Cửa khoang phong kín rốt cuộc mở ra, Khắc Lỵ Tư sắc mặt tái nhợt đi ra, nàng hai mắt vỏ thần xác minh suy đoán trong lòng mọi người.
Nếu như là một đại nam nhân có vẻ mặt như vậy, khẳng định sẽ làm cho người ta chán ghét cùng khinh bỉ, nhưng mà thần thái nhu nhược như vậy xuất hiện ở trên người một thiếu nữ xinh đẹp, lại có thể có lực sát thương thật lớn, hơn nữa rất dễ dàng câu dẫn ra lòng yêu mến của người khác.
Chính như giờ phút này, những học viên trong Học viện Khải Lý kia nguyên ánh mắt đối với Phương Minh Nguy còn có một tia kính ý thì toàn bộ đã biến mất, mà chuyển biến thành một mảng ánh mắt tràn đầy địch ý.
Không chỉ như thế, mà ngay cả ánh mắt đám người Thi Nại Đức cũng có một chút khác biệt, tuy không đến mức biểu hiện rõ ràng giống như đối phương, nhưng mà mơ hồ lộ ra ý tứ không nên lạt thủ tồi hoa.
Sau khi chiếm được tử linh truyền thừa, Phương Minh Nguy đối với ánh mắt của người khác trở nên cực kỳ mẫn cảm, xem xét qua là biết tình cảnh của mình giờ phút này.
Không khỏi liên tục cười khổ, cái gì gọi là vạn phu sở chi, hôm nay cuối cùng cũng rõ ràng đạo lý này...
Nhưng mà, phản ứng của Khắc Lỵ Tư lại vượt qua ý liệu của tất cả mọi người, dưới hai nữ học viên nâng đỡ, nàng rốt cuộc đứng thẳng người.
Ánh mắt mờ mịt tại bốn phía dạo qua một vòng, như là đang sưu tầm vật gì đó, rốt cục thấy được Phương Minh Nguy ở một bên.
Bỗng nhiên, cặp mắt kia đang ảm đạm vô thần lại phát sáng lên, tại trong nháy mắt tràn đầy ánh sáng chiếu rọi.
Khóe miệng có chút hướng lên, trên mặt càng giống như được thoa một lớp phấn hồng, nhiều hơn hai đóa đỏ ửng.
Nàng mở cái miệng anh đào ra, giống như là muốn hỏi thăm cái gì đó, đột nhiên trên mặt phát sốt, cứ như vậy cúi đầu, đúng là không dám nhìn đối phương nữa.
Bộ dạng muốn nói lại thôi này, vẻ mặt kiều diễm ướt át lập tức khiến cho tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Cô gái mỹ lệ tuy không ít, nhưng mà cô gái đã mỹ lệ lại có khí chất cao quý chính là có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Khắc Lỵ Tư vô luận là dáng vẻ hay học thức khí chất, đều là gần như hoàn mỹ điển hình không thể bắt bẻ, ngày thường đối xử với người ngoài, càng hiển thị rõ nhất thân phận thiên chi kiều nữ.
Dưới vẻ bề ngoài tuyệt mỹ càng lộ ra sự nghiêm túc làm cho người khó có thể tiếp cận, mà giờ khắc này trên mặt lại xuất hiện vẻ mặt như vậy, thật đúng là lần đầu tiên.
Lập tức, Phương Minh Nguy không tự chủ được rùng mình một cái, hắn ngoài ý muốn phát giác, ánh mắt những nam nhân này nhìn về phía mình đã không chỉ là địch ý nhè nhẹ, mà là một mảnh hận không thể làm thịt hắn, làm cho do hắn nổi da gà.
Ta đây là trêu chọc ai?
Mang theo nghi vấn như vậy, Phương Minh Nguy theo đám người tiến sĩ Tạp Tu rời khỏi Học viện Khải Lý.
Ở trên xe, Thi Nại Đức đột nhiên một nhát ôm lấy Phương Minh Nguy, đôi tay xiết lấy yết hầu hắn nói: “Hay cho tiểu tử, trách không được lúc mới bắt đầu lại không chịu xuất lực, thì ra thật sự là đang tán gái!...”
Phương Minh Nguy bị hắn xiết cổ khó chịu, nặng nề vỗ lên trên đầu hắn một cái.
Đầu Thi Nại Đức vốn được tiến sĩ Tạp Tu đặc biệt chiếu cố đã sưng lên một vòng, bị Phương Minh Nguy vỗ, lập tức đau nhức không thể nói, vội vàng buông tay nói: “Nhẹ chút”.
Phương Minh Nguy tức giận nhìn hắn một cái nói: “Ai đi tán gái, bộ không thấy mình thắng khổ cực như vậy sao, có bản lĩnh cậu đi lên thử xem”.
Thi Nại Đức hừ hừ vài tiếng, đột nhiên đối với mọi người hỏi: “Các người nói đi, tiểu tử này là đi đấu, hay là đi tán gái!?”
Laura cùng Ngô Tâm Nghi nhìn nhau, cười thần bí, cũng không trả lời.
Nhưng đám người Lương Tuấn Vĩ ánh mắt đã tràn đầy bất thiện.
“Phương Minh Nguy, thành thật khai báo, ngươi đã câu dẫn Khắc Lỵ Tư như thế nào?”
“Nói mau...”
“Không nói lời nào, chúng ta thiên võng gặp... Không, chúng ta chân nhân pk là được rồi”.
Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán Phương Minh Nguy rơi xuống dưới, hắn nhìn mấy cặp mắt tràn ngập oán khí quanh mình vội vàng kéo tiến sĩ Tạp Tu nói: “Tiến sĩ, bọn họ điên rồi”.
Tiến sĩ Tạp Tu liếc nhìn mấy người kia, sau đó chăm chú ngẫm nghĩ hỏi: “Phương Minh Nguy, em cùng Khắc Lỵ Tư có quen biết sao?”
“Quen biết”.
“Là ở trên yến hội Khải Lý gia lần trước quen biết sao?”
Phương Minh Nguy lưỡng lự một chút nói: “Đúng”.
“Mới thấy mặt qua một lần?”
“Lần thứ hai”.
“Lần thứ hai mà đã đem tiểu cô nương người ta câu dẫn, không tệ” Tiến sĩ Tạp Tu nặng nề vỗ lên vai Phương Minh Nguy nói: “So với ta năm đó còn lợi hại hơn nhiều”.
“...” Trầm mặc hồi lâu, Phương Minh Nguy chỉ trời thề nói: “Tiến sĩ, em là trong sạch”.
Mọi người đồng loạt cho hắn một cái ánh mắt khinh bỉ, ai đã nhìn thấy vẻ mặt biến hóa của Khắc Lỵ Tư khi nhìn về phía hắn, nhắc tới hai người không có bất cứ quan hệ nào, coi như là ngu ngốc cũng sẽ không tin.
Sau khi giải thích hai câu, lại phát hiện căn bản không có bất luận hiệu quả gì, Phương Minh Nguy rất dứt khoát không nói nữa.
Thi Nại Đức tiến lên thân mật ngồi bên cạnh hắn nói: “Huynh đệ, ngươi phải nỗ lực”.
“Vì sao?”
“Khải Lý gia tuy không phải là chê nghèo thích giàu gì, nhưng mà muốn kết hôn với con gái của nhà họ, cũng không phải người bình thường có thể làm được, cho nên ngươi phải cố gắng lên”.
Phương Minh Nguy cười khổ một tiếng nói: “Được, mình sẽ cố gắng” Thấy bọn họ bộ dáng vẫn chưa thỏa mãn, vội vàng chuyển đổi chủ đề nói: “Kiệt La Mỗ, Mã Khổ Tư gia tộc Mạc Lí kia kỹ thuật thế nào?”
Quả nhiên, nghe nhắc tới tiểu tử vừa mới đánh bại mình Kiệt La Mỗ lập tức quên trêu chọc Phương Minh Nguy, nghiêm mặt nói: “Cơ giáp của hắn so với mình tốt hơn rất nhiều, kỹ thuật so với mình cũng tốt hơn, mình hiện tại không phải đối thủ của hắn”.
Thi Nại Đức xông lên nói: “Phương Minh Nguy, ta biết tiểu tử kia tại Aoa có một nơi gọi là gia tộc Mạc Lí, cũng dùng bá vương long, ngươi đi lên giáo huấn hắn, vì Kiệt La Mỗ xả giận”.
Kiệt La Mỗ sắc mặt hơi đổi nói: “Thi Nại Đức, Phương Minh Nguy, tuy mình hiện tại không phải đối thủ của Mã Khổ Tư, nhưng mình sẽ cố gắng luyện tập, một ngày không được thì một tháng, một tháng không được thì một năm, mình nhất định có thể siêu việt hắn”.
Phương Minh Nguy cùng Thi Nại Đức nhìn nhau, đều nghe ra tin tưởng cường đại trong những lời này của hắn, hai người đồng thời gật đầu, đối với Kiệt La Mỗ giơ lên ngón tay cái.
“Tốt, có chí khí” Tiến sĩ Tạp Tu cũng khen một tiếng, rồi nói: “Người Đông Phương có một câu, gọi là lũ chiến lũ bại (có chiến có bại), chỉ cần em có chí khí này, thì nhất định có thể thành công”.
Phương Minh Nguy, Lương Tuấn Vĩ, Hách Hải Minh cùng Ngô Tâm Nghi đồng thời nhịn không được, lộ ra nụ cười.
Thi Nại Đức nặng nề ho khan một tiếng nói: “Tiến sĩ, không phải lũ chiến lũ bại, là lũ bại lũ chiến (có bại có chiến - thất bại là mẹ thành công)”.
Tiến sĩ Tạp Tu cau mày, đối với Thi Nại Đức quấy rầy rất không hài lòng nói: “Ý tứ không sai biệt lắm là được rồi”.
“Nhưng ý tứ này kém xa”.
“Im miệng, sau khi trở về cùng ta luyện mười ván đối chiến”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...