Nhìn thấy ánh mắt gần như thành kính của Khoa Tư Mạc, trong lòng Phương Minh Nguy rung động thật lớn.
Đó là loại cảm giác toàn tâm toàn ý, chân thật phát ra từ trong nội tâm, đủ để đả động sự nhiệt tình của bất kỳ kẻ nào.
“Đại sư, thứ này hữu dụng đối với chúng ta... đối với ngài à?” Phương Minh Nguy chăm chú hỏi.
“Đúng vậy, không chỉ có hữu dụng với ta” Khoa Tư Mạc nói: “Mà đều hữu dụng đối với người tu luyện”
Ánh mắt của Phương Minh Nguy lóe lên, tràn ngập sự tò mò.
Nếu như trước mặt Khoa Tư Mạc là một tu luyện giả hai trăm hai mươi tuổi, như vậy thì ông tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này, nhưng khi ông biết Phương Minh Nguy chỉ mới vỏn vẹn có hai mươi hai tuổi, ý niệm đầu tiên trong đầu không phải là đố kỵ, mà là vui mừng thật lớn. Xem ra trong tu luyện giả tinh thần hệ, đã sinh ra một thiên tài độc nhất vô nhị rồi.
Hơn nữa quan trọng hơn là, thiên tài này đã được mình gặp rồi, nếu như có thể đưa thiên tài này lên tầm cao nhất trong thế giới tinh thần hệ, thì tên của ông cũng sẽ được nương theo cái tên của thiên tài này, lưu danh sử sách.
Cầm thú bảo nhỏ như hạt đậu trong tay, Khoa Tư Mạc nói: “Tác dụng của thú bảo vô cùng nhiều, nhưng trong đó quan trọng nhất là đề cao thực lực của người tu luyện. Vô luận là người tu luyện thể thuật hệ, hay là tu luyện tinh thần hệ, chỉ cần có thể sử dụng thủ báo, có thể tăng lên rất nhanh, đạt đến cảnh giới của cường giả chính thức”
Phương Minh Nguy hít sâu một hơi, không thể tưởng được, thú bảo trong miệng của Phương Minh Nguy, lại là một thứ không tầm thường như vậy.
Có thể làm cho năng lực không ngừng tăng lên, đại đến cảnh giới của cường giả, những lời này nghe thật êm tai!
Hắn nhìn Khoa Tư Mạc, chăm chú hỏi: “Khoa Tư Mạc đại sư, thú bảo có được công năng thần kỳ như vậy, chăng phải sứ dụng thú bảo này, là có thể tạo ra cao thủ vô cùng vô tận sao?”
“Đúng” Khoa Tư Mạc suy nghĩ một chút, nói: “Quả thật là vậy”
Phương Minh Nguy bật cười, nói: “Nói như vậy, ngay cả cao thủ cấp mười sáu cũng có thể tạo ra?”
“Trên lý thuyết mà nói, quả thật như thế”
Khóe miệng của Phương Minh Nguy có chút có giật, nói: “Đại sư, xin hỏi trong đế quốc, rốt cục có bao nhiêu vị đại sư vậy?”
“Không nhiều lắm, hẳn là chỉ hơn một vạn”
Phương Minh Nguy hít một hơi lạnh thật sâu, hơn một vạn mà nói là không nhiều, ông có phải là không muốn để cho người ta sống không, thật sự là kẻ no bụng không biết người đói khổ ra sao. Hắn lắc đầu, bình tĩnh lại, đột nhiên cười hỏi: “Khoa Tư Mạc đại sư, thú bảo theo như lời ngài nói đã có thể khiến cho thực lực không ngừng tăng lên, ngay cả cực hạn của thể thuật và tinh thần cũng có thể vượt qua đơn giản, vậy thì đại sư cấp mười sáu hắn là phải nhiều hơn rồi”
Ánh mắt của Khoa Tư Mạc lộ ra vẻ kinh ngạc cực độ, ông nhìn Phương Minh Nguy nửa ngày, rốt cục cười khổ nói: “Phương tiên sinh nếu có thể có thể bảo đám bào chế ra thú bảo liên tục, nói như vậy tất nhiên sẽ có rất nhiều cường giả trở thành đại sư, nhưng mà... ”
Phương Minh Nguy đâu có ngốc, vừa nghe ông nói, lập tức hiểu rõ, hỏi: “Chẳng lẽ ngay cả Khải Duyệt đế quốc cũng không cách nào cung cấp dù chí bảo sao?”
“Cung cấp đủ...” Khoa Tư Mạc thiếu chút nữa đã cao giọng kêu ra, ông cười khổ nói: “Thú bảo trong mắt người tu luyện, chính là chí bảo vô thượng, nếu dễ đàng cung cấp, thì sao có thể trở thành chí bảo”
Phương Minh Nguy nghe xong, vội vàng khiêm tốn thỉnh giáo.
Khoa Tư Mạc cũng không giấu diếm, cất lời giải thích kỹ càng: “Thú bảo là lấy được từ trong cơ thể quái thú, quái thú có thể sinh ra thú bảo, đều là loại lợi hại nhất. Đừng nói là đánh chết, muốn gặp mặt nó thôi cũng là điều hiếm thấy, đây là một chuyện chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, cậu hiểu chưa”
Phương Minh Nguy vội vàng gật đầu, trong lòng khẽ động, hỏi: “ Ngài vì quái thú mà đến chỗ này, chẳng lẽ trong cơ thể bọn nó cũng có thú bảo sao?”
Tuy đáp án thật sự Phương Minh Nguy đã sớm biết, nhưng giờ phút này vẫn hỏi thử một
câu.
Không ngờ Khoa Tư Mặc lại lắc đầu, nói: “Tôi không biết”
“Cái gì?”
Khoa Tư Mạc đứng thẳng lên, nói: “Trước khi lấy được xác của quái thú, có trời mới biết trong cơ thể của con quái thú nào mới có thú bảo tồn tại. Cho dù là hai con quái thú cùng loại, cũng rất có thể là một con có, một con không’
“A, ngài nói là, ngay cả ngài cũng không cách nào khẳng định trong cơ thể của đám quái thú có thú bảo hay không’
“Đúng vậy, nếu như tôi có thể nhìn thấu được sự việc, thì tôi cũng không phải là đại sư, mà là...” Khoa Tư Mạc đột nhiên dừng miệng lại, nhìn thần sắc của ông, tựa hồ như đang kiêng kị gì đó.
Phương Minh Nguy lấy làm kỳ quái, nhưng nếu người ta đã không muốn nói, thì cũng không nên hỏi.
“Khoa Tư Mạc đại sư, nếu ngài đã không biết đáp án, vậy tại sao lại chạy đến đây mà không chút do dự?”
“Rất đơn giản, bởi vì dựa theo kinh nghiệm có được, quái thú càng có quái, càng sống lâu, thì càng có thể có thú bảo” Khoa Tư Mạc mỉm cười, nói: “Anh em chúng tôi đến đây, cũng là muốn thừ thời vận trong hang quái thú, nhưng mà không thể tưởng được, vừa mới đến liền thu hoạch được một thú bảo, việc này đúng là không uổng phí!”
Phương Minh Nguy khinh thường nhìn thú bảo nhỏ như hạt đậu kia, nhìn vẻ mặt thỏa mãn của ông ta, trong lòng cười thầm, nếu ông mà nhìn thấy thú bảo to như nắm tay của tôi trong phi thuyền, không biết là sẽ có vẻ mặt gì nữa.
Trên mặt hàm chứa ỳ cười, Phương Minh Nguy đem cái thú bảo mà hắn căn bán là chướng mắt cung kính trả lại cho Khoa Tư Mạc.
Trên mặt Khoa Tư Mạc lộ ra một tia kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn người anh em của mình trong mắt của Khải Lực cũng lóe lên sự kinh ngạc.
Đối với những người tu luyện cao cấp như bọn họ mà nói, thú bảo quả thật rất là quý hiếm. Vì vậy, cho dù là thân như ruột thịt, cũng sẽ trở mặt thành thù.
Nhưng giờ phút này, bọn họ xem xét ánh mắt của Phương Minh Nguy, rõ ràng là Phương Minh Nguy thật tâm thật lòng, đem thứ này trả lại cho bọn họ, không hề có một ý miễn cưỡng hay không muốn nào cả.
Trong thời khắc này, hai vị tử tước đại nhân của Khải Duyệt Đế quốc đồng thời cảm thấy một tia khó hiểu.
Khoa Tư Mạc cũng không lập tức nhận lấy thú bảo, mà mỉm cười nói: “Phương tiên sinh cậu có thể còn chưa rõ giá trị chính thức của thứ này”
Phương Minh Nguy cười ha hả, nói: “Hai vị đã nói rõ ràng như vậy, nếu tôi mà không nghe hiểu nữa, thì đúng là ngu ngốc”
“A, như vậy cậu có biết hay không, nếu như thú bảo này giao cho cậu sứ dụng, thì sẽ có kết quả gì?” Hai mắt của Khải Lực ngưng tụ lại, hỏi.
Phương Minh Nguy nhún vai một cái, nói: “Còn có thể thế nào, đương nhiên là tôi sẽ đạt đến tiêu chuẩn của đại sư cấp mười sáu rồi”
Khoa Tư Mạc và Khải Lực đồng thời giật mình trao đỗi ánh mắt lẫn nhau, nếu như không có người thứ ba ở đây, bọn họ thật sự sẽ hoài nghi, mình vừa rồi có nghe lầm hay không.
Đối với những người tu luyện tinh thần hệ như bọn họ mà nói, chuyện quan trọng nhất trên đời này chính là, đột phá cực hạn cấp mười lăm, bởi vì sau khi đột phá cửa ải này, mới có thể lĩnh ngộ được đạo lý chung cực của thế giới tinh thần, tiến hành tu luyện trình tự cao.
Nhưng giờ phút này, trong miệng của Phương Minh Nguy lại phát ra những lời này một cách lạnh nhạt, hầu như làm cho giá trị cả đời bọn họ đảo loạn.
“Cậu, chẳng lẽ cậu không muốn tiến cấp mười sáu sao?” Khải Lực kinh ngạc hỏi.
“Dĩ nhiên muốn” Phương Minh Nguy vung hai tay lên, tăng thêm ngữ khí. nói: “Trừ phi là đứa ngốc và ngu si, nếu không thì không có khả năng không muốn”
“Cậu đã muốn, vậy tại sao lại còn đem thú bảo trả lại cho bọn tôi?”
Phương Minh Nguy thầm nghĩ trong lòng, không làm gì thì không thể nhận lộc, hai ông nếu tự nhiên tặng thú bảo cho tôi, thì như vậy nhất định là muốn bốc lột gấp trăm ngàn lần từ trên người tôi, cuộc mua bán này không có lời. Hơn nữa quan trọng hơn là, thú bảo này cũng không có tác dụng lớn với mình không nói về chuyện trong tay có viên thú bảo lớn hơn cái này gấp trăm lần, chỉ cần ở trong đám mây đỏ tu luyện vài năng, là cũng có thể đột phá cực hạn.
Tiện nghi nhỏ không nên tham, tham tất có mất!
Phương Minh Nguy giờ phút này, cũng giống như là thái giám chẳng còn gì cầu cả, cho dù là Khoa Tư Mạc có tặng người đẹp cho, thì đối với hắn cũng không có bất luận lực hấp dẫn nào.
“Khải Lực đại sư, ngài cũng biết, bây giờ tôi chỉ mới hai mươi ba tuổi mà thôi, nhưng đã lĩnh ngộ được đạo lý chung cực của thế giới tinh thần rồi” Trên mặt Phương Minh Nguy vô cùng bình tĩnh, không hề tiết lộ ra những suy nghĩ trong lòng: “Tôi cũng không muốn dựa vào ngoại lực, chỉ muốn dùng năng lực bán thân để đột phá cực hạn”
Thấy hai con mắt thanh tịnh như nước của Phương Minh Nguy, hai anh em nhà La Phu Nhĩ đưa mắt nhìn nhau, không ngờ rằng trên đời này lại còn có một người chân thành tha thiết như vậy. Thà rằng tự mình cố gắng tu luyện, cũng không nguyện ý nhờ ngoại vật, đây chính là ỳ chí kiên cường và trí tuệ rộng lớn cỡ nào!
Trong thời khắc này, hai anh em bọn họ đồng thời tin tưởng, tuy Phương Minh Ngụy bây giờ chỉ là một chuẩn đại sư tinh thần hệ cấp mười lăm. nhưng con đường sau này nhất định rất sáng rỡ, tối thiểu là cũng vượt qua cả hai anh em họ.
Sắc mặt Khoa Tư Mạc vô cùng trịnh trọng khi cất thú bảo vào trong chiếc nhẫn, con mắt cứ nhìn chằm chằm vào hai mắt của Phương Minh Nguy.,
Nhưng mà, mãi cho đến khi ông cất thú bảo vào trong chiếc nhẫn xong, vẫn không thấy được bất kỳ tia lưu luyến nào trong mắt của Phương Minh Nguy, đến lúc này, ông đã thở dài một hơi, chính thức tin tường phán đoán của mình.
Nhưng mà, mặc kệ hai anh em họ có kiến thức uyên bác cỡ nào, kinh nghiệm dầy dặn ra sao, thì từ đầu đến cuối đều không nghĩ ra được, sở dĩ Phương Minh Nguy không quan tâm đến thứ này, cũng không phải là hắn không biết nhìn hàng, hoặc là không có tâm lý võ giả. Mà bởi vì trong tay của hắn, còn có thú bảo hơn cái kia gấp trăm ngàn lần.
Một ông chủ gia tài bạc triệu, thì làm sao mà quan tâm đến gia sản của một người làm công.
Hai anh em họ đưa mắt nhìn nhau, nhưng sai càng thêm sai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...