Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Trên đầu người này đôi một cái mù đặc chế kín như bưng, che toàn bộ dung mạo của hắn.

Trong phòng đấu giá, người ăn mặc kiểu này thấy không ít, chỉ cần bọn họ có thể trả đủ tiền và không chủ động gây thị phi, vậy thì không có ai chú ý tới họ cả.

Có điều lúc này hắn vừa đứng dậy, lại tự nhiên trở thành tiêu điểm của mọi người.

"Xin hỏi một chút, tiền mặt của tôi không đủ, có thể lấy thứ khác đề thay thể không?" Một giọng nói có chút khàn khàn từ trong miệng hắn truyền ra.

Chuyên gia bán đấu giá có chút do dự, nói: "Tiên sinh xin lỗi, án chiếu theo quy định nơi chúng tôi chỉ nhận giao dịch tiền mặt."

Trên người người đó đột nhiên tỏa ra một cỗ khí thế cường đại, giống như là thái sơn áp đinh khoác tán ra xung quanh. Mấy người ở bên cạnh Hàn Lập tức giống như là gặp họa vậy, ai ai cùng mặt mày đau khổ lui ra.

Sắc mặt của chuyện gia bán đấu giá cũng biến đổi, không ai ngờ được rằng người che giấu thân phận này lại là một nhân vật cấp đại sư thể thuật hệ.

Trong mắt Bảo Bột và Phương Minh Nguy lập tức lóe lên một tia kinh ngạc, đại sư thì họ thấy nhiều rồi, nhưng đại sư lại dấu đầu lộ đuôi như vậy thì họ lần đầu tiên nghe thấy.

"Tôi không phải là không trả tiền, chẳng qua là muốn lấy vật thay tiền mà thôi." Người đó lạnh lùng nói.

Trên trán chuyên gia bán đấu giá đã toát mồ hôi lạnh, rõ ràng là đang phải chịu áp lực cực lớn. Nhưng y vẫn hít sâu một hơi, nói: "Xin lỗi, tiên sinh chỗ chúng tôi chỉ tiếp nhận giao dịch tiền mặt."

Phương Minh Nguy thầm gật đầu, hắn tự nhiên nhìn ra, vị chuyên gia bán đấu giá này không có công phu cao siêu gì, tối đã chí là thể thuật cấp bảy, cấp tám. Nhưng dưới uy áp của đại sư, vẫn có thể bảo trì được sự trấn định và kiên trì như vậy, cũng tính là phi thường hiếm có rồi.


Bảo Bột mỉm cười, đối với biểu hiện của thủ hạ của mình gã vô cùng hài lòng. Có điều để người ta áp chế như vậy cũng không phải là phong cách của gã. Thế là liền nói: "Phương đại sư, có hứng thú ra ngoài xem thử không?"

Phương Minh Nguy trong lòng rúng động, nhớ tới linh hồn trên chiếc quáng não, cười nói: "Cầu còn không được."

Hai người vừa nói chuyện vừa bước ra ngoài, với tốc độ của họ, tuy không phải là có ý tăng tốc, nhưng chỉ trong vòng vài hơi thở đã tới được đại sảnh.

Lúc này, tên đại sư đó nắm chặt hai tay, rõ ràng trong lòng có chút kích động, người ở xung quanh đều tránh xa hắn, ngay cả mấy người vừa rồi chịu thiệt cũng cảm như hến.

Bảo Bột đột nhiên lớn tiếng cười nói: "Vị đại sư này, đã tới Nghi Linh Hà Nhã mỹ lệ, vì sao không hân thưởng cảnh sắc đầy mị lực ở nơi đây, mà lại muốn gây khó dễ cho một tiểu nhân vật như vậy?"

Ánh mắt của người đó quét qua người Phương Minh Nguy và Bảo Bột, khí thế khắp người từ từ thu hồi lại, nói: "Tiền mặt của tôi không đủ, cho nên muốn dùng vật phẩm để thế chấp."

"Được, ngài muốn thế chấp vật gì, lấy ra làm ước định đi." Bảo Bột sảng khoái nói.

Phương Minh Nguy ngây ra, hoài nghi nhìn gã, Bảo Bột sao đột nhiên lại biển thành dễ tính thế?

Người đó cũng giật mình hoài nghi hỏi: "Nơi này không phải chỉ nhận tiền mặt thôi ư?"

Bảo Bột cười ngạo nghệ: "Đối với người bình thường mà nói, chỗ chúng tôi chỉ thu tiền mặt, nhưng đối với đại sư, đừng nói là dùng đồ để thế chấp, cho dù là muốn mượn một chút tiền cũng là hết sức bình thường."

Phương Minh Nguy lo ngay ngáy trong lòng, sự khác biệt rõ ràng như vậy, há chẳng phải dẫn tới sự bất mãn của đại đã số khách nhân ư? Bảo Bột rốt cuộc có muốn làm ăn nữa không.


Ánh mắt quét nhìn một vòng xung quanh, Phương Minh Nguy đột nhiên phát hiện, câu này vừa nói ra, trong đại sảnh không ngờ lại không có ai phản đối.

Đây không chỉ là phản đối trên miệng, còn có suy nghĩ trong lòng mỗi người. Từ trong ánh mắt của họ, Phương Minh Nguy có thể cảm thụ được, những người không phải là đại sư này, đối với câu nói này không ngờ lại không hề có bất kỳ sự phản cảm nào, ngược lại có lộ ra bộ dạng đó là điều rất hiển nhiên.

Sờ sờ mũi, Phương Minh Nguy than thầm trong lòng, quả nhiên là mỗi quốc gia đều có sự đặc sắc riêng của mình. Sự phân cấp bất bình đẳng rõ ràng như vậy, mà cũng có thể nói ra một cách quang minh chính đại.

Người đó do dự một thoáng, chậm rãi lấy ra một cái thế quang, nói: "Trong đây là chứng nhận bất động sản trên tinh cầu Áo Đặc, có giá khoảng hai mươi vạn kim tệ Y Sĩ Tạp, các người có thể nghiệm chứng."

Bảo Bột gật đầu, thuận tay nhận lấy thẻ quang, nói: "Đưa cho y hai mươi vạn kim tệ Y Sĩ Tạp."

Gã vừa dứt lời, lập tức có người chạy vào trong phòng.

Một lát sau, có người lấy một tấm thẻ quang và chứng minh ra, người

đó cảm kích nhìn Bảo Bột, đang muốn hét giá thì nghe thấy Bảo Bột nói: "Đại sư, ngài có biết người vừa canh tranh giá với ngài là ai không?"

Người đó ngây ra, nói: "Không biết."

Trên mặt Bảo Bột nở nụ cười thành khấn, nói: "Người cạnh tranh giá với ngài vừa rồi chính là Bảo Bột của Nghi Linh Hà Nhà."

Trầm mặc một lúc, người đó chậm rãi nói: "Ngài vì sao lại nói cho tôi điều này?"


Bảo Bột cười rất tiêu sái: "Bởi vì chiếc quang não này là thứ mà ban tôi nhìn trúng, anh ấy đã muốn vậy thì tôi nhất định sẽ tặng cho anh ấy. Cho nên, nếu như đại sư ngài không có đủ tiền mặt thì đừng tùy tiện ra giá."

Người đó nhìn Bảo Bột với ánh mắt phức tạp, cũng không biết trong lòng có tư vị gì. Có điều Bảo Bột đã nói ra câu này, vậy thì khẳng định không phải là bán tiếng đe dọa. Nhìn tấn thẻ quang đại biểu cho hai mươi vạn kim tệ Y Sĩ Tạp trong tay, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên cảm giác bi ai.

Phương Minh Nguy nhạy bén nắm được sự biến hóa trong tình tự của hắn, không khỏi rúng động trong lòng. Kỳ thực cái mà Phương Minh Nguy cần chỉ là linh hồn trong chiếc quang não này mà thôi, còn bản thể của nó, cho dù là tặng cho Phương Minh Nguy, kiểu gì cùng chí là ném vào trong giới chi, vinh viễn không có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời.

Nghĩ tới đây, Phương Minh Nguy đột nhiên bước lên đài bán đấu giá, hơn nữa dưới bao ánh mắt bước tới phía trước chiếc quang não nho nho đó.

Hắn giả vờ giả vịt xem một hồi, trong miệng tựa hồ như lẩm bẩm gì đó, sau đó thì lắc đầu, nói với Bảo Bột: "Bảo Bột đại sư, thứ này tôi không cần nữa, chúng ta tới nơi khác xem đi."

Bảo Bột ngây ra, không ngờ Phương Minh Nguy lại dễ dàng buông tay như vậy. sắc mặt của gã có chút cỗ quái nhìn người che mặt, hơi lắc đầu, thầm nghĩ vạn khí của tên gia hòa này thật sự là không tồi.

Nhìn thấy hai người một trước một sau bỏ đi, đại sư che mặt nhớ kỹ khuôn mặt của Phương Minh Nguy ở trong lòng, hắn còn cho rằng Phương Minh Nguy là có ý nhường, tất nhiên là vô cùng cảm kích. Nhìn thấy hai đối thủ cạnh tranh cấp đại sư đi rồi, những người còn lại cũng không có gan tranh đồ với hán. Không lâu sau, hắn đúng như ý nguyện mua được vật này, sau đó ngay lập tức rời khỏi Nghi Linh Hà Nhã.

"Phương đại sư, anh vừa rồi vì sao muốn bỏ qua?"

Phương Minh Nguy trong lòng thắt lại, tuy Bảo Bột là vô tâm mà hỏi, nhưng lọt vào trong tai Phương Minh Nguy lại biết thành có ý vị khác. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi thích thứ này là thích lịch sử của nó. Có điều đã có người thích đoạn lịch sử đó hơn tôi, chắc rằng hắn cùng sẽ bảo quản tốt vật này. Đã như vậy, thứ này ở trong tay hắn hay là ở trong tay tôi thì cũng không có khác biệt gì?"

Bảo Bột gật dầu, gã thật sự coi Phương Minh Nguy là một người thích sưu tầm có vật bình thường.

Bước chân đột nhiên dừng lại, Bảo Bột lộ ra nụ cười thần bí, nói: "Phương đại sư, anh có phải là cảm thấy vũ khí ở đây không hợp tâm ý phải không?"

"Đúng vậy, vũ khí ở nơi này tuy không tồi, nhưng cũng không thể hơn được trang bị trên cơ giáp đỉnh cấp."


"Ha ha." Bảo Bột cười rộ hai tiếng, dở khóc dở cười nói: "Phương đại sư, những thứ bán ở bên trên chỉ là dùng để che mắt người ta thôi, xin đi theo tôi."

Phương Minh Nguy mừng rơn, không ngờ bên trong đây còn có một mảng thiên địa khác, lập tức theo gã tới tràng sở ngầm.

Bảo Bột trong phòng tử quần áo lấy ra một bộ quần áo, mặc lên người. Lập tức, gã biến thành một lão nhân rầu trắng tròn ủng. Sau đó hắn chỉ vào những quần áo đồng dạng treo trong phòng, nói: "Phương đại sư, anh cũng mặc một bộ vào đi."

Phương Minh Nguy nhìn thấy thú vị, cũng mặt lên một bộ, lập tức biến thành bộ dạng cùng buồn cười.

"Phương đại sư, đợi lát nữa chúng ta xuống sở giao dịch ngầm. Đồ ở bên trong rất nhiều, cũng rất đầy đủ, nếu như anh nhìn trúng cái gì thì cứ nói với tôi một tiếng."

NÓi xong, bọn họ đi tới cuối thông đạo, tự nhiên có người ra mở cửa.

Phương Minh Nguy vừa tiến vào cửa lớn, những gì mà hắn nhìn thấy ở trước mặt toàn bộ đều là lão nhân râu trắng như từ một khuôn đúc ra.

Bảo Bột vỗ vai hắn, nói: "Anh đi dạo quanh đi, tôi đợi anh ở cửa."

Phương Minh Nguy gật đầu, sải bước vào bên trong.

Vừa đi vừa nhìn, Phương Minh Nguy không thể không thừa nhận, hàng ở nơi này thì nhiều hơn hàng được bán đấu giá ở bên ngoài. Tuy vẫn không tìm thấy thứ có thể thay thế cho hệ thống vũ khí trên cơ giáp, nhưng cũng phát hiện được sản phẩm không kém cao cấp là mấy.

Đột nhiên, ánh mắt của Phương Minh Nguy bị một khẩu súng cổ quái hấp dẫn. Đây là một khẩu pháo năng lượng lớn, người sáng mắt đều nhìn ra thứ này được lắp trên cơ giáp. Nhưng khiến người ta kỳ quái lại là thiết kế của loại pháo năng lượng này vô cùng có xưa.

Không sai, chính là có xa, kiểu dáng của nó tạo cho người ta một loại cảm giác vô cùng mộc mạc và thô ráp.

Có điều thật sự khiến Phương Minh Nguy chú ý không phải là kiểu dáng của pháo năng lượng này, mà là đồ án khắc bên trên nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui