Lương Trạch làm ông chủ, vậy thì địa điểm do những người khác định.
Mọi người đều là đã lâu không tụ tập, lần này thương lượng muốn chém Lương Trạch một lần.
Tài xế lại đi chơi với con gái, trợ lý lái xe, Lương Trạch ngồi ở ghế phụ, một tay đặt lên cửa kính mở một nửa, một tay cầm điện thoại đang bật loa ngoài trong cuộc trò chuyện nhóm.
"Lão Lương, chúng ta đi "Danh Sĩ", anh chớ có đau lòng đấy."
Lương Trạch kéo kéo khóe miệng cười khẽ thành tiếng, "Đau lòng cái gì? Đau lòng buổi tối bị các người nôn dơ xe sao."
Nha, giằng co, mọi người nổi lên hứng thú, "Ố, chờ xem là tôi uống nôn trước hay là túi tiền của anh khóc trước."
Lương Trạch cúp máy, rướn người đặt điện thoại lên thùng xe phía trước, sờ soạng lấy hộp thuốc châm một điếu, trợ lý nghiêng đầu nhìn hắn một cái, "Uống ít một chút ạ, sáng mai còn phải đóng phim."
Lương Trạch gật gật đầu, xem như nghe lọt được, "Tôi biết."
Cơm chiều chỉ có mấy người bọn họ ăn, đã lâu không gặp có nhiều lời muốn nói, gần như không động tới rượu.
Ăn no rồi chuyển tới phòng đi ca hát, lại gọi không ít người tới, mới bắt đầu chân chính uống rượu.
Những vị khách được mời, mỗi một người đến Lương Trạch đều qua chào hỏi, bảo họ cứ thoải mái chơi, vui vẻ tùy ý là được.
Hắn đang đứng cạnh mép bàn đổ xúc xắc với vài người, cửa phòng bỗng bị đẩy ra.
Đặt phòng dành cho khách quý, không gian rất lớn chứa được bàn bi-a bàn mạt chược bàn chờ, một loạt cái bàn với các thú vui giải trí, cửa phòng cũng rất lớn, đẩy ra có chút lao lực.
Mỗi cửa phòng đều có nhân viên chuyên môn đứng chờ phục vụ.
Hiện tại người phục vụ nửa nghiêng cơ thể đẩy cửa ra.
Hoa tiểu thư mang giày cao gót nghiêng một chân, thân mình dựa vào cửa, đôi tay khoanh ở trước ngực.
Sau lưng cô, lọt vào trong tầm mắt có thể thấy được chính là bốn người bảo tiêu mặc tây trang trắng thống nhất sạch sẽ mang theo máy truyền tin.
Trong tay người phục vụ cầm điều khiển âm thanh, chưa thèm dò hỏi đã tắt đi tiếng nhạc đinh tai nhức óc trong phòng.
Ánh đèn phòng tối đi một chút, đèn hành lang sáng choang phảng phất như ban ngày.
Hoa tiểu thư ngược sáng, thấy không rõ vẻ mặt cô, địa điểm xác định của tầm mắt cô cũng có chút mơ hồ.
Chỉ là nhìn về hướng Lương Trạch, một lòng bàn tay chìa ra trước, bốn đầu ngón tay dựng thẳng lên ngoắc một cái.
"Lương Trạch, lại đây."
Gọi đến đương nhiên.
Tiếng nhạc trong phòng bị tắt, người vừa xuất hiện không cần cố tình đều đã tỏ rõ cảm giác tồn tại, tầm mắt một phòng người đều nhìn về bên kia.
Nghe thấy giọng nói thuần khiết trong trẻo đến nỗi hơi lạnh lẽo của cô, theo bản năng dời ánh mắt đi.
Cô dường như vĩnh viễn đều là dáng vẻ lười biếng tùy ý không chút để ý, lúc này dựa nghiêng ở cửa, làn váy chạm đầu gối bị gió khẽ lay động.
Đột nhiên không gặp mấy tháng, lại đột nhiên đùng một cái xuất hiện như vậy, ngay cả câu chào hỏi cũng không có, mở miệng chính là gọi hắn qua đó, thật sự như là đi đón mèo nhà cô nuôi.
Nhưng mà Lương Trạch nhìn cô, chai rượu cầm trong tay đã sớm buông ra, cô vừa mở miệng hắn đã giấu tay ra sau lưng, thậm chí điếu thuốc kẹp ngay đầu ngón tay cũng đã ấn tắt.
Lương Trạch mím môi, nở nụ cười sáng ngời, nhấc chân đi về phía cô.
Đến khi cách cô khoảng một khuỷu tay, Thanh Nhược giơ tay lên giữ lấy cằm hắn, cô mang giày cao gót cũng lùn hơn hắn một đoạn, nhưng động tác nắm cằm ngẩng đầu nhìn hắn chẳng hề kỳ lạ chút nào.
Cô tỉ mỉ nhìn mặt hắn từ trái sang phải, thả tay nhướng mày, vẻ mặt vừa lòng giãn ra, "Không có phơi đen."
Lương Trạch còn chưa kịp nói gì, cô đã dịch sang bên cạnh một chút đứng thẳng người lên, "Lương Trạch tôi mang đi, tất cả tiêu phí đêm nay tính cho tôi, một lát nữa sẽ có đội biểu diễn lại đây."
Nói xong chưa cho bất kỳ kẻ nào thời gian phản ứng lập tức xoay người đi.
Đến nỗi Lương Trạch, hắn sẽ tự đuổi theo, cô chắc chắn.
Phải, cô đã đúng.
Lương Trạch quay đầu lại chắp tay trước ngực đặt ngay dưới cằm hơi chút gật gật đầu xin lỗi với mọi người, rồi sau đó không hề có lời giải thích nào đuổi kịp bước chân cô.
Đội bảo tiêu của cô đi theo hắn, nghe thấy hắn tiến lên thì tránh đường cho hắn đi đến bên người cô.
"Mấy tháng nay anh bận cái gì, sao lại không gọi điện thoại cho tôi?"
Lương Trạch liếc sườn mặt cô một cái, cô thế này là xem như người xấu cáo trạng trước sao?
"Đóng phim, hơi vội."
"Hừ ~" Tiếng hừ nhẹ khó chịu như khinh thường phát ra từ trong lỗ mũi.
"Hơi vội liền dám không gọi điện thoại cho tôi."
Cô dùng từ dám này, Lương Trạch cảm thấy có chút buồn cười, cong cong môi không nói gì, nhiều lời nhiều sai, dù sao cô nói gì chính là vậy, có gì để cãi lại đâu.
Đi theo bước chân cô quẹo một cái, lọt vào trong tầm mắt đã không phải cảnh tượng thường thấy trong "Danh Sĩ", hẳn là tiến vào một vài con đường thuộc về thế giới của cô.
Thang máy cũng có vài cái, có một thang máy trực tiếp dán chữ cái "h" tiểu chí của cô ở mặt trước.
Bá đạo, làm càn, hệt như cô, lại khiến tất cả mọi người cảm thấy theo lẽ thường hẳn là như vậy.
Thang máy cũng đủ lớn, chẳng qua bảo tiêu vẫn chia ra hai nhóm.
Cô đứng ở tận cùng bên trong, dựa vào vách màu bạc phía sau của thang máy, giọng điệu lười biếng, "Tiết mục hôm qua anh tham gia, tôi đã xem rồi."
Lương Trạch hơi khựng lại, tiết mục kia dựa theo tình huống bình thường mà nói, hắn ghi hình ngày hôm qua thì ít nhất cuối tuần mới có thể được chiếu.
Lương Trạch khẽ ừ một tiếng, Thanh Nhược quay đầu nhìn hắn một cái, không tiếp tục nói lời nào khác.
Cửa thang máy mở ra, bảo tiêu đi ra ngoài trước, Thanh Nhược hất hất cằm ra hiệu với bảo tiêu trước cửa.
Cửa thang máy không đóng, nhưng thân ảnh họ lùi về hai bên, đã không ở trong tầm mắt.
Trầm mặc.
Cô không mở miệng, rõ ràng không muốn lên tiếng.
Lương Trạch thở dài trong lòng, xoay người đối diện sườn mặt của cô, hơi cúi đầu, tầm mắt dừng trên đỉnh đầu mềm mại, "Ừ, cho nên tôi đối tốt với em là được, tôi không cần bất kỳ sự đáp lại nào của em, bởi vì tôi thích em, như vậy, em có muốn hay không?"
Cô cũng không quay đầu, chậc chậc hai tiếng, "Vì sao lại hỏi tôi muốn hay không?"
"Nếu tôi thường xuyên gọi điện thoại cho em, em có cảm thấy tôi phiền hay không?"
Thanh Nhược quay đầu nhìn qua, ánh mắt không gợn sóng bỗng lộ ra ý cười nhàn nhạt, "Có thể mỗi ngày đều phiền."
Lương Trạch cười rộ lên, ý cười trong mắt càng ngày càng nồng đậm, rồi sau đó lan tràn ra đến trong không khí, "Như vậy, muốn hay không?"
Thanh Nhược gật gật đầu.
Lương Trạch đột nhiên cảm giác trong lòng có một tảng đá rơi xuống đất, thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, nâng cánh tay chờ tay cô đặt lên, "Đi thôi."
Khóe mắt đuôi lông mày Thanh Nhược đều nhiễm một chút ý cười trau chuốt, tay đặt lên cánh tay hắn đi ra ngoài.
Tối muộn ngày hôm sau, người đại diện gọi điện thoại cho Lương Trạch.
"Trợ lý của Hoa tiểu thư chuyển khoản qua, nói là Hoa tiểu thư cho anh chơi, không phải muốn lui về phía sau màn sao, tiền này coi như là quà, gặp phải vấn đề phiền toái thì cứ liên hệ trực tiếp đến trợ lý cô ấy là được."
Lương Trạch đơ mặt hỏi một câu, bao nhiêu tiền.
Người đại diện trầm mặc một hồi, phun ra một con số.
Lương Trạch ha hả, quà của cô còn nhiều hơn so với nguồn vốn lúc trước của hắn và người đại diện.
Lương Trạch gọi điện thoại cho cô, bị cúp, hắn cũng không tiếp tục gọi, chỉ một chút sau có tin nhắn đến, "Đang mở họp, một lát nữa gọi lại cho anh."
Lương Trạch nhìn thời gian, đã sắp rạng sáng.
Ngày hôm qua cô cũng nhắc tới một câu, gần đây cô rất bận, không phải đang mở họp thì cũng là đi họp trên máy bay.
Bây giờ không biết lại đang ở nơi nào trên địa cầu rồi.
Lúc nãy hắn mới cúp điện thoại của người đại diện, lúc này lại gọi qua.
Người đại diện cũng không nói nhiều, chỉ là hỏi hắn xử lý như thế nào, "Thái độ bên trợ lý của cô ấy không cứng rắn, nhưng mà không từ chối được. Anh chuẩn bị làm sao bây giờ, trả lại, hay là?"
Người đại diện không nói tiếp. Thì ra khái niệm về ba chữ Hoa Thanh Nhược này đối với anh ta thật mơ hồ.
Việc Hoa tiểu thư từ từ thay đổi cũng là mơ hồ, thật giống như ở nơi cách quá xa nhìn không tới, ngược lại không có cảm giác chân thật kính sợ nào.
Số tiền này, ngay cả thái độ của trợ lý cô lúc nói cho Lương Trạch cũng như là trưởng bối biết tiểu bối muốn mạo hiểm thử một chút mà lấy ra phần thưởng nhỏ để cổ vũ.
Lúc anh ta nhận được tin nhắn từ trợ lý cô thì tiền đã nằm trong tài khoản của mình rồi.
Muốn tra được tài khoản anh ta không khó, nhưng mà, đối phương hình như là do ngân hàng bên kia trực tiếp xử lý, cho nên anh ta không nhận được bất kỳ tin nhắn nhắc nhở nào.
"Chuẩn bị kỹ càng." Lương Trạch mím môi, "Có thể trả thì trả, nếu không thể thì anh tìm một cái quỹ từ thiện tốt một chút. Chia thành từng khoản nhỏ, nặc danh quyên ra ngoài."
Người đại diện không trả lời, Lương Trạch khẽ ừm một tiếng thử dò hỏi.
Anh ta đột nhiên bật cười, "Tôi muốn lấy luôn cơ, rốt cuộc số tiền lớn như vậy, tới tài khoản của mình rồi nên cũng hơi luyến tiếc."
Chuyện thường tình thôi, Lương Trạch hiểu mà, chẳng qua hai người đã cùng nhau liều mạng ở giới giải trí mười mấy năm, tính cách lẫn nhau thế nào đều biết rõ.
Lương Trạch cười cười, hai người lại nói vài câu, điện thoại trong cuộc gọi nếu có ai gọi tới sẽ nhắc nhở, nhưng mà Lương Trạch vẫn cảm thấy trong lòng không yên ổn.
"Ngủ đi."
"Được, anh cũng vậy."
Tắm rửa sạch sẽ xong, Lương Trạch lau lau tóc nằm nửa người trên giường.
Cầm sách trên đầu giường đọc, di động đặt lên bụng, đọc sách chờ điện thoại của cô.
Mười phút đọc được hai trang sách.
Tiếng chuông điện thoại vang, màn hình sáng lên.
Ghi chú đặc biệt trên màn hình chỉ có một chữ đơn giản, lại cố tình giương nanh múa vuốt đâm vào mắt người ta.
Lương Trạch nghe điện thoại, giọng cô bên kia không lớn không nhỏ, có tiếng gió mang theo tiếng bước chân chỉnh tề và âm thanh giày cao gót thanh thúy, "Hả? Làm sao vậy?"
Từ hả nhẹ tênh này của cô? Mỗi lần đều giống một cây cỏ lau từ đầu ngón tay cô vươn tới trong lòng hắn, ngọn cỏ vừa mềm mại vừa cứng rắn khơi dậy sự kích thích.
"Em họp xong rồi?"
"Vâng." Cô cười khẽ, có vẻ tâm trạng rất tốt, "Còn một cái vào cuối ngày nữa, có thể thanh nhàn một đoạn thời gian."
Thật ra cô cũng không rảnh, nhưng mỗi lần nhìn dáng vẻ cô đều cảm thấy cô thật rảnh rỗi, mà cũng không phải thật rảnh, là dường như tất cả mọi chuyện ở trên tay cô đều trở nên dễ như trở bàn tay, cho nên sẽ không cảm thấy cô bận rộn.
Cô cười, Lương Trạch cũng cười rộ lên theo.
Giọng điệu ôn hòa hỏi cô, "Số tiền kia anh có thể không nhận không?"
Cô khẽ lên tiếng, "Em đã cho rồi, anh không nhận là muốn trả lại cho em hả?" Tâm trạng rất tốt, câu trả lời của cô có loại ảo giác dung túng sự cáu kỉnh của hắn.
Khóe mắt Lương Trạch cong lên, khóe miệng cũng bất giác treo một nụ cười, "Đúng đó, được không?"
"Ừm...... Em suy xét một chút." Giọng cô chậm lại chậm lại, "Việc làm xuống giá như vậy, thứ này có bao lớn đâu, nào có chuyện cho rồi lại bị trả về."
Lương Trạch cắn cắn môi, giọng sàn sạt vương chút cảm giác mông lung dịu nhẹ ở yết hầu, "Thanh Nhược, anh không nhận có được không ~"
Thanh Nhược bật cười, tràn đầy thoải mái, "Rồi, không nhận thì thôi, trả về cho em."
Lúc này đây, là sự dung túng rõ ràng.
Hắn nghe hiểu được.
Ánh mắt Lương Trạch lộng lẫy sáng rực, quăng quyển sách trong tay qua một bên, giọng mềm ấm hỏi cô, "Cuối ngày em họp xong sẽ về đây đúng không?"
Không biết cô đi tới nơi nào, có tiếng vang, "Sao thế? Nhớ em?" Không chỉ vọng lại tiếng nói chuyện của cô, còn có ý cười nhẹ hẫng, từng vòng từng vòng hòa lẫn vào nhau, xuyên qua ống nghe truyền vào lỗ tai hắn.
Lương Trạch quay đầu, qua cửa sổ chưa kéo rèm nhìn khoảng không trung lấp lánh ánh sao.
Cô bên kia, cũng là bầu trời đầy tinh tú như thế này, hay là ánh dương tươi sáng.
"Ừm, nhớ em."
"Vâng, cuối ngày em họp xong sẽ về. Anh ngoan ngoãn."
"Được."
**
Nếu tôi mỗi ngày đều gọi điện thoại cho em, em có thấy phiền hay không?
Có thể mỗi ngày đều phiền.
-
-
-
-
Nhất định là mị lực cường đại của tôi đã chinh phục em.
Ha ha ha ha ~
--- 🍀 ---
......... Há há há há há há há há há há:vv
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...