Thanh danh của Ôn Khinh Hàn trong ngành luật không ai là không biết.
Thời đại học cô từng là sinh viên đứng đầu khoa luật, giành được nhiều giải thưởng trong các cuộc thi trong và ngoài nước, thậm chí cả các cuộc thi quốc gia.
Sau khi tốt nghiệp, cô hợp tác với Giản Ý Chi, việc thành lập Sở sư vụ Ức Hàm có thể nói là tiền đồ vô hạn.
Tuổi trẻ tài cao, đây là đánh giá của các trưởng bối dành cho Ôn Khinh Hàn, mà cũng là gánh nặng đặt lên vai cô.
Công việc của cô không để xảy ra bất kỳ sai sót nào, đây là yêu cầu của bản thân.
Luôn có vô số khách hàng đặt kỳ vọng vào Ôn Khinh Hàn hoặc Giản Ý Chi.
Được một trong hai người này nhận án cơ hồ là bước đầu tiên trong con đường thắng kiện.
Văn phòng của Ôn Khinh Hàn và Giản Ý Chi nằm trên tầng hai của sở sư vụ, phòng hai người nằm ngược hướng nhau.
Thậm chí còn có cầu thang riêng ở tầng một dẫn thẳng đến văn phòng.
Lúc đầu thảo luận về bố cục phòng, Giản Ý Chi nói sau này tránh cho khách hàng cùng đồng nghiệp đi nhầm phòng, như vậy khả năng đi nhầm sẽ giảm đi rất nhiều.
Nếu vẫn đi nhầm, tám chín phần là cố ý.
Thời điểm Giản Ý Chi nói những lời này, trong mắt có một tia giễu cợt, Ôn Khinh Hàn cũng giống nàng.
Bàn làm việc của Ôn Khinh Hàn cạnh cửa sổ, ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ chia sàn gỗ thành hai mảng màu khác nhau.
Trợ lý Mạnh Tư Kỳ trong bộ vest chỉnh tề đang cầm một tập tài liệu, đi giày cao gót bước qua ánh nắng, tiến đến bàn của Ôn Khinh Hàn.
"Ôn Luật sư."
“Ân?” Ôn Khinh Hàn không ngẩng đầu, tiếp tục xem tư liệu vừa lấy ra từ trong túi giấy.
Mạnh Tư Kỳ nghe thấy cô đáp lại.
Sau đó tiếp tục: "Sáng nay thư tuyển dụng đã phát ra ngoài, hiện tại đang tiếp nhận hồ sơ lý lịch."
Ôn Khinh Hàn cầm bút vẽ lên những điểm mấu chốt trên tư liệu.
Cuối cùng cài nắp lại, cho tài liệu vào túi giấy, ngước mắt lên nhìn trợ lý, nói: "Đến lúc đó em cùng Liễu Úc chọn lọc một lần, chọn ra những người đạt yêu cầu tuyển dụng cùng nhưng người vượt trội hơn điều kiện tuyển dụng của chúng ta đưa ra.
Sau đó tôi cùng Ý Chi phỏng vấn lại."
"Được."
“Em có thể ra ngoài.” Ôn Khinh Hàn đặt túi giấy sang một bên, tiếp tục rút ra văn kiện khác.
Mạnh Tư Kỳ gật đầu xoay người rời đi.
Ôn Khinh Hàn đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhìn lên đồng hồ treo tường, tập tài liệu vừa mở ra lập tức đóng lại.
Cô đứng dậy bỏ một ít tài liệu vào trong cặp, sau đó kéo khóa, nhấc cặp rồi bước ra khỏi văn phòng.
Khu vực này cơ bản toàn là tòa nhà cấp cao, nên đương nhiên một số doanh nhân sẽ tìm thấy cơ hội kinh doanh.
Tại nơi này cũng có một vài địa điểm giải trí được mở.
Có nhà hàng, quán cà phê, quán bar đủ loại hình v.v.
đều là thiết kế tao nhã, chuyên vì khu vực này mà cung cấp.
Khi Ôn Khinh Hàn bước vào quán cà phê, Giản Ý Chi đã nhàn nhã ngồi ở một góc uống cà phê.
Cô ngồi đối diện với Giản Ý Chi, gọi một cốc Lam Sơn, rồi tầm mắt khẽ quét qua Giản Ý Chi.
“Phán quyết sơ thẩm, thân chủ của mình thắng kiện.” Giản Ý Chi thoáng nhướng mày, hiển nhiên tâm trạng rất tốt.
Ôn Khinh Hàn chưa kịp phản ứng đã nói thêm: “Tình hình hiện tại bất lợi cho đối phương, kháng cáo cũng chẳng khác nào duy trì phán quyết ban đầu.
Hơn nữa cô ta vốn là đang ngoan cố kháng cự đến cùng.
Ngay cả khi người tranh luận hôm nay không phải là mình, vụ kiện này cũng vẫn sẽ thắng."
Gần đây, nàng rất bận rộn với vụ án này, ngay cả cuối tuần cũng không được nghỉ ngơi.
Vì lý do này, thứ sáu tuần trước nàng bận đến mức khi tan sở quên mang tài liệu về nhà.
Tình cờ là nàng phải dùng đến, cho nên chỉ có thể nhờ Ôn Khinh Hàn mở cửa.
Ôn Khinh Hàn gật đầu cười, "Chúc mừng lại thắng thêm một trận, dự định ăn mừng thế nào?"
Giản Ý Chi lập tức ngồi thẳng dậy, nghiêng người về phía trước một chút, hai tay bưng tách cà phê, thấp giọng hỏi: "Nói đến ăn mừng, cậu định ăn mừng thế nào? Im lặng nhiều ngày như vậy, cậu không nói, Thanh Thu cũng không nói, hai người định ẩn hôn sao?"
Không có tin tức gì, cũng có thể tưởng tượng được hai người này giữ kín đến mức nào, hơn nữa cũng không thấy quan hệ thân thiết hơn.
Nếu Ôn Khinh Hàn không tiết lộ tin tức cho nàng, nàng có lẽ cũng sẽ không hay không biết.
Suy cho cùng, Ôn Khinh Hàn là người giỏi ngụy trang nhất.
Ôn Khinh Hàn nghe xong, lông mi run lên, tựa hồ muốn chớp mắt, nhưng lại nhanh chóng khống chế lại, nhìn chằm chằm cà phê đậm đặc trong cốc.
Cảnh tượng đêm hôm trước lại hiện lên trong đầu cô.
Thời Thanh Thu nói muốn ăn kẹo bông, hỏi cô có sợ không, rồi sau khi về nhà bình tĩnh nói lời tạm biệt.
“Có thể là như vậy.” Ôn Khinh Hàn chậm rãi khuấy ly cà phê, cô nhận ra lúc khi muốn kết hôn, trong lòng ngoại trừ lo lắng còn có chút chờ mong.
Thậm chí cũng chưa tính đến sau khi kết hôn sẽ có dự định gì.
Tâm tư của cô đều tập trung vào lời đề nghị kia, không nghĩ nếu bị từ chối sẽ làm gì, không có đường lui nào.
Giản Ý Chi buông tiếng thở dài, không chịu nổi vẻ mặt như sương lạnh của Ôn Khinh Hàn, tự nhủ: "Kỳ thật chuyện này cũng khá tốt, dù sao cũng đã thành công một bước nhỏ, huống chi đã quen nhau lâu như vậy, lúc nào cũng có thể đến với nhau.
Cứ từ từ, từ từ sẽ đến thôi...!"
Ôn Khinh Hàn cười nhẹ nói: "Xác định từ từ mà đi, chuyện này cũng không thể vội vàng được."
Giản Ý Chi nghe vậy, chợt nhớ đến thời điểm mới vào đại học.
Lúc đó nàng vừa gặp Ôn Khinh Hàn liền ấn tượng bởi kiến thức cùng tầm nhìn của Ôn Khinh Hàn.
Chính là còn rất ngưỡng mộ cô.
Theo thời gian, ở cùng ký túc xá, nàng phát hiện dù Ôn Khinh Hàn bận rộn đến đâu, khi gặp việc gì liên quan đến Thời Thanh Thu liền luôn vô tình hoặc cố ý xếp lịch học để trống đi cùng Thời Thanh Thu.
Không phải nàng cố tình nhìn ra được, nhưng nàng biết rõ Ôn Khinh Hàn, một người ưu tú nhiều mặt như cô lại hết lần này đến lần khác đơn phương nhân nhượng Thời Thanh Thu như vậy.
Chính vì để trong lòng nên mới giẫm giày đi trên băng mỏng.
Giản Ý Chi thu hồi ký ức, nhìn Ôn Khinh Hàn, "Đúng rồi, ngày kỷ niệm ba năm thành lập đang đến gần.
Hôm đó cũng gọi Thanh Thu đến đi.
Lúc đầu cậu ấy cũng đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều a."
Ôn Khinh Hàn nhíu mày trầm tư, nhấp một ngụm cà phê, nói: "Chút nữa sẽ hỏi cậu ấy.
Còn có, cậu nhớ dành ra một chút thời gian cùng tôi đi phỏng vấn."
Giản Ý Chi uống cà phê, tay kia làm động tác OK, sau đó để cốc xuống nhìn đồng hồ, hắng giọng, đứng dậy nói với Ôn Khinh Hàn, "Mình còn có hẹn nên đi trước, cậu nhớ hỏi Thanh Thu a."
Ôn Khinh Hàn xua xua tay, đưa mắt nhìn Giản Ý Chi uyển chuyển rời đi.
Cô lấy điện thoại ra, bấm vào WeChat, phần thông báo vẫn không có tin nhắn mới, mắt cô tối sầm lại, cất điện thoại vào lại túi xách.
Cả ngày nay Thời Thanh Thu đều ở nhà, cân nhắc kịch bản mà Phan Gia Văn đưa cho nàng, nghĩ đi nghĩ lại tình hình hiện tại, cuối cùng cũng gọi điện cho Phan Gia Văn nhận bộ phim này.
Phim có tựa đề là , phim có hai nữ chính.
Câu chuyện kể về cô gái Cố Niệm, con gái của một vị tướng đã hi sinh vì tổ quốc.
Cô giỏi võ nghệ, tinh thông binh pháp.
Đất nước đang gặp khó khăn, lấy thân nữ nhi để bảo vệ đất nước.
Còn có công chúa đương triều Hạ Hề Miểu vì phụ hoàng bất lực trong việc trị quốc, nàng quyết định vào triều làm nhiếp chính, làm hậu phương đẩy lùi quân địch.
Cố Niệm đảm đương mấy năm chính chiến, vì quân vương thống nhất thiên hạ, đem đất nước láng giềng một lần công phá.
Sau khi chiến thắng trở lại triều đình, những gì cô nghe được là tin Hạ Hề Miểu vì bệnh nặng mà đã qua đời.
Nhà đầu tư cùng đạo diễn chỉ định Thời Thanh Thu đảm nhận vai nữ chính Cố Niệm.
Bối cảnh của bộ phim không có trong lịch sử, có thể nói là không có thật.
Đồng thời toàn bộ nội dung phim không có lấy một chút tư tình, ít nhất là không xảy ra trên người nữ chính Cố Niệm và Hạ Hề Miểu.
Nhưng bộ phim này gây tò mò về mối quan hệ tình bạn giữa Cố Niệm và Hạ Hề Miểu, sâu đậm đến mức giữa hai người có một chút tình ý.
Dưới tình huống bình thường, người xem bình thường, đặc biệt là người lớn tuổi, hẳn là không thể nhìn thấy những thứ này.
Dù sao thì bộ phim này dựa trên cốt truyện làm chủ đạo.
Nhưng nếu đổi sang một số khán giả thường xuyên lên mạng, thích xem những bộ phim ngôn tình hoặc phim điện ảnh thì sẽ dễ dàng coi phần tình cảm của hai nữ chính là tình yêu.
Thời Thanh Thu ném tập kịch bản đã in lên giường, nhìn thoáng qua màn đêm ngoài cửa sổ, định đứng dậy đi tắm rồi đọc sách, sau đó đi ngủ.
Lúc nàng từ phòng tắm đi ra, điện thoại vừa lúc vang lên, nàng lấy điện thoại liền mở cửa sổ ban công đi ra ngoài, giọng nói của nàng như còn nhiễm một chút sương mịt mờ trong phòng tắm, thực ôn hòa.
"Khinh Hàn, có chuyện gì vậy?"
Hai ngày nay hai người không liên lạc nhiều.
Hôm nay là thứ hai, Ôn Khinh Hàn phải đi làm, Thời Thanh Thu tuy ở nhà nghỉ ngơi nhưng vừa đọc kịch bản vừa suy ngẫm một vài vấn đề công việc.
Chắc chắn không nghĩ đến sẽ liên hệ với Ôn Khinh Hàn.
“Không có gì, cậu chuẩn bị đi ngủ sao?” Ôn Khinh Hàn đi tới đi lui trong thư phòng, dép lê bước trên sàn trải thảm cũng không có một chút âm thanh nào, so với tiếng gió thỉnh thoảng ở bên Thời Thanh Thu còn yên tĩnh hơn nhiều.
“Còn chưa, mình vừa tắm xong, định đọc sách một lát mới đi ngủ, còn cậu?” Thời Thanh Thu cười nói, cúi người chống khuỷu tay lên ban công nhìn ánh đèn neon của các tòa nhà cao tầng trong thành phố.
Sau ngày hôm đó, giữa hai người có lẽ đã tự nhiên hơn một chút.
Nhất là sau khi nghe Ôn Khinh Hàn nói "Tôi tùy cậu" biểu hiện hoàn toàn khác với lần trước.
Bởi vì Thời Thanh Thu có thể cảm nhận rõ ràng lần đó cô không hề lạnh nhạt.
Khóe môi Ôn Khinh Hàn cong lên, vẻ mặt như bị màn đêm bên ngoài cửa sổ làm tan chảy, nói: "Hai ngày nữa sẽ là kỷ niệm ba năm thành lập công ty.
Cậu có thời gian đến ăn cơm không?"
Cô dừng chân đứng cạnh bàn, tay trái vô thức véo vào mép bàn.
Thời Thanh Thu híp híp mắt, ngữ khí của Ôn Khinh Hàn vẫn thản nhiên như vậy, khiến người ta có cảm giác muốn trêu chọc cô.
Nhưng Thời Thanh Thu không phải như vậy, nàng đột nhiên muốn trêu chọc Ôn Khinh Hàn, cho nên nàng mím môi, cười hỏi: "Cậu muốn mình đi, hay là mấy người kia muốn mình đi? Mình còn nhớ lần trước cấp dưới của cậu rất nhiệt tình a."
Không thể không nói Thời Thanh Thu trong mắt cấp dưới của Ôn Khinh Hàn, nàng vừa nổi tiếng lại vừa giàu.
Trước đó Thời Thanh Thu đã góp mặt trong bữa tiệc kỷ niệm một lần.
Những người đó vốn lúc đầu quy quy củ củ, cuối cùng đều quay quanh Thời Thanh Thu.
Hiếm khi được một lần tiếp cận đại minh tinh, đây mới là lửa, ai lại có thời gian đi tiếp xúc khối băng như Ôn Khinh Hàn?
Ngón tay đang véo mép bàn của Ôn Khinh Hàn trắng bệch, ngón trỏ để dưới đáy bàn co lại như cái móc.
Ý cười trong lời nói của Thời Thanh Thu rất rõ ràng.
Trong vài giây, tia do dự trong mắt Ôn Khinh Hàn cuối cùng cũng nhu hòa một chút.
Cô buông lỏng tay, thanh âm rõ ràng truyền đến, "Nếu là tôi, cậu có thể đồng ý không? Tôi thực hy vọng cậu sẽ đi."
Thời Thanh Thu đang cười bởi vì kinh ngạc mà đông cứng lại.
Sau đó nhanh chóng khôi phục lại, ý cười trên môi càng sâu hơn.
"Khó có được Ôn đại luật sư chủ động mời như vậy, đương nhiên là có thể.
Vậy thì cậu đến đón mình đi, mình lười lái xe a".
"Ân, được.” Ôn Khinh Hàn đi vài bước rồi ngồi xuống ghế, vì dũng khí của chính mình vừa rồi mà vui mừng một chút.
Thời Thanh Thu không nói gì, chỉ là nàng vẫn chưa được dập máy cho Ôn Khinh Hàn biết nàng vẫn còn ở đây.
Ôn Khinh Hàn có rất nhiều lời muốn nói nhưng đều là vẫn bị cô nuốt trở lại.
“Thanh Thu, đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.” Ôn Khinh Hàn nói.
“Ân, ngủ ngon.” Thời Thanh Thu không nhận ra có gì không đúng, nói xong lời chúc ngủ ngon rồi cúp máy.
Ôn Khinh Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng sáng sao thưa, hiếm khi thấy được bầu trời đêm như vậy.
Cô cùng Thời Thanh Thu đều đang ở dưới bầu trời đêm này.
Dù là ánh trăng chiếu vào người của Thời Thanh Thu hay những ngôi sao mà Thời Thanh Thu đang ngắm, cô cũng có thể giống như vậy.
Cô nhớ tới những gì cô nói với Giản Ý Chi lúc chiều, còn có câu trả lời của Thời Thanh Thu vừa rồi khiến môi cô khẽ nhếch lên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...