Buổi sáng bị đồng hồ báo thức của điện thoại gọi dậy, Thời Thanh Thu không biết tối hôm qua ngủ làm sao lại đưa tay đặt trên người của Ôn Khinh Hàn.
Nàng đột nhiên phấn chấn lên, cơn buồn ngủ biến mất.
Vừa vặn Ôn Khinh Hàn cũng mở mắt ra, hai người bốn mắt nhìn nhau, nàng mím mím môi, vừa định thu tay về thì đầu ngón tay lướt qua cổ tay Ôn Khinh Hàn.
Thời Thanh Thu chớp chớp mắt, dừng lại, sau đó nhớ ra cái gì đó, nàng nhẹ nhàng nắm tay Ôn Khinh Hàn đưa tới trước mặt mình nhìn kỹ hơn, không bao lâu liền mang theo ý cười, nói: "Bôi thuốc hai ngày, rốt cuộc cũng hết sưng rồi."
Vết bầm trên mu bàn tay Ôn Khinh Hàn đã mờ nhạt, không biết còn đau hay không.
Thời Thanh Thu đặt tay vào giữa hai người, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô, "Khinh Hàn, còn đau không? Một chút nữa bôi thuốc rồi xuất phát, sắp lành rồi..."
Ôn Khinh Hàn nghe nàng nói nửa câu đầu, câu sau giống như đang lẩm bẩm.
Trong mắt không khỏi mang theo ý cười, sau đó khẽ mở môi đỏ mọng, vì vừa mới dậy mà thanh âm có chút trầm thấp, mang theo chút buồn ngủ: "Không đau, chỉ là chút nữa cậu bôi thuốc cho tôi, nhớ thổi khô thuốc."
"..." Thời Thanh Thu muốn cười cũng không được, nói vậy cũng không phải vì khóe miệng vẫn luôn giương lên, oán giận nói: "Đi ra ngoài có nắng, có thể khô, không cần mình thổi a."
"Ra ngoài liền lên xe, căn bản là không khô hẳn.
Lẽ nào cậu định để tôi tự thổi trong xe sao? Hay là lên xe cậu thổi cho tôi đi?" Ôn Khinh Hàn lẳng lặng nhìn nàng, vẻ mặt bình tĩnh, nói có sách mách có chứng.
Đột nhiên, Thời Thanh Thu không muốn cùng Ôn Khinh Hàn nói chuyện nữa.
Nàng biết Ôn Khinh Hàn giỏi ăn nói, nhưng nàng không ngờ khi cùng ra ngoài một chuyến nàng lại nhận ra thế mạnh này của Ôn Khinh Hàn sâu hơn.
Nàng không nhịn được cười mà nhẹ vỗ cổ tay Ôn Khinh Hàn một cái, giục cô ngồi dậy: "Muốn mình thổi khô cho cậu thì mau ngồi dậy thay quần áo đi.
Nếu không sẽ mất nhiều thời gian, mọi người sẽ phải chờ chúng ta đấy".
Ôn Khinh Hàn cũng thuận theo ngồi dậy, trả lời: "Ừm, tôi gọi điện thoại cho Ý Chi, cậu đi tắm trước đi."
Thời điểm Giản Ý Chi nhận được cuộc gọi của Ôn Khinh Hàn, nàng đang ở dưới lầu đợi Phó An Nhiên cùng đi ăn thịt nướng.
"Khoảng thời gian này sở sư vụ có ổn không? Còn học muội của cậu thế nào rồi?" Ôn Khinh Hàn thản nhiên hỏi.
"Đều rất tốt, chỉ có một chuyện duy nhất không tốt chính là khách hàng cũ của cậu lúc nào cũng hỏi mình khi nào cậu quay lại a." Giản Ý Chi một tay cầm vô lăng, đùa giỡn nói: "Nhìn bộ dáng mấy người này xem ra không có cậu đều sống không nổi."
Giản Ý Chi nghe thấy tiếng sột soạt bên kia, nghe tới như rời giường, sau đó Ôn Khinh Hàn cười nói: "Vậy sao, thời điểm cậu đi công tác tôi cũng chịu loại đối đãi như vậy, đặc biệt là vụ khởi tố ly hôn của Trương tiểu thư, cậu xem..."
"Này này này, mình không đắc tội cậu được chưa?" Giản Ý Chi oán giận cắt ngang, chuyện này xảy ra khi nào? Những người như Ôn Khinh Hàn cả ngày không nói nhiều, nhưng là hận lại nhớ kỹ trong đầu.
Nàng dừng một lúc rồi hỏi: "Này, hiện tại tình huống bên hai người thế nào rồi? Khi nào trở về?"
Ôn Khinh Hàn trầm mặc một hồi mới nói: "Không có tình huống thế nào cả.
Đại khái vài ngày nữa liền có thể trở về."
Giản Ý Chi cười đáp: "Vậy thì mình chúc cậu may mắn a, hy vọng có thể mang tin vui trở về.
Tân hôn hạnh phúc nga Ôn đại luật sư~."
Ôn Khinh Hàn ở bên kia không nói lời nào cúp điện thoại, Giản Ý Chi cười lắc đầu một cái, ánh mắt dần dần lạnh đi.
Cho dù vì Ôn Khinh Hàn hay vì chính mình, người kia tốt nhất vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện nữa.
Điểm giống nhau nhất giữa nàng và Ôn Khinh Hàn chính là nàng gần giống Ôn Khinh Hàn, trở thành một đóa hoa trong góc tường, không nhìn thấy mặt trời, tương lai khó nắm bắt.
May mà nàng không chọn con đường giống Ôn Khinh Hàn, cho nên có thể hiểu nhưng không thể lĩnh hội.
Giản Ý Chi lặng lẽ dựa vào lưng ghế, dòng sông kí ức lại chảy về năm thứ nhất đại học.
Khi đó nàng chưa cùng Ôn Khinh Hàn trở thành bằng hữu thâm giao, nhưng nàng và Ôn Khinh Hàn vẫn thường thảo luận về một ít chủ đề, thỉnh thoảng còn nói chuyện riêng tư một chút.
Mặc dù lúc đó Giản Ý Chi trưởng thành hơn một chút so với các bạn cùng lớp, nhưng đối với những người thân cận cũng không có nhiều kiêng kỵ.
Nàng giấu kín những suy nghĩ thầm kín trong lòng.
Thời điểm cùng Ôn Khinh Hàn nói chuyện phiếm, thái độ ung dung năm xưa của nàng đem chuyện từng thấy Kỳ Duyệt và Thời Thanh Thu thân cận nói cho Ôn Khinh Hàn.
Ngữ khí bình thản nói cho Ôn Khinh Hàn nghe, nàng nhìn thấy Kỳ Duyệt lúc nào cũng cho Thời Thanh Thu uống sữa, bộ dáng cực kỳ săn sóc.
Những chuyện này về sau liền trở thành hiểu ý ngầm giữa nàng và Ôn Khinh Hàn.
Nàng che giấu cẩn thận cho đến khi phát hiện ra bí mật của Ôn Khinh Hàn, Ôn Khinh Hàn đều chưa từng nhận ra nàng có chút xao động.
Nàng đã từng thích Kỳ Duyệt, chuyện này nàng đã chôn sâu vào quá khứ.
Nàng không có ý định kiên trì, không có ý định ăn cả ngả về không, càng không có ý định xoay chuyển bất cứ điều gì.
Cứ thuận theo tự nhiên tùy ý để xao động cuốn đi theo gió.
Cho đến bây giờ, người kia cũng chỉ để lại dấu ấn trong kí ức nàng mà thôi.
"Cộc cộc".
Thời điểm cửa kính xe bị gõ, Giản Ý Chi mới thu hồi suy nghĩ, nàng ngưng mắt nhìn lại, thấy Phó An Nhiên đang mỉm cười.
Sau khi chào hỏi nàng, cô đi vòng qua chỗ ghế phó lái rồi mở cửa.
"Học tỷ, sao vừa rồi chị lại thất thần vậy? Em đứng bên cửa sổ xe một lúc rồi." Phó An Nhiên vừa thắt dây an toàn vừa thản nhiên hỏi.
"Không có gì, chỉ là đang suy nghĩ một vài chuyện trước đây thôi" Giản Ý Chi nhẹ nhàng nói, tâm tình vừa rồi dần dần tan biến, nàng dặn dò: "Ngồi vững, chúng ta đi thôi".
Các trưởng bối xuất phát phía trước, Giản Ý Chi cùng Phó An Nhiên theo sát phía sau.
Mấy ngày trước đã đặt địa điểm nướng thịt là ở khu đồ nướng trong công viên, lái xe đến đó mất khoảng một tiếng.
Giản Ý Chi vào bãi đậu xe thì hai phụ thân đã châm lửa bếp nướng.
Hai mẫu thân lấy nguyên liệu trong hộp ra rã đông, chuẩn bị dùng xiên tre để xiên những phần tối qua chưa làm xong.
Giản Ý Chi đặt túi xuống, xắn tay áo đến khuỷu tay cùng Phó An Nhiên tập trung vào làm việc.
Đã lâu nàng không ăn thịt nướng, từ đại học đến giờ tính ra chỉ có hai ba lần.
Bởi vì số lần ít ỏi, thậm chí sau nhiều năm, nàng vẫn còn nhớ khi mới bước vào năm thứ nhất, sau khi huấn luyện quân sự, mọi người hẹn nhau đi ăn thịt nướng ở ngoài.
Lần đó nàng uống rất nhiều, có vài bạn học lo lắng bảo nàng trước tiên đừng uống, ăn một chút gì đó đã.
Sau đó Kỳ Duyệt cầm một đống thịt xiên đi tới, nụ cười rạng rỡ lập tức va vào đáy mắt nàng.
Kỳ Duyệt cười nói: "Ý Chi, cậu đừng uống, đến ăn chút gì đi.
Nếu không chút nữa chúng ta ăn xong liền không có phần của cậu..."
Thanh âm dần từ gần đến xa hòa vào tiếng cười nói của bạn học, dần dần tiêu tan trong không khí thoang thoảng mùi khói lửa.
Giản Ý Chi khôi phục lại tinh thần một chút, tay phải cầm xiên tre dùng sức đâm vào thịt viên cuối cùng trong tay, đầu nhọn của xiên tre xuyên qua thịt viên đâm vào ngón tay cái của nàng.
"Học tỷ, chị thích ăn cái này không?" Phó An Nhiên thấy nàng xiên mấy viên, liền đi theo xiên mấy viên.
Giản Ý Chi tiếp tục động tác trên tay, cười nói: "Vẫn tính là thích đi, cái này dùng để nướng cảm giác ngon hơn nấu lẩu."
Phó An Nhiên suy nghĩ một chút rồi xung phong nhận việc: "Vậy chị chờ em một lát, em thử nướng cái này, nếu không ngon thì cũng đừng trách em a." Cô chớp chớp mắt, khóe miệng không ngừng giương lên.
Giản Ý Chi sững sờ một lúc, cười thành tiếng, "Cái gì a? Ăn không ngon cũng không cho phê bình sao?"
Phó An Nhiên chọn loại nước sốt cần thiết cho thịt nướng, ngón tay vừa gõ nhẹ vào chai thủy tinh vừa hỏi: "Học tỷ, chị thích hương vị nào? Ngọt...!mặn...!hay cay."
"Mặn, cay một chút."
"Vâng..." Phó An Nhiên lấy nước chấm mặn cùng bột ớt, cong mày nói: "Vậy chị chờ em một lát." Sau đó cô cầm mấy xiên thịt bước đến bếp nướng đã chuẩn bị sẵn lửa than.
Hàn Vũ San dùng khuỷu tay chọc chọc Phương Thục Tĩnh, nhìn thẳng vào hai đứa nhỏ, hạ giọng nói đầy phấn khởi: "Thục Tĩnh, mau nhìn đi..."
"Suỵt..."
Phương Thục Tĩnh ra hiệu cho bà đừng nói nữa, hai người nháy mắt ra hiệu rồi bắt đầu tán gẫu những chủ đề khác.
Giản Ý Chi từ góc độ này nhìn sang, vừa vặn thấy được sườn mặt Phó An Nhiên, cô gái xinh đẹp trầm lặng khẽ nhếch miệng cười, tóc dài buông xõa sau lưng, điềm đạm đến làm lòng người sinh ra yêu thích.
Thật giống vì quan tâm tâm tình của chính mình, từ hôm qua Phó An Nhiên đã bắt đầu suy nghĩ làm sao để làm cho chính mình vui vẻ.
Giản Ý Chi cứ như vậy nhìn Phó An Nhiên hồi lâu, trong làn khói trắng lơ lửng giống như có một hình bóng người trong ký ức phủ lên Phó An Nhiên.
Đột nhiên nàng cả kinh, từ trong trạng thái xuất thần trở về thực tại.
Sao hôm nay lại đột nhiên nghĩ nhiều như vậy a? Giản Ý Chi cúi đầu mỉm cười, siết chặt đầu ngón tay, gạt nỗi phiền muộn đã lâu không được nếm qua, bưng một đĩa đi về phía Phó An Nhiên.
Phó An Nhiên kéo người đứng dậy, vừa quay lại đã thấy Giản Ý Chi đứng phía sau, nhẹ giọng nói: "Tôi để ở đây, cái này là của ba tôi với thúc thúc."
"Vâng.
Cái này có vị cay, là thúc thúc muốn.
Chị đừng để trộn lẫn với cái khác." Phó An Nhiên một bên sắp xếp một bên căn dặn.
Cuối cùng để lại một xiên thịt viên trên tay, giơ lên trước mặt Giản Ý Chi, thanh âm nhẹ nhàng một chút: "Học tỷ, thử xem có ngon không."
Khuôn mặt cô có chút ửng hồng, đó là do vừa rồi ở gần bếp nướng, trong mắt có chút xấu hổ cùng có chút mong đợi.
Cô chỉ muốn cho Giản Ý Chi nếm thử, nhưng vì mối quan hệ không rõ ràng này mà nảy sinh nhiều cảm xúc thiếu nữ hơn.
Dù sao khi ở bên cạnh Giản Ý Chi, cô không thể tự nhiên quen thuộc như vậy được.
Giản Ý Chi cân nhắc nhìn cô một cái, không khỏi giương lên khóe miệng, vươn tay vén tóc ra sau tai, cúi đầu cắn một viên thịt rồi rút ra khỏi tăm tre.
"Thế nào? Ăn ngon không?"
Nụ cười của Phó An Nhiên càng rạng rỡ hơn, Giản Ý Chi cắn một viên rồi dừng lại một lúc, hai mắt híp lại.
Phó An Nhiên hoàn toàn khác với Kỳ Duyệt, lúc Kỳ Duyệt nhìn nàng cười, nụ cười chỉ là ý cười đơn thuần, mà Phó An Nhiên thì có cảm xúc nhiều hơn.
Vừa nãy mình vì cái gì lại từ trên người Phó An Nhiên nhìn thấy bóng dáng của Kỳ Duyệt đây?
Có lẽ khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, cùng Phó An Nhiên tiếp xúc cũng càng ngày càng nhiều.
Mà Phó An Nhiên chưa qua thời kỳ trổ mã, cho nên lúc nào cũng làm cho nàng luôn có ảo giác như vậy.
"Ngon." Giản Ý Chi cười nói.
"Lần sau có thể mặn hơn một chút, khẩu vị của tôi khá mặn".
Phó An Nhiên cười một tiếng "Chị là đang nói chị có khẩu vị mặn sao?"
"Cũng có thể hiểu như vậy." Giản Ý Chi nhướng mày nói.
"Tôi đưa ba tôi với thúc thúc một ít đồ ăn, sau đó đi pha trà."
"Vâng, vậy em nướng thêm một chút." Phó An Nhiên đang định nướng thêm một chút, tiện thể dựa vào khẩu vị của Giản Ý Chi mà nướng.
Hai người đi làm việc riêng, Giản Ý Chi là đến văn phòng địa điểm thuê sân nấu một ấm trà, vận may không tồi gặp được "Trương tiểu thư" mà đã cùng Ôn Khinh Hàn nói qua điện thoại lúc sáng.
Cách không gần, Giản Ý Chi vốn định không nhìn thấy, nhưng ánh mắt người kia đã hướng về phía nàng.
Trương tiểu thư này dung mạo coi như rất ưa nhìn, là một nữ nhân tương đối xinh đẹp.
Luật sư mà cô ấy ủy thác lúc đó là Ôn Khinh Hàn, tuy rằng chỉ cùng Ôn Khinh Hàn quen biết hời hợt, nhưng lại rất ngưỡng mộ Giản Ý Chi.
Trong lời nói, đối Giản Ý Chi có mị lực hơn một chút, nói chuyện cũng biết tiến lui, cũng không lãnh đạm, so với Ôn Khinh Hàn thì yêu thích Giản Ý Chi hơn.
"Đây không phải là Giản luật sư sao? Đã lâu không gặp." Trương tiểu thư vén mái tóc xoăn gợn sóng màu sô cô la lên, mặt mang theo ý cười đến gần Giản Ý Chi.
Tránh không khỏi cũng chỉ có thể nghênh đón, Giản Ý Chi cầm ấm trà trong tay, cười khéo léo nhìn lại: "Đúng vậy, đã lâu không gặp."
Trương tiểu thư liếc nhìn ấm trà trong tay nàng "Làm sao a, Giản luật sư hôm nay có hứng thú như vậy, ra ngoài ăn thịt nướng sao?"
"Ừm, tôi đi cùng ba mẹ.
Lâu rồi tôi không bồi họ ra ngoài đi giải sầu."
Trương tiểu thư tiến lại gần hơn một chút, đưa tay vén mái tóc dài xõa trên vai của Giản Ý Chi lên, "Giản luật sư thật hiếu thảo a, chỉ là sao cô không hỏi tại sao tôi ở đây? Hoặc là, tôi đến đây với ai?"
Bởi vì khoảng cách rút ngắn, mùi nước hoa nồng nặc từ cơ thể của Trương tiểu thư khiến nụ cười của Giản Ý Chi mờ nhạt hơn, nàng lùi lại một chút, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Nếu đến đây, đương nhiên là cùng người nhà hoặc bạn bè tụ tập rồi."
Từ trước đến nay nàng đều không thích loại ám chỉ như vậy, đặc biệt là người không quen biết.
Nhưng trong xã hội luôn không thể thuận theo ý muốn của mình.
Có thể sau này có một ngày như vậy, nàng sẽ cần đến sự giúp đỡ của một người nào đó đang có mâu thuẫn với nàng mà vẫn chưa biết.
"Đúng vậy, quãng thời gian trước tâm tình tôi không tốt, hiện hại cuối cùng cũng ly hôn.
Tất nhiên phải tụ tập với bạn bè rồi." Ngữ khí của Trương tiểu thư có chút phiền muộn, nhưng giây tiếp theo lại quyến rũ cười một tiếng: "Giản luật sư, có muốn đến chỗ tôi ngồi một chút không? Tôi giới thiệu cho cô biết mấy người bạn của tôi."
Giản Ý Chi lắc đầu, nâng ấm trà trong tay lên cười: "Không được, hôm nay tôi muốn bồi ba mẹ nhiều một chút, cho nên chỉ có thể nói xin lỗi."
"Không sao, chúng ta hẹn lần sau." Trương tiểu thư không có nửa điểm khó xử, ngón tay nhẹ nhàng từ tóc Giản Ý Chi trượt xuống, thấp giọng nói: "Tôi vẫn luôn thích những người hiếu thảo nga.
Như vậy làm sao có thể trách cô đây?"
Khi Giản Ý Chi vừa muốn nói lời tạm biệt, thanh âm Phó An Nhiên từ xa truyền đến: "Học tỷ, mau tới đây..."
Thanh âm trong trẻo mềm mại của cô gái không chỉ cướp đi sự chú ý của Giản Ý Chi mà còn thu hút tầm mắt của Trương tiểu thư.
Cô ta liếc mắt nhìn xa xa thấy Phó An Nhiên đang đi tới, cười như không cười nói với Giản Ý Chi: "Hóa ra Giản luật thích kiểu như vậy, sao không nói sớm một chút a? Sớm biết, tôi đã ăn mặc thành thế này, không chừng đã sớm thành công từ lâu rồi."
Ngón tay Giản Ý Chi siết chặt chuôi ấm trà, ý cười trong mắt tiêu tan hoàn toàn, chỉ để lại một đường cong nông cạn nơi khóe môi: "Không có, em ấy chỉ là đồng nghiệp mới vào sở sư vụ mà thôi, tôi đi trước, xin lỗi."
Nàng nói xong, nhẹ gật đầu một cái coi như lời tạm biệt rồi hướng về phía Phó An Nhiên.
Sau khoảng cách một bước, nàng đưa tay ra nắm lấy cổ tay Phó An Nhiên, kéo cô trở về.
"Học tỷ, chị có chuyện gì vậy..." Mặt Phó An Nhiên đỏ bừng, ngoan ngoãn đi theo Giản Ý Chi trở về.
Lúc này Giản Ý Chi mới phục hồi lại tinh thần, vừa rồi nàng vô thức không muốn Phó An Nhiên gây ấn tượng với Trương tiểu thư kia, vì sợ sự đơn thuần của Phó An Nhiên lọt vào mắt cô ta, nàng không muốn Phó An Nhiên tiếp xúc với người này.
"Không có gì, tôi xắn tay áo lên, em giúp tôi cầm ấm trà một chút." Nàng mượn cớ bỏ chủ đề, nụ cười nhàn nhạt trở lại trên khuôn mặt.
Phó An Nhiên cầm lấy ấm trà nói với Giản Ý Chi đang cúi đầu xắn tay áo: "Được, vừa rồi a di với mẹ em tìm chị.
Cho nên em tới xem một chút."
Nàng nhìn mặt mày ôn hòa của Giản Ý Chi, nghi hoặc vừa dồn nén trong lòng đã bị nàng miễn cưỡng dập tắt, lặng lẽ bước đi bên cạnh Giản Ý Chi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...