Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì Bản Dịch


"Đúng đúng! Mẹ nói có lý! Là hắn thiếu giáo dục!" Hứa Tuyết Tuệ và Hứa Mạn Ny ào ào mở miệng, mở cờ trong bụng.



.

.


Hứa Mặc cầm tiền và chứng minh nhân dân bắt xe buýt, chẳng mấy chốc đã đến một vùng ngoại ô.


Nơi này cách trường trung học số 17 khá xa, phải mất một giờ đi xe mới có thể tới trường học, bởi trong tay Hứa Mặc không có nhiều tiền nên chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể thuê nhà ở đây.


May mà hắn đã đủ mười tám tuổi, có chứng minh nhân dân, nhanh chóng thuê được một căn phòng nhỏ trong thôn với giá một nghìn tệ.


Mặc dù nơi này không xa hoa lộng lẫy như dinh thự nhà họ Hứa, nhưng đối với Hứa Mặc như vậy là đủ rồi.


Sau này hắn sẽ ở đây, thẳng đến khi thi đại học xong, có thể kiếm được một số tiền lớn.



Trước kia hắn từng là cô nhi, bây giờ còn có một công việc bán thời gian, cho nên sống một mình bên ngoài dễ như trở bàn tay.


Hắn lấy giấy bút bận bịu trong phòng một lúc, sau đó quét dọn lại căn phòng, lúc này mới đứng dậy trở về nhà họ Hứa.


"Hứa Mặc, cuối cùng ngươi cũng trở về, ngươi lén ra ngoài chơi bời đúng không?"

Lúc Hứa Mặc về tới, trong phòng khách có không ít người.


Bố mẹ, chị hai, chị ba đều ở đây, còn có má Triệu giúp việc đang lau nhà.


"Cậu Mặc, ngươi về rồi đấy à?" Má Triệu cười chào hỏi một tiếng.


Hứa Mặc gật đầu, đi về phía phòng mình.


"Hứa Mặc, ngươi đứng lại đó cho ta, ngươi tỏ thái độ gì vậy hả?" Hứa Đức Minh thấy Hứa Mặc không để ý tới mọi người, lập tức trầm giọng quát.


"Ta về phòng trước, chờ lát nữa rồi nói!" Hứa Mặc mở miệng.


"Nói cái gì? Ngươi có thể nói cái gì? Sao ngươi đến chết vẫn không hối cải vậy hả? Mới nãy ngươi không để ý chị hai chị ba của ngươi là có ý gì? Giáo dưỡng và lễ phép của ngươi đâu hết rồi?" Hứa Đức Minh mắng.


Hứa Mặc bật cười, hắn không nói gì, tiếp tục đi về phía phòng mình.


"Hứa Mặc, ngươi bị điếc hả? Ngươi muốn làm phản rồi phải không? Ngay cả ta cũng không để vào mắt?" Hứa Đức Minh giận dữ, cầm cây thước bên cạnh lao về phía Hứa Mặc.


Hứa Mặc thấy ông ta nhào tới đánh mình, hắn nhíu mày, lách mình né tránh, nhưng không ngờ lòng bàn chân lại trượt xuống, ngã nhào ra đất.


"Cậu Mặc?" Má Triệu kinh hãi.


"Không sao!" Hứa Mặc vịn bàn đứng lên, vung tay ra hiệu má Triệu đừng lo lắng.



Hứa Đức Minh thấy Hứa Mặc ngã xuống đất, vốn dĩ cũng giật mình, nhưng thấy hắn đứng dậy, ông ta cảm thấy chắc không sao nên giận dữ không thôi, lại vung thước về phía Hứa Mặc.


Lần này Hứa Mặc vừa đứng dậy nên không thể nào né tránh, cây thước nặng nề giáng thẳng lên đầu Hứa Mặc.


Máu tươi đột ngột bắn ra.


"Ối — —" Má Triệu giật mình.


Hứa Mặc cảm thấy đầu hơi đau, hắn đưa tay sờ lên đầu, nhìn thấy một vệt máu đỏ tươi.


Hứa Đức Minh, chị hai Hứa Tuyết Tuệ và chị ba Hứa Mạn Ny cũng lấy làm kinh hãi, không ngờ Hứa Mặc bị đánh ra máu.


Nhưng lúc này, Hứa Mặc không vui không giận, chỉ nhíu mày nhìn Hứa Đức Minh, thản nhiên nói: "Một lần nữa, ta sẽ liều mạng với ngươi! Ta nói được làm được!"

"Ngươi…" Hứa Đức Minh cũng không nghĩ tới mình lại đánh hắn chảy máu đầu, thấy dáng vẻ xa lạ của Hứa Mặc thì sững sờ đứng đó.


“Má Triệu, má Triệu! Cầm băng gạc đến đây, mau gọi 120!" Ông ta nhíu mày, vội vàng hô.


"Không phải giả vờ tốt bụng!" Hứa Mặc từ tốn nói, không thèm để ý đến ông ta, nhanh chóng đi về phía phòng mình.


"Hứa Mặc, ngươi đi đâu? Ngươi muốn làm ta tức chết sao?"


"Ông chủ, ta đã gọi 120 rồi!" Má Triệu nói.


"Ngươi mau đưa băng gạc cho hắn! Thằng nhóc thúi này, tức chết ta rồi!" Hứa Đức Minh thấy Hứa Mặc ngỗ nghịch với mình nhiều lần như vậy, trong lòng vô cùng giận dữ.


"Xảy ra chuyện gì vậy?" Lúc này, Tạ Băng Diễm và Hứa Tuấn Triết mới về đến nhà.


"Mẹ, Hứa Mặc chảy máu, bố chỉ muốn dạy dỗ hắn một chút, kết quả hắn lại chạy về phòng!" Chị ba Hứa Mạn Ny mở miệng.


"Chảy máu? Không sao chứ?" Tạ Băng Diễm kinh ngạc, chẳng lo lắng chút nào.


"Không sao đâu! Má Triệu đã gọi xe cứu thương rồi!" Hứa Mạn Ny đáp, cô ta nhíu mày, cũng cảm thấy thái độ vừa rồi của Hứa Mặc có chút không đúng.


Ban nãy Hứa Mặc đối xử với bọn họ quá xa lạ, cho dù bị đánh ra máu cũng chẳng nhúc nhích.


Hứa Tuấn Triết mở miệng nói: "Bố, mẹ, các ngươi đừng trách anh trai! Chỉ là anh trai chưa hiểu phép tắc, có khi vừa nãy hắn ra ngoài ăn cơm! Chờ anh trai ra ngoài là ổn thôi!"

Tạ Băng Diễm nghe vậy, nhất thời đau lòng sờ đầu Hứa Tuấn Triết, cười nói: "Vẫn là Tuấn Triết nhà chúng ta ngoan ngoãn! Tuấn Triết à, sau này ngươi phải chỉ bảo thêm cho anh trai nhé! Nếu anh trai ngươi có chỗ nào không đúng, ngươi cứ lớn tiếng chỉ ra biết chưa? Trên người hắn toàn thói hư tật xấu, không dạy dỗ không được!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận