Hôm sau, Thanh Thu thức dậy rất sớm, vì công việc đã xong, nàng có thể ngủ sớm dậy sớm, mười giờ hôm trước đã đi ngủ.
Không cần ra ngoài nên nàng để mặt mộc, nằm trên ghế tựa cạnh cửa sổ trong phòng khách, máy tính xách tay để trên đùi, nhàn hạ xem phim truyền hình.
Khi Thời Hồng Lãng và Đường Tĩnh Tuệ tập thể dục buổi sáng trở về thì nhìn thấy Thời Thanh Thu như vậy, thật hiếm có thời gian nhàn hạ.
Hai vị trưởng bối đang ngồi trên ghế sô pha, một người đọc báo, một người gọt táo.
Thời Thanh Thu cũng đóng máy tính chuẩn bị về phòng thì Đường Tĩnh Tuệ nói.
"Thanh Thu."
"Mẹ, có chuyện gì vậy?" Thời Thanh Thu nghi hoặc hỏi.
Kính của Thời Hồng Lãng tuột khỏi sống mũi một chút, ông ngẩng đầu nhìn hai mẹ con từ phía sau tờ báo, giống như đang chờ đợi màn đối thoại tiếp theo.
Đường Tĩnh Tuệ vẫn còn do dự về những gì định nói, nhưng dù sao đó cũng liên quan đến con gái bà, đặc biệt là qua mấy năm bà vẫn chưa buông bỏ, sợ con gái mình lại nhớ đến, nhưng lại không thể không nói.
"Đã lâu như vậy rồi, con vẫn chưa thích thêm ai nữa sao?" Đường Tĩnh Tuệ cầm quả táo ngồi sát mép ghế sô pha gọt vỏ, đưa qua cho Thời Thanh Thu một miếng táo, khi hỏi sắc mặt hiện lên vẻ lo lắng.
"Sao mẹ lại hỏi vậy..." Thời Thanh Thu giật giật khóe môi, tay muốn rút cục sạc ra cũng dừng lại.
Nhận miếng táo từ mẹ, ngồi yên lặng cùng Đường Tĩnh Tuệ bốn mắt nhìn nhau.
Chuyện mấy năm trước đột nhiên bị khơi gợi lại có chút xúc động.
Thời Thanh Thu vẫn chưa hoàn hồn, đột nhiên không biết nên nói cái gì.
Thích thêm một người khác, sao lại có thể dễ dàng như vậy? Mỗi khi nàng nghĩ đến khi bắt đầu đều sẽ dẫn đến kết thúc, nàng cảm thấy nếu đã như vậy thì tại sao phải cố chấp, chỉ cần thấy khả năng có kết cục không tốt thì nàng sẽ không phí sức nữa.
Mấy năm nay đều như vậy, người thích nàng không ít, chỉ là không muốn động tâm nữa.
Thời điểm có khả năng phát sinh nàng sẽ kịp thời ngăn chặn để tránh bị tổn thương, sao còn nói đến việc thích?
Đường Tĩnh Tuệ xoa đầu Thời Thanh Thu, thở dài: "Mẹ biết con không thích chúng ta luôn tác hợp con với Khinh Hàn.
Mấy năm qua chúng ta cũng đã nhận ra, cũng không phải là chúng ta nhất định muốn hai đứa cùng một chỗ.
Nhưng Thanh Thu a, làm người ai cũng phải tiến về phía trước, cũng không thể sống trong quá khứ mãi được.
Hơn nữa, nếu người kia muốn trở lại thì đã sớm trở lại từ lâu rồi...!"
Bà không còn cách nào khác, đành phải nói ra sự thật mà trước nay Thời Thanh Thu không muốn đối mặt.
Một người muốn ở lại thì có muôn ngàn lý do cũng không thể làm nàng rời đi.
Cho dù đã rời đi, hiện tại đã sáu năm trôi qua, nếu muốn trở lại, sớm đã xuất hiện từ lâu.
Nhân sinh một đời có bao nhiêu sáu năm mà bỏ phí đây? Bà chứng kiến từ lúc Kỳ Duyệt rời đi, Thời Thanh Thu liền bước chân vào giới giải trí.
Sau khi tốt nghiệp bận rộn đến mức không nhìn thấy điểm dừng, sáu năm thật sự là quá đủ rồi.
Thời Thanh Thu sửng sốt một lúc, nhìn vẻ mặt quan tâm của cha mẹ mình, mũi nàng nhất thời chua xót.
Nghĩ đến năm đó, Kỳ Duyệt đột nhiên biến mất, nàng điên cuồng gọi điện hỏi thăm từng người bạn quen biết, nhưng không ai biết cũng không ai hiểu.
Nàng giống như người mất hồn ở nhà không bước ra ngoài nửa bước.
Đường Tĩnh Tuệ khổ sở ôm nàng vào lòng an ủi, nàng khóc đến mức không tự chủ được bản thân.
Vì không biết mình đã làm gì sai, sai đến mức Kỳ Duyệt không nói tiếng nào mà biến mất không thấy tăm hơi.
Thời Thanh Thu được người người chú ý như vậy, Thời Thanh Thu thu hút bao nhiêu người như vậy, bởi vì cuộc đời đột nhiên xuất hiện một Kỳ Duyệt như vậy nên trong lòng thật khó nuốt trôi.
Mấy tuần đầu, nàng nhiều đêm mơ thấy Kỳ Duyệt dùng ngữ khí ôn nhu nói với mình: "Thanh Thu, mình về rồi, mình sẽ không rời đi nữa.
Cậu đã quên mình đã nói gì rồi sao? Mình sẽ không bỏ cậu mà đi."
Thời Thanh Thu duỗi tay ra ôm lấy Kỳ Duyệt, dùng bộ dáng khẩn cầu ở bên tai Kỳ Duyệt gọi: "Kỳ Duyệt, Kỳ Duyệt..."
Nhưng đến lúc Thời Thanh Thu mở mắt ra, ngoại trừ mồ hôi nước mắt trên gối cùng trong lòng đau nhói, Kỳ Duyệt không lưu lại cho nàng thứ gì.
Cho đến bây giờ, nàng thậm chí còn không thể nhớ được dáng vẻ của Kỳ Duyệt.
Ngay cả cảm giác đau nhói trong lòng ban đầu cũng bị thời gian trôi qua làm cho mơ hồ.
Thật lâu sau, quả thực không còn cảm giác gì nữa.
Thời Thanh Thu cảm thấy có chút áy náy trong lòng, bàn tay cầm miếng táo càng chặt hơn, thấp giọng nói: "Con biết rồi mẹ, nếu muốn trở lại, sớm đã trở lại từ lâu..."
Đường Tĩnh Tuệ lắc lắc đầu, nhìn bàn tay nắm chặt miếng táo của Thời Thanh Thu, không biết phải nói gì.
Thời Thanh Thu đột nhiên bật cười, hốc mắt có chút ửng đỏ, nàng đặt máy tính sang một bên, đặt tay lên mu bàn tay của Đường Tĩnh Tuệ, an ủi đáp lại bà: "Nhưng mẹ à, mẹ nghĩ nhiều rồi, ngay cả bộ dáng của cậu ấy con còn không nhớ rõ.
Hiện tại đúng là con thực sự không thích ai cả.
Về phần Khinh Hàn, con với cậu ấy có lẽ cũng không phát sinh cái gì."
Đường Tĩnh Tuệ gật đầu, có chút tiếc nuối nói: "Dù sao chúng ta cũng nhìn đứa nhỏ này lớn lên.
Cùng con quen biết nhiều năm như vậy, nhưng lâu như vậy cũng không có tiến triển, cho nên ba mẹ cũng không thể ép buộc.
Chỉ cần con không nghĩ đến những chuyện trước đây nữa thì ba mẹ cũng an lòng".
"Con biết rồi, ba mẹ đừng lo lắng." Thời Thanh Thu cong khóe môi không nói gì, ăn miếng táo Đường Tĩnh Tuệ đưa.
Nàng hài lòng với cuộc sống hiện tại, không cần nỗ lực duy trì mối quan hệ nào, cũng không muốn thay đổi.
Quan hệ giữa Ôn Khinh Hàn và nàng vẫn luôn như vậy, trong lúc vô hình sẽ có cảm giác an toàn, đó là một ngày nào đó không ai sẽ rời khỏi đối phương.
Từ bạn bè phát triển thành người yêu thì rất dễ, nhưng từ người yêu quay lại làm bạn thì không đơn giản chút nào.
Nghĩ đến Ôn Khinh Hàn, Thời Thanh Thu do dự không biết nên gọi cho cô hay không.
Hiện tại cô hẳn đang làm việc, cho nên nàng gửi tin nhắn.
Thời Thanh Thu trở về phòng gửi tin nhắn WeChat cho Ôn Khinh Hàn, vừa bấm vào thì thấy một hình đại diện đột nhiên nhảy lên trên, là tin nhắn của Diêu Nhuế.
"Có nhà không? Muốn ra ngoài uống nước nói chuyện phiếm không?"
Thời Thanh Thu nghĩ có lẽ đã lâu không gặp nên đáp một câu: "Được".
Sau đó không nhắn gì cho Ôn Khinh Hàn, giữa trưa nói với cha mẹ một tiếng liền ra ngoài.
Diêu Nhuế là bạn cùng lớp thời đại học của Thời Thanh Thu, thời đại học mối quan hệ giữa hai người rất tốt.
Diêu Nhuế biết về những gì đã xảy ra trong thời đại học của Thời Thanh Thu, cô ấy cũng biết được từ người khác Kỳ Duyệt đã xuất ngoại rời thành phố B.
Không thì Thời Thanh Thu sẽ vẫn bị giam giữ trong bóng tối vì không biết tại sao Kỳ Duyệt đột nhiên biến mất.
Khi Thời Thanh Thu đến địa điểm đã thống nhất, Diêu Nhuế đã sớm đến, vẫy tay với Thời Thanh Thu đang đeo kính râm.
Sau đó ra hiệu cho người phục vụ đến, hai người gọi cà phê.
Diêu Nhuế là cô gái tương đối nhỏ nhắn, nên dù bằng tuổi Thời Thanh Thu, cô luôn có vẻ trẻ hơn một hai tuổi.
Nhưng thực tế, đã vượt mặt Thời Thanh Thu.
Hai năm trước, cô đã cùng bạn trai hẹn hò nhiều năm kết hôn, hiện tại ở nhà làm bà chủ.
"Thanh Thu, về khi nào vậy? Không phải lịch trình dày đặc sao?" Diêu Nhuế vừa khuấy cà phê vừa cười hỏi.
"Vừa mới về hôm qua.
Mình vốn muốn nghỉ ngơi hai ngày mới tìm cậu, nhưng giờ nghĩ lại cũng không có việc gì." Thời Thanh Thu thở phào nhẹ nhõm, nhấp một ngụm cà phê, đặt cốc xuống, hỏi: "Sao hôm nay đột nhiên gọi mình đi uống nước vậy? Có chuyện muốn tán gẫu sao?"
Nghĩ lại gần đây giữa hai người cũng không có bất kỳ chuyện gì thú vị.
Thời Thanh Thu không khỏi thắc mắc Diêu Nhuế đột nhiên gọi nàng ra ngoài là tán gẫu chuyện gì?
Khi Diêu Nhuế nghe thấy câu hỏi của Thời Thanh Thu, cô mím môi giống như đang suy nghĩ cái gì, ngón tay gõ nhẹ lên chiếc cốc, đột nhiên lắc đầu cười, "Còn có thể có chuyện gì? Chỉ là đã lâu không gặp, có chút nhớ cậu a."
Chuyện cười được mở ra, bầu không khí trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều.
Nhưng Diêu Nhuế vẫn đang suy nghĩ xem có nên nói hay không.
Diêu Nhuế nói ra câu nói đùa này, Thời Thanh Thu cũng không nghĩ nhiều nữa, giơ tay lấy chiếc thìa nhỏ trong cốc, ý cười dần tắt trên đôi mắt sáng ngời.
Một lúc sau mới nhìn Diêu Nhuế, nói: "Đã như vậy, nhân cơ hội này nói cho cậu nghe chuyện của mình."
Chuyện giữa nàng với Ôn Khinh Hàn sớm muộn gì cũng sẽ công khai, Diêu Nhuế là bạn thân của nàng, nói cho cô biết sớm một chút cũng phải.
"Cậu nói đi." Diêu Nhuế cau mày.
Trực giác không phải là chuyện tầm thường, nếu không, Thời Thanh Thu cũng không nghiêm túc như vậy.
Có lẽ nghe xong cũng sẽ biết có nên nói cho Thời Thanh Thu những gì cô muốn nói hay không.
"Mình với Khinh Hàn đã kết hôn, mới nửa tháng trước."
Thời Thanh Thu chưa từng hối hận việc kết hôn, càng không nghĩ đó là quyết định ngoài tầm kiểm soát.
Cho nên vẻ mặt nàng bình tĩnh lạ thường, giống như nàng đang giải thích một vấn đề rất nhỏ.
Nàng bình tĩnh, nhưng Diêu Nhuế thì không.
Nàng vừa dứt lời, chiếc thìa của Diêu Nhuế tuột khỏi tay, va vào cốc cà phê bằng sứ, tạo ra tiếng vang dù không chói tai nhưng cũng rõ ràng thanh thúy.
"Cậu nói cái gì? Cậu đã kết hôn? Thúc thúc với a di đã biết chuyện này chưa? Sao lại đột nhiên kết hôn?" Diêu Nhuế kinh ngạc đứng lên, ngữ khí có chút gấp gáp.
Từ lúc gặp lại Thời Thanh Thu vốn đã rối rắm không biết nên nói hay không, hiện tại càng mắc nghẹn trong cổ họng không thể nói ra.
Thời Thanh Thu đã kết hôn, Diêu Nhuế không chắc là nàng có muốn biết những gì mình đã nghe hay không.
Thời Thanh Thu buồn cười nhìn xung quanh, cũng may không có nhiều người.
Nàng ngẩng đầu lên liếc cô lần nữa, vươn tay nắm lấy cánh tay cô nói: "Diêu Nhuế, ngồi xuống trước, từ từ nghe mình nói."
Diêu Nhuế buộc phải ngồi lại, ổn định cảm xúc, chống tay lên bàn, ý định nghe Thời Thanh Thu nói tiếp.
Thời Thanh Thu dựa lưng vào ghế nhìn khung cảnh náo nhiệt bên ngoài cửa sổ, nhếch khóe môi cảm thấy trong thế giới này nàng nhỏ bé như thế nào.
Những lời trầm thấp truyền từ đôi môi mềm mại của nàng đến tai Diêu Nhuế: "Cậu yên tâm, mình không phải nhất thời kích động, hiện tại lại càng không hối hận."
Nàng thu lại tầm mắt nhìn Diêu Nhuế, nhẹ giọng nói: "Khinh Hàn với mình quen biết nhau từ nhỏ.
Chúng ta ở cùng một chỗ là thích hợp nhất.
Cậu xem nhiều người đến rồi đi, nhưng cậu ấy đã từng rời đi chưa? Cho dù chỉ là bạn bè, nhưng ai có thể chắc chắn bạn bè thì không thể bên nhau cả đời đây?"
Nàng nói thật nhẹ nhàng ung dung, trong mắt không có gợn sóng, không có tình ái, chỉ là cùng nắm tay nhau đi đến cuối đời mà thôi.
Diêu Nhuế cố gắng nhìn thấy một tia hối tiếc hay một tia mong đợi trong mắt nàng, nhưng cái gì cũng không có.
Chỉ có một vũng nước đọng tĩnh lặng, chẳng còn sức sống.
"Thanh Thu, cậu không chờ nữa sao?" Diêu Nhuế không nhịn được hỏi câu này, ánh mắt cô khóa chặt gương mặt Thời Thanh Thu.
Nhưng Thời Thanh Thu không vì đột nhiên nhắc đến chuyện cũ mà sắc mặt biến động.
"Kỳ Duyệt sao?" Ánh mắt Thời Thanh Thu sâu như biển, nàng cười nhẹ: "Mình chưa từng chờ cậu ấy.
Thời điểm cậu ấy rời bỏ mình mà đi, chuyện giữa bọn mình đã kết thúc rồi.
Mình tìm kiếm một đáp án, một lý do, chứ không phải chờ một ngày cậu ấy trở lại."
Nàng trước giờ vẫn chưa từng bởi vì sự ra đi thầm lặng như vậy, mà có thể chờ mối lương duyên trở lại.
Nếu đủ trân trọng thì đã không dứt khoát tách ra.
Vì thế chờ thì có ích lợi gì? Nàng chưa từng chờ.
Diêu Nhuế thở phào nhẹ nhõm, tấm lưng thẳng tắp giống như cũng đột nhiên mất đi sức lực chống đỡ, cuối cùng ngả người ra sau.
Chuyện cô do dự mấy ngày mắc nghẹn trong cổ họng cuối cùng cũng không cần nói ra.
Hiện tại Thời Thanh Thu không cần biết, cũng không thể được biết..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...