử dụng bây giờ đã không phải của lão cha hắn, chìa khóa của chiếc xe tỏa sáng kiêu ngạo đến không coi ai ra gì kia hắn đã từ bỏ lâu lắm rồi, đổi một chiếc màu đen khác, ở bên ngoài chơi cùng bạn bè thì vẫn như cũ quậy tưng bừng, nhưng mà mỗi khi cấp dưới ở công ty báo cáo công việc đã trở nên nghiêm túc và cẩn thận với hắn hơn rất nhiều.
Đã không còn dùng từ ngữ đáng yêu như tán gái để phục vụ cảm giác thỏa mãn của mình hay để chứng minh mình ưu tú, những điều cần phải học hỏi còn rất nhiều, có lẽ hắn so với Dung lão cha không thể trò giỏi hơn thầy, nhưng hắn cũng đủ tin tưởng bản thân, hắn có thể chứng minh giá trị của mình, không dựa vào liên tiếp từng cô gái muốn chết muốn sống vì hắn, mà là dựa vào năng lực của chính mình, gan dạ sáng suốt và độc lập.
Cũng có một vài cô gái vừa đáng yêu vừa can đảm hơn người, sẽ chặn ở cửa thang máy, hoặc trên con đường mà hắn nhất định phải đi qua khi về nhà, "Em thích anh.
Em không muốn bất cứ thứ gì từ anh, chỉ cần được ở bên anh, em không cần anh cho em gì cả." Lời thề son sắt, ánh mắt nóng rực mê luyến, giọng nói nhanh nhẹn lại thanh thúy, tràn đầy tự tin và chờ mong, còn sẽ đáng yêu giơ tay lên hứa hẹn, "Em đảm bảo! Em thề!"
Dung Trì lúc nào cũng cười khẽ lên, đủ tôn trọng cũng đủ nghiêm túc mà từ chối, người con gái đáng yêu lại sạch sẽ, hắn dành cho họ sự tôn trọng, còn cả hai câu dạy dỗ và chúc phúc không nhẹ không nặng.
Thái đủ cũng phải rõ ràng, "Xin lỗi, chúng ta không có bất kỳ khả năng nào."
Giống như cô đã từng, thành thạo, để lại cho bản thân và đối phương một bóng dáng cuối cùng tôn nghiêm nhất, tốt đẹp nhất.
Đoạn Lâm hẹn hắn ăn cơm, hai công ty có hợp đồng cần bàn bạc, nửa là công việc nửa là chuyện tư, rốt cuộc trong khoảng thời gian này tất cả mọi người đều bận rộn, đã lâu rồi không gặp nhau.
Bên Đoạn Lâm chọn xong địa điểm, Dung Trì mang theo bí thư trợ lí và người phụ trách hợp đồng đi trước.
Xe dừng ở bãi đỗ xe của tiệm cơm, Dung Trì tây trang giày da khí thế cường đại mà lạnh nhạt lại khắc chế, cấp dưới trong công ty đi theo phía sau.
Phòng đặt ở tầng hai, thang máy bên kia có vẻ không ít người, Dung Trì dẫn theo một đám người đi thang bộ.
Bởi vì thường dùng thang máy, nên không gian của thang bộ cũng không rộng rãi lắm.
Thấy có người đi xuống, Dung Trì xuất phát từ sự thân sĩ và lễ phép cùng người phía sau lùi ra ngoài một bước chờ các cô gái xuống trước mới tiếp tục đi.
Vừa rồi chỉ thoáng nhìn thấy một làn váy dài, Dung Trì đứng yên bên cạnh, trợ lý đang cùng hắn nói vài chuyện, Dung Trì một bên nghe một bên gật đầu, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một gương mặt vừa xa lạ vừa thân quen.
Váy dài kiểu dáng thoải mái, xương quai xanh lộ ra bên ngoài, cổ không đeo trang sức, mái tóc dài cột sang một bên dán sát thân váy thoạt nhìn thật dịu ngoan.
Đầu óc Dung Trì trong lúc nhất thời trở nên trống rỗng, nhanh chóng nhớ lại bài đăng mới nhất của cô, người vốn nên ở rất xa, sao lại bỗng dưng xuất hiện ở đây?!
Lời nói của trợ lý bên tai dường như đều biến thành tiếng gió vù vù thổi qua, hắn bình tĩnh nhìn gương mặt lại đẹp hơn một ít của cô, có lẽ là do ánh mắt hắn quá nóng rực.
Thanh Nhược cảm giác được.
Thời gian cô quay đầu kỳ thực rất ngắn, nhưng Dung Trì lại cảm giác mình được trông thấy một cảnh phim chiếu chậm, ngay cả quỹ đạo chuyển động của từng sợi tóc đều trở nên rõ ràng đến đáng sợ.
Chỉ mờ mịt trong nháy mắt, cô cười rộ lên, một cánh tay bị người bên cạnh kéo, nâng lên một tay khác, giống như năm đó chào tạm biệt hắn, chỉ là lúc này đây, cô tràn đầy ý cười, hữu hảo mở miệng, lời nói chính là, "Dung Trì ~ hi ~"
Lạch cạch.
Sợi dây treo tảng đá lơ lửng trong lòng hắn bỗng dưng bị đứt.
Dung tổng đã thành thạo du tẩu cùng mây gió thương trường đột nhiên ngây ngốc xoa xoa lòng bàn tay của mình trên quần tây, ánh mắt ngẩn ngơ vươn tay muốn làm động tác bắt tay, duỗi ra một nửa mới ý thức được cô còn ở trên cầu thang, khoảng cách giữa hai người hơi xa, huống chi quan hệ của bọn họ không thích hợp bắt tay, lại giống như bị điện giật mà lùi về, nâng tay yếu ớt lắc lắc, giọng nói khô khốc, "Hi ~ Thanh Nhược."
Cô cười đến rực rỡ động lòng người, cùng người bên cạnh đi xuống đứng kế hắn, lên tiếng hỏi, "Đến ăn cơm hả?"
"Ừ, có hợp đồng cần bàn bạc với Đoạn Lâm, cậu ta hẹn anh đến ăn cơm rồi thuận tiện nói chuyện." Cô chỉ mới hỏi như vậy, hắn đã vô cùng khẩn trương, cái gì nên nói cái gì không nên nói đều phun ra hết.
Ngay cả cấp dưới đều bị dáng vẻ ngốc nghếch này của hắn làm cho kinh ngạc đến xấu hổ.
Thanh Nhược cười khẽ, "Giới thiệu một chút, đây là em gái tôi." Lại nói với cô nhóc bên cạnh, "Đây, người này là Dung Trì."
Dung Trì hít sâu một hơi chính thức chào hỏi với em gái cô.
Ngược lại giới thiệu những người bên cạnh mình, "Đây là trợ lý của anh, đây là bí thư của anh, đây là tổng giám đốc bộ phận khai thác của công ty bọn anh, đây là......" Cả tên lẫn họ và chức vị cụ thể, một đám người bị điểm danh vô cùng khẩn trương chào hỏi Thanh Nhược, không cần suy nghĩ nhiều, trạng thái này của Dung Trì đã nói lên tất cả.
Dung Trì giới thiệu xong một đống người bên cạnh, hít một hơi thật mạnh, quay đầu nhìn Thanh Nhược, "Đây là Thanh Nhược."
Hắn lùi về sau một bước, quỳ một gối xuống, Thanh Nhược nhấc chân ngăn cản động tác của hắn, cười đến khóe mắt đuôi lông mày đều nhiễm sắc thái tự nhiên vui vẻ, "Tiết mục năm đó, còn muốn làm lại một lần nữa?"
**
Thanh Nhược.
Năm ấy em nói, lại không phải cầu hôn sao còn quỳ xuống?
Bây giờ thì thế nào.
---.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...