Tinh Thần Biến


Thủ lĩnh Hắc Long đàm "Hắc Long đại nhân" mất tích, bình thường thì do ba vị thiên thần quản lý Hắc Long đàm, trong ba vị thiên thần chỉ có Hùng Hắc có hạ phẩm thiên thần khí, hai người còn lại căn bản không có thiên thần khí, bình thường Mị Cơ và Liễu Nhứ cũng rất hâm mộ việc Hùng Hắc có một món thiên thần khí.
Trong mắt mọi người tại Hắc Long đàm, thiên thần khí, chính là thứ không thể phá hủy.
Nhưng hôm nay trước mắt hơn mười vạn người, thiên thần khí không thể bị phá hủy lang nha bổng "phá sơn" đã bị một thanh trường kiếm màu đỏ cắt làm hai nửa.
Một đoạn dài nửa mét rơi đập xuống đất, như rơi trúng vào tim Hùng Hắc.
"Sao lại có thể?"
Hùng Hắc cả người hoàn toàn ngây dại, sắc mặt trắng bệch.
Liễu Nhứ đạo nhân, Mị Cơ hai người vốn đang định giết Tần Vũ, thân hình cũng đột nhiên dừng lại, phi tới bên cạnh Hùng Hắc, Liễu Nhứ đạo nhân hai người nhìn về phía Xích Huyết thần kiếm trong tay Tần Vũ, ánh mắt tràn ngập sự kinh hãi.
Bọn họ bị làm cho kinh sợ.
Cả Hắc Long đàm im ắng một lúc đột nhiên ồn ào huyên náo, mọi người bắt đầu kích động, ánh mắt sáng lên nhìn về phía Xích Huyết thần kiếm trong tay Tần Vũ.
"Có thể chặt đứt thiên thần khí, dứt khoát là lợi hại hơn thiên thần khí!"
Thần nhân phía dưới nói với nhau.

Những thần nhân này cũng chỉ biết thiên thần khí là lợi hại nhất, căn bản những người này không đủ tư cách biết sự tồn tại của Hồng Mông Linh Bảo. Cho nên bọn họ nhận định Xích Huyết thần kiếm trong tay Tần Vũ là một kiện thiên thần khí lợi hại hơn so với lang nha bổng "Phá Sơn". Trong cốc gió gào thét, Tần Vũ tóc dài phiêu sái theo gió, tay cầm Xích Huyết thần kiếm, nhìn ba người trước mắt.
"Sợ rồi à?" Tần Vũ cười nhạt nói
Liễu Nhứ đạo nhân, Mị Cơ nhìn về phía Tần Vũ và Xích Huyết thần kiếm trong ánh mắt có cả sự kinh hãi lẫn sợ hãi, về phần Hùng Hắc toàn thân run nhè nhẹ nhìn đoạn lang nha bổng ngắn trong tay.
Lang Nha bổng không hoàn chỉnh, uy lực đã giảm đi, tuy thế nếu chỉ luận về uy lực, chính là so với thượng phẩm thần khí chỉ mạnh hơn chút.
"Các ngươi không động thủ, thì ta động thủ đây."
Tần Vũ nắm chặt Xích Huyết thần kiếm, đột nhiên mặt ngoài của Xích Huyết thần kiếm cháy lên một ngọn lửa màu trắng, thiên thần khí thuộc tính hỏa, có thể dùng lửa công kích.
Nhìn thấy bạch sắc tịnh hỏa, bọn người Mị Cơ trong lòng run lên.
Mấy chục vạn người phía dưới lại im lặng. Đây là một trận chiến mà bọn họ sau này có thể hào hứng kể lại cho người khác mặc dù bọn họ chỉ đứng cạnh xem. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
"Mị Cơ, Liễu Nhứ liều thôi. Mị Cơ… giờ chỉ có thể xem chiêu của ngươi có thành công không, nếu không thành công thì đành phải trái lệnh của Hắc Long đại nhân."
Hùng Hắc thần thức truyền âm nói.

Liễu Nhứ, Mị Cơ hai người đều gật đầu.
Chưa tới cuối cùng, bon họ không muốn thỉnh Hắc Long đại nhân, bởi nếu muốn cùng Hắc Long đại nhân liên lạc, phải có thời gian cụ thể, bây giờ bọn họ đột ngột quấy rầy, Hắc Long đại nhân nổi giận bọn họ không có khả năng chịu đựng.
Mị Cơ, Liễu Nhứ đạo nhân thân hình đột nhiên chuyển động, như hai cánh hồ điệp, tản ra hai bên. Toàn thân xuất hiện quang mang xanh biếc.
"A"
Hống lên một tiếng giận dữ, Hùng Hắc toàn thân cơ thể bành trướng, "Tê tê.." âm thanh không ngừng vang lên, toàn thân đỏ như máu, cơ bắp nổi lên gấp hai, ba lần, hơn nữa tiếng cạch cạch phát ra từ khớp xương của Hùng Hắc cũng khiến người khác không khỏi ớn lạnh.
Thân thể từ từ kéo dài ra, cơ thể bành trướng, Hùng Hắc gầm lên, khóe mắt căng ra. Trên mặt gân xanh giống như rắn xanh bò lổn ngổn trên mặt.
"Liều mạng rồi!"
Ánh mắt Tần Vũ ánh mắt nhìn quanh bốn phía, trên mắt xuất hiện một chút hưng phấn.
Đã lâu không có chém giết.
Phía bên trái, trên không, đứng tĩnh lặng trên không chính là Liễu Nhứ đạo nhân, tay cầm một cành liễu xanh, bộ dạng giống như chơi đùa, con ngươi mầu xanh, có vẻ rất kỳ lạ.
Tĩnh lặng trên không bên phải là Mị Cơ. Giờ phút này trên người xuất hiện một kiện hắc chiến giáp, hai mắt lạnh như băng, không có chút hớp hồn như trước.
Hai tay hợp lại, nắm ngọn Lang Nha bổng không hoàn chỉnh, Hùng Hắc đưa song chưởng giương cao, có thể thấy rõ cả huyết quản.

Hét lớn một tiếng, Hùng Hắc cả người hóa thành tàn ảnh, giống như một đạo chỉ phong xuyên qua khoảng cách trăm thước tới trước người Tần Vũ, Lang Nha bổng trực tiếp trực tiếp hướng về Tần Vũ.
Mà cùng một lúc, Mị Cơ, Liễu Nhứ đạo nhân cũng xông kích tới.
Liễu Nhứ đạo nhân hai tay phóng ra mười cành liễu xanh biếc, trực tiếp hướng về phía Tần Vũ trói.
Còn Mị Cơ, rất bình thường cầm một thanh thượng phẩm thần khí trường kiếm hướng về Tần Vũ bổ tới
"Liễu Nhứ đạo nhân thủ đoạn công kích thật quỷ dị"
Thân hình Tần Vũ di động quỷ dị, không ngờ uốn người qua hai mươi phân tránh được lang Nha bổng, đồng thời Xích Huyết thần kiếm trong tay chuyển động, bóng kiếm đỏ sẫm bay lên giống như một phiến ảo ảnh- trực tiếp muốn chia thân thể Hùng Hắc ra làm hai.
Hùng Hắc nhất thời mắt nhìn chằm chằm.
Cố gắng thay đổi hướng của Lang Nha bổng để đỡ đòn, đồng thời bay ngược lại.
"Phốc…" Cho dù đã liều mạng thay đổi hướng của Lang Nha bổng, cho dù liều mạng bay ngược lại… nhưng Xích Huyết thần kiếm vẫn như trước chặt đứt Lang Nha bổng một đoạn dài một thước, sau đó tiếp tục bổ vào người Hùng Hắc.

May mắn có Lang Nha bổng cản trở một chút. Hùng Hăc giữ được cái mạng nhỏ, chỉ thấy bụng Hùng Hắc xuất hiện một vết thương rất lớn,
Hùng Hắc nhất thời toàn thân thần lục mãu xanh biếc lưu chuyển, hết thảy không để ý đến sự tiêu hao thiên thần lực, liền trị liệu thương thế.

Tần Vũ trong lòng thầm than một tiếng
Nếu không phải Mị Cơ và Liễu Nhứ đạo nhân vây công, thì đã có thể nhân cơ hội này giết chết Hùng Hắc.
"Hả?" Tần Vũ né tránh mấy lần, Liễu Nhứ đạo nhân thân pháp cũng không kém hắn chút nào, chỉ thấy một cành liễu xanh mềm mại quấn lấy tay Tần Vũ.
Lúc này Tần Vũ căn bản cánh tay không thể động đậy.
"Cái gì đây?" Tần Vũ khiếp sợ nhìn cành liễu xanh, Liếu Nhứ đạo nhân này công kích quá mức quỷ dị. Hơn nữa cành liễu xanh này độ bền dẻo và lực lượng đều cường mạnh.
Mà cùng lúc, chín cành liễu xanh khác hướng về phía Tần Vũ mà tập kích, phảng phất như che kín cả đầu Tần Vũ.
Không chỉ có thế, lúc nàu, Mị Cơ cũng tới.
Mị Cơ, Liễu Nhứ đạo nhân ánh mắt đều lộ vẻ hưng phấn, thậm chí đang tránh ở một bên trị thương, Hùng Hắc cũng đã thấy hy vọng thắng lợi.
"Chỉ như vậy mà nghĩ giết được ta?" Tần Vũ thầm than trong lòng. Trên mặt không khỏi có một nụ cười nhạt.
"Hô"!
Tần Vũ toàn thân toát ra bạch sắc tịnh hỏa, cành liễu xanh vốn đang quấn lấy cánh tay Tần Vũ liện bị thiêu thành tro, đối mặt với bạch sắc tịnh hỏa, liễu xanh cũng không kháng lại được.
Mặt khác, hướng về đầu Tần Vũ bay đến, chín cánh liễu xanh cũng bay ngược lại.
"Ta cho ngươi công kích, ngươi cũng không dám công kích!" Tần Vũ liếc mắt một cái về phía Liễu Nhứ đạo nhân, căn bản không để ý Mị Cơ bên cạnh công kích, mà cực nhanh đuổi theo Liễu Nhứ đạo nhân.
Trước hết phải giết Liễu Nhứ đạo nhân.

Mị Cơ đuổi Tần Vũ, Tần Vũ đuổi Liễu Nhứ đạo nhân, Liễu Nhứ đạo nhân chạy trốn.
Chơi lửa làm sao lại chơi đến mức đọ này. Bạch sắc tịnh hỏa chính là chân hỏa trong cơ thể, hắn làm như thế nào một lúc có thể toát ra nhiều như vậy?" Liễu Nhứ đạo nhân căn bản không nghĩ ra.
Tần Vũ trong lòng cười thầm: "Liễu Nhứ đạo nhân, ngươi làm sao biết được ta hôm nay sử dụng hai kiện vũ khí, lợi hại lợi hại nhất là Luyện Hỏa Thủ Hoàn"
Xích Huyết thần kiếm nhìn lợi hại như vậy, cũng tương đương với tam lưu linh bảo còn Luyện Hỏa Thủ Hoàn là nhị lưu linh bảo.

Bạch sắc tịnh hỏa vừa xuất hiện, thì dù là thân thể của cao thủ cấp thiên thần cũng không chịu nổi.
Tần Vũ nhìn "Liễu Nhứ đạo nhân đang bay rất nhanh, lại thấy phía sau Mị Cơ đang truy tới, không khỏi cười lạnh một tiếng. Không hề báo trước đột ngột dừng lại, hướng về phía sau bổ ra một kiếm.
Bóng kiếm như vươn ra, xé rách bầu trời.
Món thượng phẩm thần khí giống như một miếng đậu hũ bị cắt thành làm hai nửa, Mị Cơ trong mắt lộ vẻ hoảng sợ, sống chết trước mắt, Mị Cơ quay mạnh đầu.
Một đạo bóng kiếm đã chia thân thể Mị Cơ ra làm hai, may mắn là lúc cuối cùng Mị Cơ kịp quay đầu, nên đầu không bị bổ ra.
Đầu của Mị Cơ bay nhanh chạy về khai khứ, sau đó toát ra lượng lớn thiên thần lực màu xanh biếc, tụ lại thành một thân thể. Mị Cơ sắc mặt cực kỳ tái nhợt, hình thành một thân thể tiêu hao quá nhiều thiên thần lực, phía dưới hơn mười vạn nhân thủ của Hắc Long đàm nhìn đến ngây người.
Ba vị thiên thần bị một người đánh thê thảm. Thiên thần khí của Hùng Hắc bị cắt đôi, bụng bị một vết thương lớn. Mị Cơ thân thể bị chia đôi, mạng nhỏ thiếu chút nữa cũng không giữ được, Cho dù trạng thái có vẻ tốt nhất, Liễu Nhứ đạo nhân cũng bị Tần Vũ truy kích chỉ có thể đào tẩu.
Thế yếu! Tuyệt đối bị dồn vào thế yếu.
"Trách không được Tượng Thần tiền bối tại thần giới lại được tôn kính như vậy, một kiện thượng phẩm thiên thần khí đã lợi hại như thế, thậm chí ta ngay cả không có thiên thần lực của thượng cấp thần nhân, lại dễ dàng đánh bai ba hạ bộ thiên thần." Tần Vũ càng cảm thấy sự tôn kính đối với luyện khí cao thủ.
Trên thực tế thì không như Tần Vũ nghĩ.
Tần Vũ sở dĩ có thể đánh bại ba người này, Lưu Tinh Lệ hỗ trợ, khiến cho hắn không chế được không gian và ba vị thiên thần mới là nguyên nhân trọng yếu nhất, nếu không có Lưu Tinh Lệ, thì dù cho hắn có thượng phẩm thiên thần khí, cũng không có khả năng đánh bại hạ bộ thiên thần! Dù sao thượng cấp thần nhân ngay cả bay cũng không thể.
"Hả?"
Tần Vũ kinh ngạc phát hiện một sự tình, Liễu Nhứ đạo nhân, Mị Cơ ba người không có chút nhụt chí, vẫn còn nguyên ý chí chiến đấu.
"Chẳng lẽ bọn họ còn có bài gì chưa xuất?"
Tần Vũ không khỏi kinh hãi, Đối phương nếu không có cái gì, phỏng chừng đã bỏ chạy rồi.
Hùng Hắc, Mị Cơ, Liễu Nhứ đạo nhân ba người lạnh nhạt nhìn Tần Vũ.
"Hát!"
Hùng Hắc hét lớn một tiếng giống như mênh lệnh. Ba người lập tức đồng thời hướng về phía lao tới, Giờ phút này ba người trong mắt lộ vẻ băng lãnh.
"Muốn chết!" Tần Vũ cũng không quản nhiều, cả người cực nhanh vọt tới trước.
Tần Vũ vọt tới trước, khiến cho Hùng Hắc, Tần Vũ đều là hướng đối phương phóng tới, điều này làm Liếu Nhứ Đạo Nhân và Mị Cơ thoáng chậm lại một chút.
"Chết đi!" Tần Vũ lập tức ra tay.
Đồng thời toàn thân Tần Vũ toát ra bạc sắc tịnh hỏa bao quanh thân thể, Tân Vũ căn bản không để ý sự công kích của Mị Cơ và Liễu Nhứ đạo nhân, trực tiếp đối phó Hùng Hắc.
Có thể tai lúc này
"Phốc!"
Một đạo tiêm câu cực nhỏ đâm vào thân thể Tần Vũ, đạo tiêm câu lại nhanh như chớp li khai, Tẫn Vũ cả người run lên, trường kiếm trong tay rốt cuộc không chém xuống được.
Tần Vũ cả người giống như khúc gỗ, từ trên không trung rơi xuống.

"Bồng!" một tiếng.
Tần Vũ cả người rơi xuống mặt đất.
Yên tĩnh!
Hơn mười vạn người Hắc Long đàm quan chiến im lặng, đồng thời bọn họ kinh ngạc, Tần Vũ vốn đang chiếm thượng phong như vậy sao lại thua?
"Ha ha…" Hùng Hắc cười to, thanh âm vang vọng trong không trung, " ha ha, Tần Vũ, ngươi không phải chết trên tay ta sao?"
Hùng Hắc hạ xuống bên cạnh Tần Vũ. Liễu Nhứ đạo nhân và Mị Cơ sắc mặt tái nhợt cũng hạ xuống.
Mị Cơ muội tử, lần này đã làm phiền ngươi." Hùng Hắc cảm kích nói, Mị Cơ sắc mặt tái nhợt lắc đầu:" Không cần nhiều lời, vừa rồi ta dùng độc hồn câu, chỉ là bị bạch sắc tịnh hỏa thiêu một lúc, tối luyện phải tu luyện mấy trăm ngàn năm mới có thể khôi phục."
Độc hồn câu, vũ khí trời sinh của Mị Cơ, Mị Cơ bản thể chính là Phấn Uân Hạt trong hạt tử tộc, độc hôn câu ẩn chứa độc tính, nó công kích không phải những thứ khác, mà là công kích linh hồn! Linh hồn dưới sụ công kích, trong một khoảng thời gian mất đi phản ứng.
Uy lực của độc hồn câu cùng với Phấn Uân Hạt có quan hệ, thực lực càng mạnh thì độc hồn câu càng mạnh.
"Hống…"
"Hùng Hắc đại nhân!" "Mị Cơ đại nhân!"… Các tiếng hoan hô vang lên không ngừng cả hắc Long đàm như biển gào thét.
Cả Hắc long đàm hơn mười vạn người đều hoan hô Hùng Hắc, Mị Cơ và Liễu Nhứ đạo nhân, ba người thần tình cũng có nét cười, rất là hưng phấn.
Hùng Hắc cười to: "ha ha… chờ xem ta giết Tần Vũ!" Hùng Hắc huy động Lang Nha bổng không hoàn chỉnh dài hai thước trong tay, trực tiếp hướng vê phía đầu Tần Vũ.
"Bồng!"
Hùng Hắc kinh ngạc nhìn trước mặt, thân thể Tần Vũ vừa rồi lướt ngang nửa thước, một bổng này của Hùng Hắc chỉ đánh váo khoảng không mà thôi. Mà giờ phút này Tần Vũ đã mở mắt, quay về phía Hùng Hắc mỉm cười.
"Hùng Hắc, con người không thể quá kiêu ngạo." Thần thức Tần Vũ truyền âm vang lên trong đầu Hùng Hắc, mà cùng lúc, bóng kiếm màu đỏ xuất thành hơn một ngàn đạo, xẹt qua thân thể Hùng Hắc.
Khoảng cách ngắn như thế, lại quá nhiều bóng kiếm!
Chỉ trong chốc lát, cả người Hùng Hắc bi cắt thành thịt vụn mà linh hồn nguyên anh cũng bị cắt thành từng mảnh nhỏ, hồn phi phách tán, về phần chân linh, bị bóng kiếm chấn động, liền bị phân tán.
Cùng lúc xuất kiếm, thân hình Tần Vũ như kiếm, lướt nhanh như xẹt qua không gian tới bên cạnh Liễu Nhứ đạo nhân.
"Hưu-" Bóng kiếm bay lên không.
Liễu Nhứ đạo nhân bay ngược lại, phần dưới thân thể bị chém thành hai nửa, đầu của Liễu Nhứ đạo nhân hướng xa xa đào tẩu. May mắn Liễu Nhứ đạo nhân phản ứng nhanh một chút, nếu không mạng nhỏ cũng mất rồi.
Khoảng cách xa nhất Mị Cơ phản ứng cũng nhanh nhất, bay nhanh về phía xa bỏ chạy.
Chỉ thấy Mị Cơ bay tới gần Hắc Long đàm, cả người hạ nhanh xuống, tại gần Hắc Long đàm, người ngoài nhìn vào còn tưởng Mị Cơ bị trọng thương. Mị Cơ thần thức thẩm thấu qua Hắc Long đàm truyền âm nói:
"Hắc long đại nhân, Hùng Hắc chết trận, ta và Liễu Nhứ có thể chết bất kỳ lúc nào, mau tới cứu mạng!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui