Thân là quản gia, trong biệt thự dĩ nhiên không phải hết thảy mọi chuyện đều cần Dương Lực tự thân làm.
Buổi sáng 6 giờ rời giường, chạy bộ nửa vòng, nhân thời gian này Dương Lực thuận tiện kiểm tra nguyên liệu nấu ăn một ngày, trừ anh ra, những nhân viên khác trong trang viên đều là beta, bầu không khí vô cùng tốt. Sau khi Dương Lực chào hỏi xong về phòng của mình tắm rửa thay quần áo, từ hôm nay trở đi anh sẽ mặc đồng phục quản gia đặt may riêng trong trang viên.
Cũng không biết là do Trần nữ sĩ hay là do gu thẩm mỹ của chủ nhân biệt thự, đồng phục là kiểu áo đuôi nhạn dài hiếm thấy hiện giờ, đai lưng bản to dài rộng màu đen che kín đường nét eo thân, may mà áo sơ mi trắng là cổ tròn, không cần đeo nơ.
Dương Lực đối diện gương xác nhận dáng vẻ một lần cuối cùng, mới đi ra từ trong phòng, Thái Thái phụ trách quét tước đã ở đó chờ anh.
“Chào buổi sáng.” Thái Thái chào hỏi anh, “Em đã quét tước lầu một rồi.”
Dương Lực gật đầu: “Cảm ơn, vậy chúng ta lên lầu hai đi.”
Như trước đó Trần nữ sĩ căn dặn, quét tước lầu hai quản gia nhất định phải giám sát toàn bộ hành trình, để tránh lúc quét tước bỏ sót hoặc là làm dịch chuyển bài trí, Thái Thái làm ở đây đã hai năm, quy củ này cô hiểu rất rõ ràng.
Phòng ở lầu hai thật ra đồ đạc rất ít, bố cục cũng đơn giản, ngăn cách giữa các phòng đều là tối giản mà tự động hóa, rõ ràng có thể nhìn ra là thiết kế để chăm sóc vấn đề bị mù của chủ nhân.
Thái Thái quét tước rất nhanh nhẹn, sau khi xác nhận hai lần là mọi vật đều đã về vị trí cũ rồi, Dương Lực mới quét thẻ trên thời gian biểu.
“Anh thật sự rất ít nói luôn ấy.” Thái Thái cũng không phải làm ở trang viên từ sáng đến tối, sau khi cô quét dọn xong còn có thể vào thành phố đi học, “Hai năm qua em gặp được khoảng 20 quản gia, bọn họ đều rất thích cường điệu và chỉ huy.”
Dương Lực lộ ra nụ cười, màu da chocolate của anh không quá thường gặp trong nhóm người Châu Á, ngũ quan cũng sâu hơn người bình thường một chút, cười rộ lên quả thực có thể dùng mê người để hình dung: “Tôi cảm thấy em làm rất tốt, hơn nữa kinh nghiệm khẳng định cũng nhiều hơn tôi.”
Thái Thái đỏ mặt: “Oa, anh thật biết ăn nói.”
Dương Lực làm một cái khom lưng thân sĩ.
Hiển nhiên là Thái Thái rất có cảm giác thân thiết với anh, miệng nói không ngừng: “Anh biết chủ nhân của nơi này là ai không?”
Dương Lực: “Hoa tiên sinh?”
“Em đương nhiên biết hắn họ gì.” Thái Thái lườm một cái, “Anh có gặp hắn chưa?”
Dương Lực lắc đầu: “Thật đáng tiếc là chưa, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm.”
“Được rồi.” Thái Thái thở dài, “Em cũng chưa.”
Việc này Dương Lực không hề ngờ tới.
Nhìn ra được, Thái Thái rất oán niệm: “Năm đó em đến ứng tuyển làm nhân viên quét dọn chính là vì mỹ mạo như thần linh của chủ nhân trang viên đó.” Cô bĩu môi, “Nhưng mà tròn hai năm, một cọng lông của hắn em cũng chưa từng thấy.”
“…” Hiển nhiên là Dương Lực chưa kịp hiểu ra, “mỹ mạo như thần linh” mà đối phương hình dung là kiểu mỹ mạo thế nào.
Thái Thái nhìn xuống thẻ thời gian, đột nhiên nói: “Anh phải đi cho mèo ăn hả?”
Dương Lực cũng nhìn xuống thẻ thời gian của mình: “Đúng, qua hai phút nữa thịt bò sẽ đưa đến.”
Biểu cảm của Thái Thái trở nên cao thâm khó dò, cô thần bí lại đồng cảm vỗ vỗ vai Dương Lực: “Nhớ kỹ, nhất định phải cẩn thận, đừng tới quá gần con mèo kia.”
Dương Lực: “…?”
Đối phương đương nhiên không tốt bụng đến mức giải thích nhiều hơn với anh, hơn nữa thời gian xác thực không đợi người, trên bãi đậu máy bay sân sau đã có công nhân chuyển thịt tươi từ trên máy bay trực thăng xuống, lúc Dương Lực nhìn thấy cái đùi dê óng ánh máu tươi, nửa ngày không nói nên lời.
“Đây là phần cho một ngày!” Người phụ trách vận chuyển lớn tiếng báo cáo với anh, “Hôm nay là chân dê! Thịt bò ngày mai có loại còn tốt hơn! Đã đông lạnh rồi! Không cần lo ký sinh trùng! Thịt hươu là món chính tuần sau! Xác nhận không có vấn đề xin ký tên ở đây!”
“…” Dương Lực đội gió mơ mơ màng màng ký tên xuống.
Người phụ trách nhìn lướt qua không có vấn đề gì, vung tay lên, ra hiệu công nhân chuyển thịt vào.
“Thừa dịp còn tươi mà ăn nha!” Trước khi đi hắn còn dặn dò một câu.
Dương Lực trở lại nhà bếp nhìn chằm chằm khúc đùi dê kia ngẩn người, cuối cùng anh quyết định hỏi đầu bếp mượn một con dao.
“Cậu cần dao làm gì?” Tuy bếp trưởng không biết Dương Lực làm gì, nhưng vẫn hào phóng đưa dao cho anh mượn.
Dương Lực có chút ngại ngùng: “Nếu như cho mèo ăn, tôi cảm thấy vẫn nên xẻ ra giúp nó sẽ tốt hơn.”
Bếp trưởng: “…” Hắn thấy quản gia trẻ tuổi này thiệt tình như thế, cảm thấy vẫn nên lắm miệng khuyên một câu tốt hơn, “Tôi cảm thấy nó sẽ không thích đâu, cơ mà nếu cậu kiên trì… nhớ cách xa nó một chút.”
“Tôi sẽ chú ý an toàn.” Dương Lực cười gật đầu.
Bởi vì mặc áo đuôi nhạn không tiện làm việc nặng, Dương Lực cố ý thay quần yếm bó sát người và ủng da, anh kéo tay áo sơ mi lên, lộ ra cánh tay cơ bắp mượt mà màu chocolate.
Phía tây nam khu biệt thự chính là cả vùng hậu hoa viên lớn đến khủng khiếp, thay vì nói là hậu hoa viên, không bằng dùng bãi săn để hình dung càng thỏa đáng, ngoài rìa là một vòng cây cỏ, người làm vườn cũng chỉ làm việc ở khu vực gần biệt thự.
Cái đùi dê tươi mới kia vô cùng nặng, may mà Dương Lực cũng không phải omega kiểu văn nhược, một tay anh nâng khay, dùng vai chống đỡ sức lực, một tay khác nhẹ nhàng lắc chuông.
Đây là một cái lục lạc màu vàng óng điêu khắc tinh mỹ hôm qua Trần nữ sĩ trịnh trọng giao cho anh.
“Chỉ cần lắc một chút.” Trần nữ sĩ nghiêm túc căn dặn, “Nếu như tâm trạng nó tốt, sẽ lập tức đi ra, thế nhưng tâm trạng không tốt, cậu phải chờ, hiểu chưa?”
Dương Lực chỉ hơi lắc một chút liền không lắc nữa, cỏ trong sân vô cùng tươi tốt, gần như cao đến đầu gối anh, khi gió thổi qua, sóng cỏ đung đưa như sóng biển, Dương Lực đợi một chốc, cũng không nhìn thấy một cái bóng mèo.
“Xem ra hôm nay tâm trạng nó chẳng ra sao rồi…” Dương Lực có chút bất đắc dĩ nghĩ, anh do dự một chốc, rút dao ra từ sau lưng, sau đó ngồi xếp bằng lại.
Dương Lực bắt đầu cắt đùi dê.
Bởi vì hứng thú cá nhân, nên anh đã học cách xử lý thịt tươi như thế nào, loại bỏ phần gân khó cắn và thịt mỡ trơn miệng đối với anh mà nói cũng không phải việc khó khăn gì.
Khi anh gần như sắp xẻ xong cả một cái đùi dê, mới chú ý dường như có thứ gì đó đã nhìn chằm chằm anh hồi lâu.
Dương Lực từ từ ngẩng đầu lên.
Một con báo sư tử* trắng như tuyết, lặng yên, nằm úp sấp trước mặt anh.
*Báo sư tử: một loài động vật họ mèo tìm thấy ở Bắc Mỹ, Trung Mỹ và Nam Mỹ.