Tình Thoại Chung Có Chủ (Tình Thoại)

Ngày hôm sau Lương Trạch bị chặn ở sân ngoài nơi chụp hình.

Xe đi đến đó thì căn bản không thể tiếp tục di chuyển, bên ngoài chen chúc đầy phóng viên.

Lương Trạch tối hôm qua đã nhiều năm rồi mới uống nhiều như vậy, sáng nay khi rời giường thì trạng thái rất không tốt, cửa sổ xe dán màng chất liệu đặc thù, bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong.

Hắn mơ mơ màng màng bị đánh thức, đeo bịt mắt dựa vào ghế không muốn động, lười biếng mở miệng hỏi, "Sao lại thế này?"

Trợ lý cũng không biết, nhanh chóng nhìn tình huống xung quanh, "Không biết, nhưng bên ngoài đầy phóng viên ạ."

Chuyện Lương Trạch và Cố Dã cùng chụp ảnh tuyên truyền lúc trước truyền thông đã biết đến, hai người cũng đã làm một vài phỏng vấn loại nhỏ.

Cho nên sáng nay xảy ra việc này không có khả năng là bởi vì ảnh tuyên truyền.

Trợ lý dùng notebook* lên mạng, một tấm ảnh được đăng hai mươi phút trước hiện tại đã lên top.

*Notebook: là thiết bị tương tự laptop nhưng kích thước nhỏ hơn một tí, bạn có thể mang chúng đi bất kì đâu.

Lương Trạch ngồi dậy kéo bịt mắt xuống, trong mắt có tơ máu, trạng thái không được tốt cho lắm, trợ lý xoay người đưa máy tính cho hắn, giọng điệu có chút nghiêm túc lại cẩn thận, "Hoa tiểu thư cùng Cố Dã tối hôm qua bị chụp ở bãi đỗ xe. Ảnh chụp được tuôn ra hai mươi phút trước......"

Trợ lý còn đang không ngừng nói.

Ánh mắt Lương Trạch đã định trên ảnh chụp được phóng đại trong màn hình.

Tiệm cơm tối hôm qua chỉ xem như trung tầng, phương diện bảo vệ an ninh cũng có khiếm khuyết, bị chụp lén cũng là bình thường.

Bọn họ ăn đến hơi muộn, cơm nước xong đi ra cũng đã sắp 10 giờ, khi đó bên ngoài trời đã tối mịt, bãi đỗ xe chỉ có ánh đèn đường.

Thanh Nhược bị chụp từ phía sau lưng, Cố Dã đối diện màn ảnh, ngồi ở ghế sau xe, cửa xe mở rộng, Thanh Nhược đứng cạnh, một tay đặt trong túi quần, một tay chống lên cửa xe.

Hơi cúi đầu nói chuyện với Cố Dã.

Cố Dã ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt trong đêm dưới tác dụng của đèn flash trở nên lộng lẫy sáng trong, thoạt nhìn lấp lánh rạng rỡ, vẻ mặt là thuận theo đầy ý cười.

Tối hôm qua Lương Trạch uống hơi nhiều, lúc từ tiệm cơm ra là đi cùng một loạt với Thanh Nhược, trợ lý đỡ hắn, hắn vẫn kiên trì nhìn Thanh Nhược lên xe rồi mới trở về lên xe mình. Có điều sau đó Thanh Nhược đúng là có bước xuống, đi kéo cửa xe Cố Dã ra cùng cậu ta nói hai câu, thời gian cũng chỉ khoảng một phút đồng hồ.

Lương Trạch còn chưa kịp đi xuống thì cô đã đóng cửa xe trở về xe mình.


Cho nên Lương Trạch cũng không biết họ nói gì với nhau.

Tiêu đề của bức ảnh này cũng đủ chói mắt, "Bạn gái thần bí của Cố Dã hiện thân".

Trên ảnh chụp, động tác của Cố Dã và Thanh Nhược chưa thể tính là thân mật, nhưng tiêu đề như vậy cũng chẳng có chút không hợp nào.

Bởi vì dáng vẻ kia của Cố Dã quá dịu ngoan, Thanh Nhược đứng cạnh xe, tư thái vô cùng tự nhiên, dường như cứ thế mà chiếm lấy thế giới của Cố Dã, hơn nữa còn là vị trí rất quan trọng.

Chỉ có trước mặt người mình thích, người đàn ông mới có thể cam tâm tình nguyện ngưỡng mộ cô ấy, cùng với ánh mắt lộng lẫy mang theo ý cười nhu hòa.

Lúc Cố Dã mới xuất đạo, đã từng truyền vài tai tiếng đường viền hoa, chẳng qua sau đó đều làm sáng tỏ. Cho nên hiện tại trạng thái tình cảm của cậu ta đúng là một cái bạo điểm mà truyền thông đang muốn bắt lấy.

Lương Trạch tiếp tục lật lật trang web, ảnh chụp tuôn ra chỉ có một tấm này, mặt khác bây giờ đều là bắt bóng bắt gió phối hợp một số hành trình lúc trước của Cố Dã, thời gian hai mươi phút ngắn ngủi, truyền thông đã soạn ra được không dưới mười câu chuyện tình yêu của Cố Dã và Thanh Nhược.

Trợ lý nhận được điện thoại của Cố Dã, không phải Cố Dã gọi, là người đại diện của cậu ta, biết tối hôm qua Cố Dã và Lương Trạch đi cùng nhau, hiện tại chuẩn bị cầu cứu rồi.

Không phải Cố Dã gọi, hiển nhiên ý tứ bên Cố Dã là muốn làm sáng tỏ, tin tức như vậy, thật mà giả, điểm mấu chốt ở ngay đoàn đội sau lưng và thái độ của đương sự.

Bản thân giới giải trí chính là một thứ có quy tắc dựa vào kỹ thuật diễn mà vận hành.

Trợ lý trấn an người đại diện phát hỏa phía bên kia hai câu, nhấn tĩnh âm rồi đặt di động sang một bên, quay đầu dò hỏi ý tứ Lương Trạch, vừa rồi điện thoại bật loa ngoài, người đại diện Cố Dã nói gì Lương Trạch đều nghe được.

Lương Trạch ngủ không đủ, thân thể lại không thoải mái, bên ngoài rất nhiều tiếng chụp ảnh tách tách của phóng viên, ồn ào đến khó chịu.

Hắn xoa xoa ấn đường, giọng khô khốc hỏi trợ lý, "Cố Dã bên kia muốn làm sáng tỏ?"

Trợ lý gật gật đầu, thấy hắn có chút mệt mỏi cũng không biết làm sao mở miệng, dáng vẻ như muốn nói lại thôi.

Lương Trạch khép notebook trên đùi lại bỏ qua một bên, nhướng mày hỏi anh ta, "Có gì nói thẳng."

"Ấy...... Có cần dò hỏi ý tứ của Hoa tiểu thư một chút không ạ?"

"Thanh Nhược?" Lương Trạch nhẹ giọng mở miệng, lại không phải hỏi trợ lý, thanh âm rất nhỏ, tựa hồ luẩn quẩn bên môi, chỉ có chính hắn nghe thấy.

Hắn lắc lắc đầu, sau đó cúi xuống bắt đầu sửa sang lại quần áo và tóc tai, "Chuẩn bị xuống xe mở một đường máu để đi."


"Anh đã nghĩ xong phải nói như thế nào rồi ạ?" Trợ lý một bên hỏi một bên cũng chỉnh lại các thứ trên người.

Trợ lý và tài xế, bản thân đã có một chút tính chất bảo tiêu, hai người xuống xe trước, ngăn cản phóng viên xung quanh.

Lương Trạch mở cửa xuống xe, tươi cười ôn hòa trấn an, "Mọi người tạm thời đừng nóng nảy, tạm thời đừng nóng nảy."

"Về chuyện đêm qua, tôi muốn nói hai câu thật lòng."

Lương Trạch lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, năng lực khống chế tình huống đã sớm luyện nhuần nhuyễn, khống chế được trường hợp ồn ào, sau đó hơi hơi mỉm cười gật đầu với tất cả phóng viên.

"Ảnh chụp lén tối hôm qua, tôi cũng ở đó."

Lương Trạch nhẹ nhàng lắc lắc đầu, có chút buồn cười lại bất đắc dĩ dung túng, "Đúng vậy, tôi đang theo đuổi cô ấy."

Sét đánh ngang tai đùng một cái, chấn động tất cả mọi người, bao gồm trợ lý và tài xế bên người hắn.

Lương Trạch tiếp tục mở miệng, tầm mắt nhìn về một nơi không xa, dường như nhớ tới ai, giọng nói đầy dịu dàng, "Theo đuổi con gái ư, là lần đầu tiên trong đời, vừa vặn ngày hôm qua Cố Dã và tôi cùng kết thúc công việc, tôi ngượng ngùng, gọi Cố Dã cùng đến ăn cơm. Sau đó cô ấy đi qua bảo Cố Dã hôm nay ở đoàn phim giám sát không cho tôi hút thuốc."

Lương Trạch cười rộ lên, cười đến thản nhiên mà thành kính, "Lần đầu tiên. Cảm giác thật sự rất vi diệu."

Tầm mắt mọi người đều dừng trên người hắn, Lương Trạch thả hai tay xuống, trước mặt tất cả phóng viên móc ra hai túi áo của mình, tiếp đó là hai túi quần, "Nhìn xem, sợ hôm nay không khống chế được mình, căn bản không đem thuốc lá."

"Theo...... Theo đuổi con gái!!" Tất cả phóng viên đều kinh hoàng đến mất giọng.

Không chỉ là lần đầu tiên của Lương Trạch, mà còn là lần đầu tiên của giới giải trí có được không.

Lần đầu tiên một ảnh đế trước mặt phóng viên nói mình đang theo đuổi người ta, bởi vì ngượng ngùng mà gọi theo anh em đến cùng ăn cơm, ừm, không cho phép tôi hút thuốc, còn nhờ người khác giám sát tôi, nhìn xem, hôm nay tôi chẳng mang theo thuốc lá.

"!!!" Tất cả mọi người chỉ cảm thấy một đàn ngựa gào thét phi ngang qua đầu, gió cuốn tóc bay phấp phới.

Những vấn đề vốn đã nghĩ xong đều không mở miệng hỏi được, càng đừng nói nghi ngờ, Lương Trạch người ta cũng đã nói, hắn đang theo đuổi, chẳng nhẽ bạn còn hỏi cô gái kia rốt cuộc có quan hệ gì với Cố Dã hay không, vậy không chỉ có là vả mặt Lương Trạch, quả thật phải bị trên mạng đánh hội đồng mà chết.

Lương Trạch thuận lợi xuyên qua đám phóng viên đã quay cuồng đến mất đi toàn bộ sức chiến đấu, dẫn theo trợ lý và tài xế càng thêm quay cuồng vào nơi sân chụp ảnh.


Xoa xoa ấn đường, Lương Trạch dở khóc dở cười, trước dùng điện thoại nhắn một tin cho Thanh Nhược.

Rồi sau đó dùng tài khoản Weibo của mình đăng một bài.

"Bất đắc dĩ tiết lộ cô ấy ra, xin mọi người đừng thương tổn cô ấy. Ai rồi cũng sẽ có người mình yêu, lần đầu tiên tôi theo đuổi người khác, cảm giác thật luống cuống tay chân, mọi người hãy giúp tôi nhé."

Thật ra hắn tin là không có phóng viên nào có thể đào được cô ra, lại lùi một vạn bước, đào ra thật, có ai dám viết bài sao? Không có.

Chỉ cần truyền thông tìm không ra, hắn vừa đăng Weibo, vì không muốn làm cô tổn thương cho nên cái bí mật này, liền thật sự thành một nhân vật thần bí toàn thân đánh dấu chấm hỏi.

Ném điện thoại cho trợ lý, Lương Trạch buông tất cả tâm tư, tâm trung hết vào công việc.

Hôm nay chụp phần riêng của hắn nên Cố Dã không tới, chỉ có một mình Lương Trạch, trạng thái của toàn bộ đoàn đội đều rất tốt, hiệu suất làm việc và tâm tình có quan hệ trực tiếp, không khí nơi sân chụp ảnh đều không tồi.

Tới lúc ăn cơm giữa trưa, nhiếp ảnh gia còn vui tươi hớn hở thêm cơm cho mọi người.

Cơm hộp của Lương Trạch vốn đã nhiều thức ăn hơn các nhân viên công tác khác, sau khi thêm cơm liền thành ba hộp cơm.

Bàn nhỏ của bọn họ đặt ở vị trí tốt nhất, phía trên là tán cây thật lớn cho bóng râm mát mẻ, bên cạnh là một loạt bụi hoa.

Lương Trạch đang cúi đầu ăn cơm, bả vai bỗng nhiên bị người ta chọt chọt.

Hắn còn chưa ngẩng đầu, người phía sau đã lười nhác mang theo ý cười mở miệng, "Anh có thể ăn nhiều như vậy?"

Lương Trạch nghẹn một miệng cơm, thiếu chút nữa đã phun ra, nhanh tay bịt miệng, bưng nước trên bàn ngửa đầu uống một hớp lớn, nuốt hết cơm xuống, quay đầu lại thấy cô thì xán lạn nở nụ cười, "Sao em lại đến đây?"

Thanh Nhược đeo kính râm, ngồi trên tay vịn ghế dựa của hắn, đang giơ tay tháo kính râm, bỏ vào trong túi xách của mình.

Hôm nay cô ăn mặc chính thức hơn một chút, trang điểm cũng rất tinh xảo, trông khí thế bá đạo lại đầy đường hoàng.

"Ừm, đi ngang qua, thuận đường ghé lại nhìn xem anh."

Lúc nói lời này không nhìn hắn, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, lười biếng nhẹ nhàng, để lại hai cái lỗ mũi cho Lương Trạch đang ngửa đầu ngó cô.

Vừa dứt lời, Lương Trạch còn chưa đáp, cô đã cúi xuống nhìn hắn, khóe mắt nhướng lên, con ngươi nhiễm màu xanh biển dâng lên chút hài hước, tựa như biển rộng bắt đầu nổi sóng.

"Dù sao cũng là người theo đuổi tôi, không phải sao?"

Lương Trạch da mặt dày, một chút cũng không đỏ, trợ lý hắn cầm ghế dựa đến bên cạnh, "Hoa tiểu thư, mời ngồi."

Thanh Nhược không để ý đến anh ta, tiếp tục ngồi trên tay vịn ghế dựa của hắn, Lương Trạch cũng không mở miệng bảo cô qua kia ngồi, cười cười với cô, tuấn lãng bất phàm có thể mê hoặc chúng sinh, "Không phải làm phản, chỉ có thể như vậy giúp Cố Dã giải vây một chút, dù sao họ cũng không tra được em."


Thanh Nhược cong cong môi, tay đặt trên túi xách trượt xuống bàn, lúc cánh tay duỗi trở về thì một ngón tay đã giữ cằm hắn, nâng mặt hắn hướng lên trên, cô cúi xuống để sát vào. Cẩn thận nhìn nhìn gương mặt tinh xảo tuấn lãng của hắn, dường như khá vừa lòng, nhẹ nhàng gật đầu chậc chậc hai tiếng.

Ngón tay buông cằm hắn ra, lười biếng hỏi, "Chỉ là giúp Cố Dã giải vây?"

Lương Trạch mím môi, "Nếu em không phải có tiền như thế, vậy thì chính là thật sự."

Thanh Nhược không chút khách khí cười rộ lên, đứng dậy, hôm nay mang giày cao gót, đứng bên cạnh nhìn thẳng vào mắt hắn từ trên cao, tùy ý nhướng mày, "Rõ ràng là anh thích, vì sao lại không dám nói?"

Lương Trạch nhìn cô, chỉ là cười đến dung túng lại ôn hòa, không lên tiếng đáp lại.

Cô đứng đó đợi một hồi, không chờ được câu trả lời. Nhàm chán ách một tiếng, tay đặt lên túi xách của mình không chút lưu luyến xoay người rời đi.

Tiếng giày cao gót thanh thúy lộc cộc đi xa.

Mười bảo tiêu đồ đen theo phía sau xếp thành hai hàng, bước chân thống nhất vững vàng.

Lương Trạch ngồi bên trong nơi sân chụp ảnh, nhìn cô một đường đi ngang qua, tất cả nhân viên công tác đều tránh ra xa, đừng nói ngăn cản, ngay cả nhìn thẳng cũng không có.

Tư thế như vậy tiến vào, nhiếp ảnh gia cũng giả vờ xem ảnh chụp lúc sáng không nói một lời.

Bóng dáng của cô biến mất, một vài nhân viên công tác nhìn về phía hắn, nhưng không ai đến dò hỏi.

Giới giải trí này anh lừa tôi gạt, tràn đầy xảo trá và dẫm người khác xuống để đi lên, đó là bởi vì họ đều ở tầng dưới chót nên mới cần thủ đoạn như vậy để bò lên trên.

Quốc có quốc pháp, làm gì cũng có luật lệ, muốn trèo cao, có vài thứ không thể chạm vào, không cần nhìn, không cần hỏi.

Lương Trạch lắc đầu bật cười, đối với gió, đối với không khí trả lời vấn đề vừa rồi của cô, "Bởi vì tôi cảm thấy, duy trì trạng thái như vậy thì tốt rồi, lại tiếp tục, không nhất định sẽ tốt hơn hiện tại."

**

Tôi có thể sử dụng cái gì để theo đuổi em.

Có thể sử dụng cái gì để giữ em lại.

Tự hỏi bản thân, không có đáp án.

Bạn bè càng dài lâu hơn so với người yêu.

Tôi có thể giúp Cố Dã.

Cũng có thể giúp em bắt lấy Cố Dã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui