Khi Nghiêm tiên sinh và Lâm Tự Nhiên thấy Phương Minh Nguy từ trong phòng bước ra, không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt cực kỳ chấn động.
Phương Minh Nguy đã thay đổi rồi, quả thực, tuy hắn chỉ bế quan có một tháng, nhưng lại tạo cho người ta một loại cảm giác khác biệt.
Mặc dù vẫn là khuôn mặt và biểu tình đó, nhưng khí thế mà Phương Minh Nguy biểu lộ ra ngoài lại có biến hóa nghiên trời lệch đất. Hắn thậm chí chỉ nhìn người khác một cái mà có thể mang tới cho người ta một loại áp lực cực lớn.
Lâm Tự Nhiên gian nan quay đầu lại, gã run giọng hỏi: "Nghiêm tiên sinh hắn là bá tước đại nhân ư?"
Nghiêm tiên sinh do dự một lát, chậm rãi gật đầu.
"Hắn, hình như có chút thay đổi."
"Đúng vậy, hắn tiến cấp rồi. "Nghiêm tiên sinh không lạnh không nóng nói.
Quả thực, một khi đẳng cấp vượt quá cấp mười, vậy thì khi đề thăng một cấp, khí thế của mỗi người đều sẽ có tăng trưởng, biểu hiện ở bên ngoài chính là thế thái hừng hực bức người.
Đương nhiên, sau khi trải qua một đoạn thời gian tu luyện, bất kể là tu luyện giả tinh thần hệ hay là thể thuật hệ đều có thể thu liêm cỗ khí thế phóng ra ngoài. Có điều khi chưa triệt để nắm được lực lượng cường đại sau khi đột phá, cỗ khí thế bị phóng ra ngoài là điều không thể nào tránh được.
Cho nên khi bọn họ vừa nhìn thấy Phương Minh Nguy, cảm ứng được cỗ khí thế phóng ra ngoài trên người hắn, đều không khỏi giật nảy mình.
"Tiến cấp" Lâm Tự Nhiên cười khổ không thôi, bế quan một tháng là có thể tiến gian, tiến giai thật sự là không đáng tiền như vậy ư.
Phương Minh Nguy bước tới trước mặt họ, mỉm cười, nói: "Hai vị, chúng ta hiện tại có thể xuất phát rồi đó."
Mặt Lâm Tự Nhiên hơi run run, hỏi: "Bá tước đại nhân, xin hỏi lực lượng tinh thần của ngài hiện tại đạt tới cấp mấy rồi."
"Không nhiều, miễn cưỡng đạt tới cấp mười bốn." Phương Minh Nguy cười tủm tủn, nói: "Tôi nghĩ hiện tại chẳng có thể đồng thời điều khiển hai chiến hạm cấp Thắng Lợi rồi."
"Cấp mười bốn." Trên mặt Lâm Tự Nhiên hiện ra vẻ sợ hãi, gã lầm bẩm: "Bế quan một tháng, liên tiếp đột phá hai cấp."
Không chỉ là hắn, cho dù là Nghiêm tiên sinh một mực bào trì vẻ lạnh nhạt cũng có cảm giác thất hồn lạc phách.
Phương Minh Nguy cười thầm trong lòng, tu luyện một tháng mà muốn đột phá hai cấp, đó là chuyện không thể.
Nếu như không có kỳ ngộ trong đám hồng vân, hắn căn bản không thể đạt tới được mức này. Vừa nghĩ tới đám hồng vân, hắn lại không khỏi sờ sờ cái tai trái của mình.
Nơi này có một cái bớt, chính là bằng chứng của tử linh truyền thừa.
Lúc trước khi lâm vào hiểm cảnh, từ bên trong truyền tới rất nhiều tin tức, trừ pháp môn minh tưởng có thể rèn luyện lực lượng tinh thần một cách hệ thống ra, còn có rất nhiều ký hiệu mạc danh kỳ diệu.
Trải qua sự nghiên cứu và tìm tòi trong mấy ngày, hắn dần dần hiểu được ý tử của mấy loại phù hiệu ấy. Khi mấy phù hiệu này kết hợp với những chú ngữ khó hiểu mà hắn đã biết, sẽ sản sinh ra một số lực lượng thần kỳ.
Một trong số đó chính là ẩn nặc thuật (thuật ẩn giấu).
Một khi sử dụng năng lực này, Phương Minh Nguy có thể thay đổi diện mạo tinh thần của mình che dấu đi thực lực chân chính.
Cho nên, cho dù là nhãn lực của Nghiêm tiên sinh cũng không thể nhìn ra biến hóa trên người Phương Minh Nguy, còn một mực cho rằng hắn là tu luyện giả tinh thần hệ cấp mười hai.
Ở trong phòng một tháng, Phương Minh Nguy cũng không nhàn rỗi, hắn thanh lý toàn bộ chú ngữ và phù hiệu một lượt, tuy còn có rất nhiều bí quyết chưa thể nắm vững, nhưng trong đầu cũng có thêm mấy pháp thuật có giá trị sử dụng rồi.
Đúng vậy, quả thực là pháp thuật, có điều trong mắt Phương Minh Nguy, những pháp thiệu này kỳ thực chính là một loại bí quyết vận dụng lực lượng tinh thần mà thôi.
Chỉ là, thông qua phương pháp sử dụng này, có thể khiến lực lượng tinh thần phát huy ra một số lực lượng không tầm thường nào đó.
Đương nhiên, những bí mật này chỉ có một mình Phương Minh Nguy biết, bất kể là ai, hắn cũng không thể nói ra.
Sau một tháng, Phương Minh Nguy sơ bộ nắm vững được cách vận dụng mấy loại pháp thuật, xem ra trong đoạn thời gian ngắn không thể giành được đột phá lớn hơn, lại thêm nhớ tới chuyện của quái thú cho nên mới xuất quan.
Lần xuất quan này, Phương Minh Nguy giải trừ đại bộ phận ẩn nặc thuật, để trên người mình phát tán ra uy áp khi vừa tiến giai. Đương nhiên, Phương Minh Nguy không bạo lộ toàn bộ thực lực của mình vẫn khống chế cường độ lực lượng tinh thần phóng ra ngoài ở khoảng cấp mười bốn.
Chỉ là, lực lượng tinh thần cấp mười bốn đối với Phương Minh Nguy mà nói thì không tính là gì, nhưng đối với đám người Lâm Tự Nhiên và Nghiêm tiên sinh mà nói thì đó chính là một chuyện không thể tưởng tượng rồi.
Trong một tháng ngắn ngủi, ngay cả hạm đội hộ vệ của Mễ Tư Lan còn chưa kịp tới nơi thì Phương Minh Nguy đã hoàn thành tu luyện. Nếu như không phải là bọn họ tận mắt nhìn thấy, thì thật sự có nói ra cũng chẳng có ai tin.
Sờ sờ mũi, nhìn hai người cơ hồ đã rơi vào trong trạng thái đờ đẫn, Phương Minh Nguy kinh ngạc hỏi: "Các người sao vậy?"
Nghiêm tiên sinh và Lâm Tự Nhiên giống như nằm mơ vừa tinh lại, bọn họ nhìn nhau cười khổ. Sao ư, bị ngươi dọa chứ sao...
Cơ Nặc đột nhiên cười ha ha, nói: "Hai vị, Minh Nguy đã đạt tới yêu cẩu của hai vị, vậy thì nên cấp cho hắn hai chiến hạm cấp Thắng Lợi thôi nhỉ."
Lâm Tự Nhiên nhìn Cơ Nặc không chút kinh ngạc ở bên cạnh, không
khỏi buột miệng hỏi: "Cơ Nặc tiên sinh ngài không cảm thấy kỳ quái ư?"
"Cái gì kỳ quái?"
"Bá tước đại nhân." Lâm Tự Nhiên rụt rè nói: "Bá tước đại nhân có thể trong vòng một tháng liên tiếp vượt hai cấp, chẳng lẽ ngài không thấy kỳ quái ư?"
"Thế này thì có gì mà kỳ quái." Cơ Nặc nói: "Ở lâu bên cạnh Phương Minh Nguy, bất kể là hắn làm ra chuyện gì cũng thấy bình thường." Dừng một chút lại bổ sung thêm: "Nếu như một ngày, Phương Minh Nguy thật sự có thể án chiếu theo bước chân của người bình thường mà tiến triển, vậy thỉ tôi có lê sẽ cảm thấy kỳ quái một chút, không hiểu thẳng ôn này có phải là giả mạo hay không."
Lâm Tự Nhiên há hốc miệng, cách nói này thật sự là vô cùng tân tiến.
Phương Minh Nguy mỉm cười, ánh mắt của hắn khóa chặt lên người Nghiêm tiên sinh hỏi: "Nghiêm tiên sinh ngài đã từng nói, chỉ cần lực lượng tinh thần của tôi có thể đạt tới cấp mười bốn, có thể đồng thời điều khiển hai chiếc chiến hạm cấp Thắng Lợi thì có thể tới điểm biên cảnh người - thú có phải không?"
"Đúng vậy." Nghiêm tiên sinh gật đầu nhìn hắn một cái, nói: "Cậu có thể đi rồi."
Phương Minh Nguy lập tức tươi cười.
Lâm Tự Nhiên do dự một chút, hỏi: "Bá tước đại nhân, có một vấn đề tôi có thể hỏi không?'
"Vấn đề gì?"
"Ngài vì sao lại muốn tới điểm biên cảnh người - thú?"
Phương Minh Nguy ngây ra, phải trả lời thế nào đây, chẳng lẽ nói với gã rằng ta muốn đi thu thập thi thề của quái thú ư?"
Phương Minh Nguy đảo mắt, lập tức có kế, Phương Minh Nguy nói: "Tuy tôi không quá quan tâm đến quốc gia đại sự, nhưng có một điểm tôi biết rằng, đối với nhân loại chúng ta mà nói, những quái thú đó là kẻ địch, là thiên địch muốn tiêu diệt nhân loại chúng ta."
Hắn nhìn xung quanh, trong lòng hơi tiếc rè, đáng tiếc, chỉ có ba người ở đây.
Có điều, hắn vẫn mặt mày kích động, nói: "Tôi từ nhỏ đã lập chí, muốn làm một người có cống hiến cho xã hội nhân loại. Hiện tại tôi đã có lực lượng này, tất nhiên là muốn gia nhập chiến trường, cống hiến chút sức bạc của mình."
Lâm Tự Nhiên ngây ra, quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt không thể tưởng tượng của Cơ Nặc, lại nhìn sang Nghiêm tiên sinh đang đăm chiêu, những lời này thật sự là đại nghĩa lẫm nhiên, nhưng mức đội đáng tin liệu có được bao nhiêu?
"Cậu muốn tận hết sức lức của mình ư?" Rất bất ngờ, Nghiêm tiên sinh trầm giọng hỏi.
"Đúng vậy."
"Tốt, cậu đi đi." Trong giọng nói của Nghiêm tiên sinh ẩn chứa một tia kích động hiếm có: "Đế quốc sẽ chuẩn bị trang bị tốt cho cậu, cậu cứ đến đó tận hết sức lực của cậu đi."
Phương Minh Nguy ngây ra, kinh ngạc nhìn vẻ mặt kích động hiếm có của Nghiêm tiên sinh. Không phải chứ, chẳng lẽ y tin thật sao?
Lâm Tự Nhiên cũng chóp chóp mắt, chẳng lẽ mắt mình hoa rồi, trên mặt Nghiêm tiên sinh vốn giống như một kẻ đầu gỗ sao có thể lộ ra vẻ kích động như vậy được?
Có điều, Nghiêm tiên sinh đã đồng ý, Lâm Tự Nhiên cũng không có cách nào cả, hắn trừ việc nhanh chóng phát điện bầm báo cho hoàng đế bệ hạ ra thì cũng chỉ có thể tiếp tục dính ở bên cạnh Phương Minh Nguy.
Mấy ngày sau, hạm đội thủ vệ xuất phát từ Mễ Tư Lan cuối cùng cũng tới nơi, Lâm Tự Nhiên dần đám người Phương Minh Nguy rời đi trong khoảng thời gian ngắn nhất, tiếng về phía Thủ đô tinh của đế quốc Nữu Man.
Phương Minh Nguy vốn còn định gặp mặt lão sư và cha mẹ, nhưng Nghiêm tiên sinh không nói câu nào tống hắn lên phi thuyền, hạ lệnh tới thẳng Nữu Man.
Mà bản thân y thì lại mượn cớ đi thăm một người bạn, cho nên không thể đi theo.
Tuy mọi người đều rất hiếu kỳ, nhưng với địa vị của Nghiêm tiên sinh ở trong đế quốc, sao có thể kết giao với dạng nhân vật của nước nhỏ như liên minh địa cầu, nhưng lại không có ai dám hỏi đại nhân vặt sắc mặt lạnh lùng này.
Sau khi theo hạm đội rời khỏi Khoa Tư Tháp, hoàng đế bệ hạ của đế quốc đã hạ ý chỉ.
Có lẽ là bởi vì có hẹn ngầm với Nghiêm tiên sinh cho nên hoàng đế bệ hạ cũng không ngăn cản Phương Minh Nguy tới điểm biên cảnh người - thú.
Chỉ là, khi Lâm Tự Nhiên sau khi xem kỹ ý chỉ của bệ hạ, lặng lẽ nói với Phương Minh Nguy: "Bá tước đại nhân, hoàng đế bệ hạ muốn tôi nhắc nhở ngài một chuyên."
"Chuyện gì?"
" Thời gian của ngài sắp tới rồi." l
Phương Minh Nguy nghi hoặc không hiểu, nói: "Thời gian gì?"
"Ngài không phải đã đáp ứng công tước đại nhân là trước khi lực lượng tinh thần của ngài đạt tới cấp mười lãm sẽ lưu lại một huyết mạch cho đế quốc ư."
Phương Minh Nguy ngây ra, mình quả thật đã đáp ứng rồi, có điều lúc đó nghĩ còn có thời gian mấy chục năm nữa, từ từ tiêu phí đi.
Nhưng hiện tại thì không được rồi, mình quả thật đã đề thăng tới cảnh giới cấp mười lăm, nhưng con cái thì vẫn chưa có.
Nhẹ nhàng xua tay, bỏ đi, giống như là đuổi ruồi vậy, ném chuyện này sang một bên.
Vấn đề này sau này sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, hiện tại quan trọng nhất là làm thế nào bất động thanh sắc thu thập được những thi thể quái thú cường hãn đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...