Sáng hôm đó Ôn Khinh Hàn dậy sớm, cô lặng lẽ nhìn gương mặt đang say ngủ của Thời Thanh Thu, cũng không biết nhìn bao lâu, chỉ an tĩnh nhìn nàng như vậy.
Mãi cho đến khi hàng mi dài của Thời Thanh Thu run lên, Ôn Khinh Hàn mới dán vào tai nàng cười nói, "Ôn thái thái, sinh nhật vui vẻ."
Thời Thanh Thu sững sờ một lúc mới từ mông lung đi ra, hé đôi mắt buồn ngủ, vươn đôi tay trắng nõn ôm lấy cổ Ôn Khinh Hàn, thanh âm ngậm chút lười biếng: "Thời thái thái, Ôn Bảo Bảo, sinh nhật vui vẻ, thế là già rồi, để mình xem có nếp nhăn không”.
Nàng nghiêm túc sờ lên khóe mắt Ôn Khinh Hàn, "Ừm...!không có nếp nhăn, rất trẻ trung, rất xinh đẹp, đi ra ngoài có thể mê hoặc nam nhân nữ nhân a."
Ôn Khinh Hàn cười hỏi: "Có thể mê hoặc cậu không?"
“Đương nhiên, đã sớm mê hoặc mình rồi, sớm hơn hôm nay rất rất nhiều ngày.” Thời Thanh Thu mỉm cười kéo chăn bông lên đầu, che bớt ánh sáng từ khe rèm, cùng Ôn Khinh Hàn chui vào trong chăn.
Ôn Khinh Hàn ôm eo nàng, hỏi: "Chúng ta dậy đi? Chúng ta còn phải đi mua đồ ăn, sau đó đi lấy bánh gato, tôi còn có thứ muốn lấy."
"Hửm?" Thời Thanh Thu hiếu kỳ, "Thứ gì? Là cho mình sao?"
“Thứ tôi muốn lấy hôm nay đương nhiên là cho cậu.” Khóe môi Ôn Khinh Hàn ngậm lấy ý cười, Thời Thanh Thu chưa kịp mở miệng cô đã lên tiếng: “Nhưng tôi không thể nói trước cho cậu biết là thứ gì, tới ban đêm cậu liền biết."
A, Ôn cán bộ kỳ cựu bắt đầu có tình thú?
Vì khó có được tình thú như vậy, Thời Thanh Thu lựa chọn thỏa hiệp.
Nàng cắn nhẹ gò má Ôn Khinh Hàn, ở trong chăn một mảnh đen kịt, âm cuối có chút kéo dài, có một cỗ mê hoặc không rõ: "Ân, vậy liền chờ tới đêm nay, nhưng cũng đừng để người ta chờ lâu a."
“Được, rời giường đi, gần trưa rồi.” Ôn Khinh Hàn sờ sờ mái tóc của Thời Thanh Thu.
Ăn sáng xong, hai người đi ra ngoài dưới ánh mắt mập mờ của Dì Chung, đến siêu thị mua nguyên liệu đêm nay cần.
Hai người đều chưa từng nhắc ngày mai mới thực sự là sinh nhật, ăn ý coi ngày này là ngày mai.
Khi còn bé chưa tự lập, Thời gia cùng các trưởng bối Ôn gia luôn đem hai người tụ họp cùng một chỗ trong ngày sinh nhật.
Khi đó, Thời Thanh Thu vẫn rất thích trêu chọc Ôn Khinh Hàn, nhưng Ôn Khinh Hàn từ nhỏ đã sống nội tâm, hiếm khi biết cách đáp lại chủ động của Thời Thanh Thu.
Sau này lớn lên một chút, hai người có bằng hữu của riêng mình, bằng hữu xung quanh Thời Thanh Thu thậm chí còn nhiều hơn.
Thời gian dần trôi qua, Ôn Khinh Hàn chỉ đến bên nàng khi nàng ở một mình, ở độ tuổi đó hai người cũng hiếm khi ở bên nhau trong ngày sinh nhật.
Lúc đang chọn bia, Thời Thanh Thu đột nhiên khởi ý, quay đầu lại hỏi Ôn Khinh Hàn đang đẩy xe: "Khinh Hàn, mình nhớ từ sơ trung chúng ta không cùng nhau đón sinh nhật nữa.
Qua nhiều năm sinh nhật như vậy, cậu trải qua như thế nào?"
Ôn Khinh Hàn nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Đại khái là ở nhà cùng ba mẹ, ăn cơm xong liền làm bài tập."
Thời Thanh Thu đặt chai bia đã chọn vào xe hàng rồi câu lấy cánh tay của cô, trong lòng cảm thấy có chút chua xót, "Vậy sao cậu không cùng đồng học ra ngoài đi chơi? Mình nhớ lúc đó có rất nhiều đồng học muốn kết giao với cậu a."
Ôn Khinh Hàn lắc đầu, "Tôi không thích những người đó, cũng không thích cách kết giao như vậy, hơn nữa bọn họ cũng rất hư."
Thời Thanh Thu vừa buồn cười vừa trêu chọc cô: "Vậy mình có hư không?"
Nhắc đến tuổi thơ, Ôn Khinh Hàn mỉm cười, "Đương nhiên không, cậu từ nhỏ đến lớn đều rất ngoan."
"Mình rất thích đáp án này, đêm nay sẽ thưởng cho cậu." Thời Thanh Thu buông tay sờ sờ đầu cô, dặn dò: "Nhưng cậu không thể uống bia mình vừa chọn, qua một đoạn thời gian lại uống."
Ôn Khinh Hàn đáp ứng, "Ừm, đi mua chút đồ ăn vặt, ban đêm vừa xem TV vừa ăn."
Thời Thanh Thu không che không đậy, thu hút rất nhiều khách hàng dừng chân.
Tình cảnh này của hai người vốn là chuyện thường ngày, ký tặng mấy người hâm mộ cũng không còn chuyện gì nữa.
Lúc hai người đang chọn khoai tây chiên, một cô bé cầm bút ký chạy đến, lộp bộp chạy tới kéo kéo áo Thời Thanh Thu, thấp giọng nói: "Thanh Thu tỷ, chị có thể ký tên cho em không?"
“Được a, em chờ một chút.” Thời Thanh Thu nở nụ cười thân thiện, cúi xuống lấy sổ cùng bút của cô bé.
Nàng mở sổ tay, ký tên xong liền trả lại.
Không ngờ cô bé ngượng ngùng lắc đầu, lại đi tới kéo áo của Ôn Khinh Hàn, "Em cũng muốn tỷ tỷ này..."
"Hửm? Cũng muốn tôi ký sao?" Ôn Khinh Hàn lần đầu tiên được yêu cầu ký tên, hiển nhiên là sửng sốt một chút.
Thời Thanh Thu nắm tay cô, "Ký đi, không sao đâu."
Ôn Khinh Hàn đi tới tiếp nhận cuốn sổ, ký bên cạnh tên của Thời Thanh Thu.
Một bên nước chảy mây trôi, một bên khí tức mạnh mẽ, cô bỗng nhiên nhớ tới lúc hai người lĩnh chứng cùng nhau ký tên.
Hai người trả lại cuốn sổ cho cô bé, cô bé cười toe toét nói, "Cảm ơn ạ, Thanh Thu tỷ thích em cũng thích, Khối Băng tỷ thật đẹp." Sau đó, cô bé ôm sổ chạy đi.
Còn lại Thời Thanh Thu cùng Ôn Khinh Hàn đứng tại chỗ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Cuối cùng, Ôn Khinh Hàn bất đắc dĩ nói: "Biệt hiệu A Hiểu đặt cho tôi sợ là đã trở thành kiến thức thiết yếu trong lòng người hâm mộ của cậu rồi."
Thời Thanh Thu nhướng mày nói: "Làm sao a, như vậy không tốt sao?" Nàng nghiêm túc gật đầu vỗ vai Ôn Khinh Hàn nói: "Như vậy mọi người đều biết trong nhà mình có một Khối Băng tỷ.
Ai định tới cửa ngồi chờ, cẩn thận bị lạnh chết a."
“Được, vậy tôi sẽ tận chức trách đóng băng fan cho cậu.” Ôn Khinh Hàn câu môi dắt nàng, “Đi thôi, Thanh Thu tỷ, tiếp tục đi mua đồ ăn vặt.”
Hai người mua rất nhiều đồ ăn vặt về nhà, nhưng Thời Thanh Thu lại để Ôn Khinh Hàn bồi bổ thân thể, không được ăn vặt, đảo mắt lại đều mua nhiều như vậy.
Theo quan điểm của Ôn Khinh Hàn, đoán chừng có lẽ Thời Thanh Thu đã chiếu cố cô đến nghiện, hoặc coi cô là người yếu ớt, lúc này mới luôn dặn dò như vậy.
Nhưng hiện tại cô không còn gì để chiếu cố, thân thể đang hồi phục rất tốt, cũng có thể nhấc nóc phòng.
Buổi chiều, Thời Thanh Thu đi lấy bánh, Ôn Khinh Hàn đi lấy quà, Thời Thanh Thu không được phép đi theo, nói là vì để cho thần bí.
Đã như vậy, hai người liền chia ra, Ôn Khinh Hàn để Thời Thanh Thu lái xe đến đó, còn mình thì bắt taxi đi, để Dì Chung ở nhà nấu cơm.
Buổi tối, Thời Thanh Thu lấy bánh trở về trước, Dì Chung cũng đã làm xong cơm tối, nàng liền đưa Dì Chung ra ngoài, thuận tiện nhìn xem Ôn Khinh Hàn đã về chưa.
Dì Chung rất nhiệt tình, một mực dặn dò Thời Thanh Thu: "Thanh Thu, ban đêm hai đứa nhớ tắt đèn đóng cửa dưới lầu, đừng quên."
Thời Thanh Thu cong môi, tâm tình vui vẻ, "Con biết rồi, Chung a di đừng lo lắng, chỉ cần một đêm mà thôi, ngày mai con liền giao lại cho dì."
Dì Chung ý vị sâu xa nói: "Dì chỉ sợ hai đứa vui quá liền quên, không dặn dò dì không yên lòng."
“Sẽ không, con nhất định nhớ kỹ.
Cho dù con không nhớ, cán bộ kỳ cựu như Khinh Hàn cũng sẽ không quên.” Thời Thanh Thu trấn an.
Nàng biết rõ hơn bất cứ ai là Ôn Khinh Hàn cao hứng vừa đến, ngay cả họ mình là gì đều có thể quên mất.
Dì Chung lắc đầu cười nói: "Vậy dì về trước, hai đứa đừng cao hứng đến quá muộn."
Thời Thanh Thu đưa Dì Chung ra khỏi cổng, nhìn đường dẫn đến lối vào khu biệt thự không một bóng người, cũng không có bóng xe hơi.
Nàng đang định đóng cửa trở về, dư quang đột nhiên nhìn thấy một bóng người dưới bóng cây, theo bản năng không phản ứng kịp, nàng lại nhìn về phía đó.
Mái tóc dài màu hạt dẻ của người dưới tán cây tung bay trong gió, vẻ mặt không khác gì tình cờ gặp ở lần họp lớp cách đây không lâu, chỉ là hàng lông mày mang theo ẩn nhẫn hơn bảy năm trước.
Từ hào quang rực rỡ năm đó đến đa mưu của hiện tại, trong bảy năm qua, nhiều thứ có thể không thay đổi, nhưng thời gian đã trôi qua không bao giờ có thể quay trở lại, cũng không cách nào lặp lại.
Hai người tự mình trưởng thành, giữa hai người cũng không gặp lại nhau.
Ít nhất là cho đến bây giờ, sẽ không còn gì nữa.
Kỳ Duyệt bước tới, cách nàng chỉ vài bước, trong thanh âm không còn rõ ràng vẻ phiền muộn như lúc trước, vẻ mặt rất thoải mái, "Thanh Thu, mình tới để từ biệt."
Thời Thanh Thu im lặng không nói.
Kỳ Duyệt lại cười nói: "Ngày mai là sinh nhật của cậu, cho nên nói chúc mừng sinh nhật trước.
Bởi vì, sáng mai mình sẽ lên máy bay, ngày mai không cách nào nói được," Cô dừng lại một chút, thấp giọng nói: "Hơn nữa, cũng không thể nói."
Thời Thanh Thu "ừm" một tiếng, mỉm cười đáp lại: "Mong sự nghiệp của cô không ngừng phát triển, thực hiện được tất cả ước mơ."
Hai người nhất thời không nói gì, cũng không có lời nào để nói.
Thời Thanh Thu lui về sau, lại nhìn ra bên ngoài, trong lòng nói một câu, làm sao vẫn chưa về?
Kỳ Duyệt cắn cắn môi, chăm chú nhìn Thời Thanh Thu, thấp giọng nói: "Cậu có thể nghe mình kể một câu chuyện không? Không dài, rất nhanh liền xong."
Thời Thanh Thu cau mày, "Nhất định phải nói sao?"
Kỳ Duyệt cay đắng cười, "Mình sợ hiện tại không nói ra, về sau sẽ không có cơ hội nói nữa.
Có thể sẽ không trở về nữa, để cho mình hoàn thành điểm dừng đi."
Bảy năm trước cô chủ động bắt đầu, bảy năm sau cũng là cô vẽ ra điểm dừng.
Cho dù đối với nhau, khoảng thời gian đó đã trôi qua từ lâu.
Đối với Thời Thanh Thu cũng đã kết thúc, nhưng đối với cô, đó vẫn còn thiếu một điểm dừng trọn vẹn.
Thời Thanh Thu không nói, hai tay nắm thành quyền, bộ dáng phục tùng không nói.
Kỳ Duyệt quay lưng về phía Thời Thanh Thu, không nhìn nàng, miễn cưỡng duy trì thanh âm bình ổn nói: "Mình có biết một cô gái, bảy năm trước, cô ấy vừa vào đại học, mong muốn lớn nhất của cô ấy lúc đó là trở thành một nữ luật sư, một luật sư chính trực.
Cô ấy chăm chỉ học tập, không bao giờ lười biếng cho đến khi gặp một cô gái khác.
Trái tim bé bỏng của cô ấy liền có rất nhiều cảm xúc, kể từ ngày đó đều không liên quan đến học tập.
Cô ấy muốn làm quen với cô gái kia, thậm chí ban đêm đi ngủ còn mơ thấy cô gái kia.
Cô ấy không biết phải làm sao nên đành phải dùng cách vụng về nhất để làm quen, điều khiến cô ấy hạnh phúc là cô gái chói mắt như ánh mặt trời kia đã chấp nhận cô ấy."
Hàng mi dài của Thời Thanh Thu khẽ run, nàng vẫn không nói gì, hiện tại ngoại trừ thở dài ra thì cái gì cũng không có.
Kỳ Duyệt như hiểu được tâm tình của nàng, cười nói tiếp: "Hai người ở cùng một chỗ rất hạnh phúc, mỗi ngày cô ấy đều nghĩ, nên làm thế nào mới có thể đem những điều tốt đẹp nhất trên đời cho cô gái kia.
Cô ấy còn nghĩ, một ngày nào đó, cô ấy sẽ mang cô gái kia về nhà, nói với ba mẹ rằng hai người muốn kết hôn, muốn bên nhau trọn đời.
Đáng tiếc thời gian êm đềm kéo dài không được bao lâu, trong nhà cô ấy xảy ra chuyện, công việc kinh doanh của cha cô ấy thất bại, người đòi nợ đuổi tới trong nhà, người cha kính yêu của cô ấy thế mà ở trên thương trường gặp dịp thì chơi với nữ nhân khác, ném vợ ở nhà một mình đối mặt với tình huống trong nhà."
Thời Thanh Thu mở to mắt, nàng không nói được lời nào, giống như bị nghẹn ở cổ họng.
Kỳ Duyệt cười nhạt nói: "Khi đó, một người bạn của mẹ cô ấy nguyện ý giúp đỡ.
Cái giá của việc này là mẹ cô ấy phải ly hôn rồi tái hôn, cô ấy tiếp tục đi học, nhất định phải theo cha dượng rời đi.
Cô ấy hoảng loạn rất nhiều ngày, không muốn để cho cô gái kia lo lắng, sau đó liền bị tổn thương vì chính mình.
Cho nên cô ấy đã nói dối, bí mật rời trường, rời đi quốc gia này.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ còn có rất nhiều cách, cô ấy có thể vừa làm công vừa đi học, hoặc có thể thỉnh cầu những người khoanh tay đứng nhìn, chỉ cần có thể ở lại bên cô gái kia, cô ấy có thể làm tất cả.
Về sau cô ấy nói với tôi, cô ấy hối hận, lúc đó không nên lựa chọn như vậy, bởi vì bản thân cô ấy đã từ bỏ người mình yêu nhất."
Cô ngừng nói, Thời Thanh Thu liền nhẹ nhàng nói: "Đều đã qua."
“Đúng vậy, đều đã qua, không thể quay lại được nữa.” Kỳ Duyệt lại đột nhiên cười, thở dài một hơi, quay mặt về phía Thời Thanh Thu, lần này rõ ràng là nhẹ nhõm, "Cho nên mình đã nói với cô ấy, cô ấy không thua vì cô gái kia, không thua vì bất kỳ kẻ địch nào, cũng không thua bởi thời gian.
Mà cô ấy thua là vì chính mình....".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...