Tình Thâm Phùng Thời FULL


Trên xe bảo mẫu trở về khách sạn, Ôn Khinh Hàn đang giúp Thời Thanh Thu lau tóc, Dương Hiểu không ngừng kể cho cô nghe những cảnh quay hôm nay.

Cảnh cuối cùng của hai người quay đi quay lại hơn 20 lần, bỏ ra gần một tuần.

Phía trước còn tốt, Thời Thanh Thu còn chưa khóc đạo diễn liền hô ngừng, gọi hai diễn viên chính đến giảng phim.

Để Thi Chiêu Ý ở thời khắc hấp hối càng không muốn từ bỏ, tâm trạng của Thời Thanh Thu lúc này là căng thẳng nhất trong cả bộ phim, thiếu một điểm cảm giác nào cũng không được.

Trở lại khách sạn, bước vào phòng của Thời Thanh Thu, Dương Hiểu vẫn đang nói: "Khối Băng tỷ, chị không biết những ngày qua bi thảm thế nào đâu.

Thời tỷ khóc đến một nửa đột nhiên bị hô ngừng, em còn sợ chị ấy một giây khóc co quắp rồi về không được."
Thời Thanh Thu ngồi ở mép giường trợn mắt, nàng đã triệt để nhận ra Dương Hiểu không còn sợ "Khối Băng tỷ" nữa.

Ôn Khinh Hàn đứng bên cạnh sờ lên mái tóc gần khô của Thời Thanh Thu, sau đó nhìn đôi mắt sưng đỏ của nàng, thấp giọng nói: "Phải không?"
"Đúng vậy a, trong khi đạo diễn đang giảng phim, a di trang điểm liền bổ trang cho Thời tỷ tiếp tục quay, hai ngày này cơ bản chính là như vậy.

May là cảnh vừa rồi rất hoàn hảo, nếu không thì không biết phải khóc bao nhiêu lần."
“A Hiểu!” Thời Thanh Thu thấp giọng ngắt lời Dương Hiểu, nàng cảm thấy khí tức trên người Ôn Khinh Hàn càng lúc càng lạnh, giống như đang tức giận, nếu không ngăn lại, một hồi sẽ không biết ai là người gặp nạn.

"Hả, sao vậy?"
"Em về trước đi, chị mệt muốn ngủ.

Sau có cái gì an bài thì chờ chị dậy rồi nói cho chị biết." Thanh âm của Thời Thanh Thu vẫn còn nghẹn ngào, nói một lời cũng cảm thấy tốn sức.

“Ách, vậy hai người có đói bụng thì gọi qua Wechat nói với em một tiếng.” Dương Hiểu nhiệt tình giao phó, thấy cả hai đều gật đầu mới yên tâm rời đi.

Thời Thanh Thu vừa thở phào nhẹ nhõm, Ôn Khinh Hàn lập tức cúi đầu xuống, ngón cái tay phải chạm vào mắt nàng, mắt nàng sưng lên vì khóc nên lúc này rất nhạy cảm, khi chạm vào có chút không thoải mái.

Nàng cũng trấn an Ôn Khinh Hàn nói: "Mình không sao, quay cũng đã xong rồi, nghỉ ngơi thật tốt hai ngày liền sẽ khôi phục lại."
“Ừm, tôi biết.” Ôn Khinh Hàn nhẹ giọng nói.

"Kỳ thực, quá trình quay bộ phim này diễn ra tốt đẹp.

Dù sao thì kinh phí sung túc, chúng ta cũng không cần phải mất quá nhiều thời gian đi nhiều nơi.

Chính như vậy mà yêu cầu đối với bản thân diễn viên chúng ta sẽ khắt khe hơn.

Hơn nữa đạo diễn Lê là một đạo diễn có tầm nhìn xa, dù chỉ một chút không hợp ông ấy cũng sẽ không nhìn được.


Nhưng là, mình may mắn không làm ông ấy phát điên a."
Thấy Ôn Khinh Hàn không nói gì, Thời Thanh Thu liền phá chủ đề nói chuyện khác, kéo tay cô ngồi xuống bên cạnh mình.

Ôn Khinh Hàn nở nụ cười, nhẹ giọng đáp lại: "Chuyện này tôi cũng biết, cậu chưa từng làm người thích cậu thất vọng." Cô dừng lại, đối diện mắt của Thời Thanh Thu, ý cười nông cạn: "Tôi tự hào về cậu."
Thời Thanh Thu cắn môi cười, ôm eo cô mang chút hài hước nói: "Nếu đã như vậy, mình mệt rồi, để cậu ngủ với mình.

Cậu có vui mừng khôn xiết lập tức thuận theo ý mình không?"
"Không có khả năng vui mừng khôn xiết, trước mắt tôi vẫn chưa tiến hóa thành chế độ bạch ngọt ngốc." Ôn Khinh Hàn cong môi cười nhẹ nói: "Nhưng tôi cảm thấy rất vinh hạnh có thể bồi đại minh tinh nhà tôi khôi phục năng lượng, ngay cả khi ngủ cũng vậy."
Thời Thanh Thu bật cười, đá dép lê rồi lên giường, Ôn Khinh Hàn đi vào phòng tắm, dùng nước nóng vắt khô khăn lau mặt.

Khi cô đi ra, Thời Thanh Thu đã thay quần áo nằm xuống giường, Ôn Khinh Hàn lấy khăn che mắt cho nàng, nói: "Ngủ đi, chỉ cần đặt khăn lên như vậy đừng động đậy.

Hai ngày này đi ngủ làm vậy vết sưng sẽ biến mất, qua mấy phút tôi tháo ra cho cậu."
“Ừm, Khinh Hàn, sao cậu còn chưa lên?” Thời Thanh Thu hỏi, nhắm mắt lại đắp khăn mặt.

Ôn Khinh Hàn cởi thắt lưng, chớp chớp mắt, lỗ tai hơi nóng, thấp giọng nói: "Tôi đang cởi quần áo, chờ một chút."
Thời Thanh Thu lại "ừm" một tiếng, khóe môi không tự chủ được mà nhếch lên.

Bởi vì nàng không thể nhìn thấy mọi thứ, thính giác của nàng liền minh mẫn hơn.

Nàng dựa vào âm thanh cảm giác được ngón tay gầy guộc của Ôn Khinh Hàn đang cởi thắt lưng, sau đó động tác không nhanh không chậm cởi áo cùng nội y, lại có chút cúi xuống cởi quần, cuối cùng đi qua đầu giường cầm quần áo mặc vào.

Nệm bên cạnh nàng đột nhiên lún xuống, chăn bông khẽ nhấc lên, nhiệt độ cơ thể quen thuộc tới gần, nàng đang đắp khăn nên không thể nghiêng người, chỉ có thể thuận theo cảm giác duỗi tay ra, bắt lấy bàn tay Ôn Khinh Hàn đang chuẩn bị vòng lấy cánh tay nàng.

Cảm thấy mình không bỏ sót việc thay quần áo của Ôn Khinh Hàn, nàng cười một tiếng, khiến Ôn Khinh Hàn thấp giọng thì thầm: "Ngủ đi, đoàn phim của cậu tiếp đến hẳn sẽ có sắp xếp, cậu định đem đôi mắt như con thỏ đi ghi hình sao?"
“Ừm, chúng ta sẽ sớm trở về, chúng ta cùng nhau trở về.” Thời Thanh Thu nỉ non cười nói, thân thể hơi hướng vào Ôn Khinh Hàn một chút, người sau hiểu rõ liền ôm lấy nàng, sau đó mới yên tâm nói một câu cuối cùng: "Buồn ngủ quá..." sau đó ý thức dần dần hỗn loạn.

Hôm nay là ngày cuối cùng nghỉ dưỡng của bốn vị trưởng bối ba mẹ Giản Ý Chi và Phó An Nhiên.

Vì kỷ niệm mối quan hệ phát triển của hai người, ở thời điểm ăn tối gần xong Giản Ý Chi đặc biệt mở một chai rượu.

“A…học tỷ, sao hôm nay lại muốn uống rượu?” Phó An Nhiên lộ vẻ khó xử, bộ dáng cũng không có nhiệt tình.

"Ngày mai ba mẹ đều trở về rồi, hôm nay là ngày cuối cùng mối quan hệ đối tác của chúng ta.

Dù sao, khoảng thời gian này em thực sự đã đảm đương rất nhiều, tôi thế mà chưa làm một bữa cơm." Giản Ý Chi ngượng ngùng cười, sau đó rót cho Phó An Nhiên một ly rượu, "Đây là rượu do a di nấu, hẳn ở nhà em cũng có, độ không cao, uống một chút cũng không có việc gì."
Phó An Nhiên nuốt nước bọt, thân thể căng đến thẳng tắp, "Thật muốn uống sao? Ở nhà em không động đến rượu."

Giản Ý Chi không biết cô đụng phải rượu sẽ liền say, cho nên trước đây không chỉ là "không động đến", mà là chưa từng động qua.

Lúc này, Giản Ý Chi mời như vậy, cây cân trong lòng cô cũng lắc lư từ bên này sang bên kia, vô cùng do dự.

"Nào, em sợ cái gì? Lát nữa em uống nhiều, tôi sẽ đưa em về nhà, yên tâm đi." Giản Ý Chi tựa hồ rất muốn uống rượu, chân dưới bàn chạm vào chân Phó An Nhiên, có vẻ như không nguyện ý bỏ cuộc.

Phó An Nhiên cắn cắn môi, thực sự không nhịn được Giản Ý Chi mang theo bộ dáng lấy lòng, cuối cùng cũng đáp ứng: "Được, vậy chị tùy ý uống đi, em uống từ từ ly này trước đã."
“Ừm…” Giản Ý Chi thỏa mãn nhấp một ngụm, rượu êm dịu trước tiên chảy trong miệng, sau đó từ từ chảy xuống cổ họng, rồi tiến vào bụng, “Rượu của a di thật không tệ, hình như trong nhà em còn có mấy chai, nhưng mà tôi không dám hỏi."
Đối với người yêu rượu như Giản Ý Chi, rượu ngon như vậy nàng cũng không keo kiệt tán thưởng, khuyết điểm duy nhất là nàng không mua được.

Rượu này do mẹ Phó An Nhiên ngâm, nói chung hai nhà có món gì ngon cũng sẽ chia nhau, nhưng có thể mở miệng xin loại rượu này, quả thật có chút không mở miệng được.

Phó An Nhiên uống một ngụm, chịu đựng cái nóng trong cổ họng, cười nói: "Khi nào mẹ em trở về em sẽ nói với bà ấy, sau đó em mang tới cho chị."
“Ừm” Giản Ý Chi buồn cười gắp thức ăn vào bát cho cô, trầm ngâm nói: “Đây không phải giống như bọn họ muốn sao? Em mang đến cho tôi, khẳng định ba mẹ tôi sẽ biết.

Ba mẹ tôi biết, thúc thúc a di cũng sẽ biết, đến lúc đó lại hiểu lầm."
"Vâng, đúng vậy.” Phó An Nhiên nghĩ đi nghĩ lại, nhấp một ngụm nữa, cảm giác ấm áp trong bụng khiến nàng có chút thích loại cảm giác này.

“Aiz, An Nhiên, Ôn Bảo Bảo sắp trở về rồi, em biểu hiện tốt một chút, nhưng là tôi đưa em vào, em nghe có hiểu không?” Giản Ý Chi lắc lắc ly rượu, đưa tay chạm nhẹ vào ly rượu của Phó An Nhiên.

“Vâng, học tỷ yên tâm, nhất định sẽ không làm chị thất vọng.” Phó An Nhiên cầm ly rượu lên uống một hớp lớn, đột nhiên quen với cơn nóng rát trong bụng, cảm thấy thoải mái một chút.

Giản Ý Chi vừa rồi thấy cô không muốn uống quá nhiều, hiện tại uống cạn một ly lại rót thêm một ly, trong lòng không khỏi vui vẻ: "Em uống chậm một chút, tôi đã nói a di ngâm rượu này ngon không sai, đúng không? Em mỗi ngày ở nhà thế mà không nếm thử, chính tôi còn không nỡ uống nhiều.

Một bữa cơm thỉnh thoảng uống một hai ly, hơn nữa trong khoảng thời gian này cùng em ăn cơm tôi đều không uống".

Khuôn mặt Phó An Nhiên bắt đầu nóng bừng xuống cả người, nóng như phát sốt.

Cô lắc đầu học theo bộ dáng của Giản Ý Chi, dùng ly của mình chạm vào ly của Giản Ý Chi, sau đó cười nói: "Đúng vậy, uống rất ngon a.

Em cảm thấy trong bụng ấm áp, rất dễ chịu, nhưng mặt có chút nóng.

Bất quá cũng không sao, học tỷ, chúng ta cạn ly.

"
Thanh âm của cô mang theo ý cười, cũng mang theo mùi vị của rượu ngâm, tựa như từ trong rượu bốc lên, nghe vào trong tai khiến người ta cảm thấy men say.


"Được, cạn ly.

Này, em ăn chút gì đi, thịt sườn tối nay cũng rất ngon, tôi cảm thấy thịt sườn mà em làm đặc biệt phù hợp khẩu vị của tôi, mẹ tôi làm thiên về ngọt."
"Ngon thì ăn nhiều một chút.

Lần sau có thịt sườn nhưng không phải em làm cho chị, chị có nhớ món thịt sườn em làm không?"
Hai người vừa ăn vừa uống, Phó An Nhiên về cơ bản đã hoàn toàn buông lỏng bản thân, cùng Giản Ý Chi uống hai ly rượu.

Chút rượu này đối với Giản Ý Chi chẳng qua là nước sôi để nguội mà thôi, đi xã giao nhiều, nàng đã sớm có tửu lượng không thấp.

Phó An Nhiên thì khác, uống đến mặt đỏ bừng, nói chuyện đều không lưu loát.

Trên đường Giản Ý Chi đưa cô về nhà, nửa thật nửa giả trách móc Giản Ý Chi trước kia không chủ động nói chuyện với cô.

Trong thang máy, Phó An Nhiên quanh quẩn nhìn Giản Ý Chi, không mở mắt ra được, ôm lấy eo của Giản Ý Chi, vẫn cố chấp nói: "Học tỷ, chị không tốt chút nào.

Em luôn đến tìm chị nhiều năm như vậy, tìm chị...!kết bạn...!ai biết chị chỉ biết cười trừ, không có một điểm thân cận..."
Giản Ý Chi không biết nên cười hay nên khóc, cúi đầu vỗ vỗ đôi má nóng hổi của cô, thấp giọng nói: "Cười với em còn bảo không thân cận? Làm sao tôi biết được em không chán ghét tôi, mặc dù tôi cũng không chán ghét em, nhưng ba mẹ nhiều chuyện như vậy, tôi liền nghĩ khẳng định em không muốn ở gần tôi."
Phó An Nhiên so sánh thật, cố gắng mở to mắt, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào Giản Ý Chi: "Em nào có? Em không chán ghét chị.

Em rất lâu đã muốn kết bạn với chị...…rất lâu...!nhưng chị ưu tú như vậy, em thấy mình quá kém cỏi, thật..."
Cô nghĩ Giản Ý Chi sẽ thấy phiền mới đúng, dù sao ba mẹ cô cũng rất muốn tác hợp hai người.

Cô nghĩ Giản Ý Chi sẽ không muốn gặp cô, sẽ bởi vì ba mẹ mà làm phiền nàng, cô không chủ động là vì sợ Giản Ý Chi cự tuyệt.

Giản Ý Chi lập tức cảm thấy có chút xúc động, trong lòng ấm áp, nhẹ giọng an ủi: "Không có việc gì, em rất tốt, chúng ta không cần nói chuyện trước kia nữa, hiện tại không phải là bạn sao? Những hiểu lầm trước kia đều coi như giải quyết hết, em nhanh chóng yêu đương mới tốt, như vậy chúng ta có thể liên lạc bình thường, nếu không ba mẹ nhất định sẽ hiểu lầm."
"Vâng, yêu đương..." Nói đến chuyện yêu đương, Phó An Nhiên liền ôm eo Giản Ý Chi thật chặt, dụi đầu vào vai nàng, nhu thuận giống như một con chó nhỏ đang say sưa bú sữa.

"Đúng a, yêu đương.

Nhưng đừng vì yêu đương mà miễn cưỡng đi yêu, cứ kết thân làm bạn bè trước.

Nếu thực sự đạt được thì nhớ hẹn tôi ra gặp mặt, tôi sẽ kiểm định một chút, em có nghe thấy không?" Giản Ý Chi lắc lắc vai của cô để nhắc nhở cô gái trong ngực mình lắng nghe những lời mình nói.
“Vâng, em nghe rồi…” Đầu óc Phó An Nhiên ong ong, nàng không nghe thấy Giản Ý Chi đang nói gì liền loạn xạ đồng ý.

“Aiz, hai ly rượu thôi mà say thành cái dạng này." Giản Ý Chi bất đắc dĩ nói.

Cửa thang máy vừa mở ra, nàng đỡ Phó An Nhiên ra ngoài, sau đó lấy chìa khóa nhà từ trong túi quần, cầm lấy chìa khóa giống với ổ khóa nhất rồi thuận lợi mở cửa.

Giản Ý Chi dựa vào Phó An Nhiên mơ mơ màng màng hướng dẫn tìm được phòng, đặt Phó An Nhiên xuống giường cởi giày, sau đó vừa bật điều hòa vừa vỗ nhẹ vào mặt cô nói: “An Nhiên, tôi vào phòng tắm lấy khăn mặt lau cho em.

Bây giờ tôi đi, tôi đi năm phút, trong năm phút này em đi thay quần áo, em có nghe tôi nói không?"
Không biết có nghe thấy không, Giản Ý Chi thấy Phó An Nhiên bắt đầu kéo quần, nàng thấy thế liền an tâm đi vào phòng tắm.


Nàng thực sự ở trong phòng tắm cầm điện thoại chờ đủ năm phút rồi bước ra ngoài, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến nàng bối rối.

Khá lắm, quần áo cùng nội y ném đầy trên mặt đất, kẻ đầu sỏ mặt quần lót cùng áo phông nằm trên giường ngủ ngon lành.

Là nàng đánh giá quá cao tửu lượng của Phó An Nhiên, đành cam chịu thu dọn quần áo trên sàn, sau đó ngồi xuống đầu giường, đỡ Phó An Nhiên tựa vào vai mình lau mặt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú ửng hồng, có vẻ thuần khiết của nữ hài, đôi môi đỏ mọng khẽ mở mang theo đặc điểm diễm lệ của nữ nhân.

Phó An Nhiên hiện tại kết hợp nữ hài cùng nữ nhân lại với nhau, nhưng không làm mất đi thuần khiết, cũng không làm mất đi mị hoặc.

Giản Ý Chi bỏ khăn sang một bên, thở dài sửa sang lại mái tóc, thấp giọng cười: "An Nhiên, ngày mai tôi không thể cho em đi nhờ xe được.

Em phải tự mình dậy sớm một chút, tôi đặt báo thức cho em, có chuyện gì thì gọi Wechat cho tôi, được không?"
"Vâng..."
Giản Ý Chi lấy điện thoại của Phó An Nhiên, cầm ngón tay của cô mở khóa, tìm đồng hồ báo thức, điều chỉnh thời gian thức dậy sớm hơn một chút, sau đó bật lên.

Phó An Nhiên tựa như cảm thấy có chút không muốn để Giản Ý Chi đi, cô ôm lấy Giản Ý Chi không chịu buông ra, xoay người đè Giản Ý Chi xuống giường.

Không đợi Giản Ý Chi kinh ngạc xong, cô đã ôm lấy đầu Giản Ý Chi, vô thức cúi đầu hôn xuống.

Thời gian tựa như đột ngột dừng lại ở khoảnh khắc này, lại tựa như có một chiếc kim giây đặc biệt rõ ràng trong căn phòng này.

Phó An Nhiên chỉ cảm thấy mình đụng phải thứ gì thơm thơm mềm mềm, rất ngon.

Cô nhẹ mút vào, đưa lưỡi liếm láp, trong đó tựa như có cái gì mềm hơn, ngọn lửa trong người mãnh liệt bùng cháy.

Nhưng như vậy chưa đủ, còn chưa đủ, nếu thứ này là học tỷ thì thật tốt.

Cô nở nụ cười, dịu dàng hôn lấy, không dám thở mạnh vì sợ quá nóng lòng sẽ không hôn được.

Giản Ý Chi ngây người rất lâu, cho đến khi nàng nhận ra thì Phó An Nhiên đã bị nụ hôn mê hoặc, nàng cũng đã đáp lại.

Hai mắt nàng mông lung thở hổn hển đẩy Phó An Nhiên ra, người sau vẫn không thỏa mãn liếm liếm môi, tựa hồ vẫn chưa thỏa mãn với hương vị vừa rồi, nhìn mười phần ái muội.

"Mình có thể là điên rồi, mình làm sao có thể để cho đứa nhỏ này đè..." Lúc này Giản Ý Chi chỉ cảm thấy có phải nàng đã say, đầu óc ong ong, vỗ vỗ mặt hai cái, lần đầu tiên cảm thấy nóng như vậy.

Phó An Nhiên chép chép miệng, càng nhắc nhở Giản Ý Chi là đã để lại nhiệt độ ở trên môi nàng.

Nàng loạn xạ lau lau môi, thở hổn hển lắc đầu, sau khi đắp chăn cho Phó An Nhiên, nàng hai ba nước trốn ra khỏi phòng trở về nhà.

Không khí đêm hè ấm áp cũng không nóng bằng mặt nàng, nàng trở về nhà, đóng cửa lại dựa vào phía sau cửa, tim đập kịch liệt.

Thực sự, quá đáng sợ....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui