Trong cung điện đồ sộ xa hoa, một vị sắc mặt âm trầm bước ra, đối với Lâm Đức Bưu ở bên ngoài đợi đã lầu nói: “Lâm tướng quân, bệ hạ cho mời”.
Lâm Đức Bưu không dám chậm trễ, vội vàng khom người nói tạ ơn: “Đã tạ Nghiêm tiên sinh”.
Nhìn vị nam tử khí chất toàn thân tràn đầy âm trầm này, mà ngay cả năng lực thể thuật cao tới cấp mười sáu hắn cũng có chút không rét mà run, thật không biết bệ hạ làm thế nào cùng hắn ở chung.
Nhưng mà, loại chuyện này nhưng không tới phiên hắn đến quan tâm, bởi vì hắn mười phần tinh tường, vị nam tử trước mắt này mới là người rất được bệ hạ tín nhiệm, tuy hắn cũng không múa may quyền mưu, chỉ là một tâm một ý làm bảo tiêu tư nhân cho bệ hạ. Nhưng càng như vậy, địa vị của hắn càng không thể dao động. Ở trong đế quốc, vô luận là ai, đều phải cho hắn ba phần mặt mũi.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất trong đó là, không có ai biết nam tử này năng lực thể thuật cao bao nhiêu, mà ngay cả Dương Minh Minh được xưng đế quốc đệ nhất thể thuật cao thủ cũng từng nói qua, nếu là cùng Nghiêm tiên sinh công bình phóng đối, như vậy hắn cũng không có nắm chắc tất thắng.
Đi theo Nghiêm tiên sinh đi tới thư phòng, một vị nam tử cao to nghe được động tỉnh, từ trên bàn sách ngẩng đầu lên.
“Bái kiến bệ hạ”.
“Miễn”
Trên khuôn mặt không giận tự uy mang theo một nụ cười nói không nên lời, hiền nhiên tâm tình của hắn thật là cao hứng, người này đúng là Lâm Thiên có quyền lợi cao nhất trong đế quốc Nữu Man.
“Lâm thượng tướng, lúc này đây người hợp cách có bao nhiêu?”
“Hồi bệ hạ, lần huấn luyện này, quốc gia cấp bốn một vạn một trăm hai mươi mốt người toàn bộ hợp cách, quốc gia cấp ba còn hai tám mươi hai người, quốc gia cấp hai người hợp cách chỉ vẹn vẹn có bảy người”.
“ừm. Không tệ” Lâm Thiên hài lòng gật đầu nói: “Lâm thượng tưởng thành tích nổi bật, đã hao tâm rồi”.
“Đây là bổn phận của thần” Lâm Đức Bưu có chút khom người nói: “Bệ hạ, tại đầy lần đầu tiên trong khi huấn luyện. Tổng cộng phát hiện ba mươi hai tuyển thủ có tiềm chất nhất tâm nhị dụng”.
“A. Nhân số không í?” Lâm Thiên cảm thấy ngoài ý muốn hôi: “Có đặc biệt đáng giá chú ý hay không?”
“Thần giản lược xem qua, chỉ vẹn vẹn có ba người ưu tủ có tiền đồ phát triển. Đáng nhắc tới là, một người trong đó từ trong quốc gia cấp hai đi ra”.
“Quốc gia cấp hai sao?” Lâm Thiên đại kỳ, mà ngay cả Nghiêm tiên sinh bên cạnh hắn cũng nhẹ nhàng nhíu mày thoáng cái.
“Đúng, đó là một tuyển thủ đến từ Tân Khoa cộng hòa, tên là Tư Đế Phân, năm nay mới chín mươi tuổi, cũng đã tu luyện tới lực lượng tinh thần cấp mười bốn, có thể đồng thời điều khiển hai nghìn cơ giáp. Hơn nữa tại học tập khoa học kỹ thuật nền văn minh đẳng cấp cao thì càng biểu hiện ra tiềm chất bất phàm”.
Lâm Thiên khẽ gật đầu nói: “Không sai, có thành tim này. Xác thực đáng chú ý”.
Nghiêm tiên sinh đột nhiên lạnh như băng hỏi: “Lâm tướng quân, tuyển thủ tại quốc gia nền văn minh cấp hai chỉ có một người này đáng chú ý sao?” ( y
Lâm Đức Bưu khẽ giật mình cồ) ảo giác trong nháy mắt, người này tại sao đột nhiên quan tâm chuyện.này? Không phải là mình thời gian gần đây quá mỏi mệt, tiến vào mộng cảnh sao.
Không chỉ là hận, mà ngay cả Lâm Thiên đều có một tia kinh ngạc, nhưng mà dù sao cũng là nhất đại đế vương, hắn cười nói: “Lâm thượng tướng, còn có những người khác hay không?”
Lâm Đức Bưu suy xét một lát nói: “Ở trong quốc gia nền văn minh cấp hai, còn có hai nhân tài cũng có nhất tâm nhị dụng, chỉ là vì thần khảo thí qua, bọn họ năng lực thua xa Tư Đế Phàn”.
“Trong quốc gia cấp hai thậm chí có ba nhân tài có tiềm chất nhất tâm nhị dụng sao?” Lâm Thiên kỳ quái hỏi.
“Đúng vậy, lần này đại chiến, thu hoạch lớn nhất là ở trong quốc gia nền văn minh cấp hai phát hiện ba nhân tài đặc thù, có thể nói đứng đầu nhóm này. Chỉ là trong quốc gia nền văn minh cấp ba, lại chỉ vẹn vẹn có một nhân tài đặc thù như vậy, không khôi có chút làm cho người ta tiếc nuối”.
Lâm Thiên bật cười nói: “Nhân tài đặc thù nào có dễ dàng phát hiện như vậy, lúc này đây có thể có ba mươi hai người, đã rất không tồi. Ngươi sau khi xuống dưới, an bài cho bọn họ nhanh chóng nắm giữ vũ lực cường đại, sẵn sàng ứng phó đột biến”.
“Vâng, thần tuân chỉ” Lâm Đức Bưu sắc mặt hơi đồi hỏi: “Bệ hạ, chẳng lẽ thú tộc lại đang rục rịch đến sao?”
“Đúng vậy, căn cứ các vị tướng quân biên cảnh báo lại, thú tộc sau yên lặng mấy ngàn năm, đã lại lần nữa sinh sôi nảy nỡ, nhắm chừng lúc này đây nhân thú đại chiến sắp bạo phát rồi”.
Lâm Đức Bưu hít sâu một hơi nói: “Bệ hạ, thần thỉnh chiến”.
“Tốt, không hổ là đệ nhất vương bài hoàng gia ta” Lâm Thiên đại cười mấy tiếng nói: “Nhưng mà ai cũng không biết đại chiến khi nào thì mới bắt đầu, hơn nữa đối mặt những quái vật kia, chúng ta cũng không phải chủ lực chân chính. Ngươi sau khi xuống dưới huấn luyện nhiều hơn, bằng tốc độ nhanh, nhất bồi dưỡng được mười triệu thao túng viên chiến hạm cấp Thắng Lợi, coi như là lập công lởn”.
Lâm Đức Bưu khệ giật mình nói: “Bệ hạ, nếu như cần mười triệu thao túng viên hợp cách, đây chẳng phải là tương đương với nửa số quân đội đế quốc sao?”
Lâm Thiên khe khẽ thở dài nói: “Tổ chim bị phá, sao còn trứng nguyên. Đế quốc Khải Duyệt đã sai sứ giả thông báo, muốn chúng ta trong
trăm năm chuẩn bị năm mươi ức binh nguyên”.
“Năm mươi ức?” Lâm Đức Bưu hít sâu một hơi, nhưng mà hắn cũng biết, đây là chỗ đế quốc Nữu Man phải trả giá, nếu từ chối mà nói, như vậy sẽ bị đại liên bang nhân loại đơn giản từ trong vũ trụ xóa đi.
“Không sai, năm mươi ức” Lâm Thiên thở dài một hơi nói: “Trẫm đã hạ lệnh nội các xuất ra kế hoạch trưng binh đến đây, lần này là chuyện của toàn bộ nhân loại, chúng ta không thể kéo chân đại liên bang, nếu không sau này thanh toán tổng trưởng, chúng ta cũng không hay ho gì. Nhưng mà, những binh nguyên này cũng không thể đều từ trong đế quốc chúng ta ra, những quốc gia thuộc hạ kia phải chia sẽ một nửa danh ngạch”.
Lâm Đức Bưu cúi đầu thật sầu nói: “Vang, thần rõ ràng”.
“Huấn luyện cho tốt, nói là trong trăm năm, một khi chiến tranh bộc phát, sẵn sàng đều phải điều đi, cho nên hoàn thành càng sớm càng tố?” Lâm Thiên dặn dò.
Lâm Đức Bưu chân mày hơi cau lại, trong miệng hắn xác nhận, nhưng trong lòng lại kêu trời không thấu, lại nói: “Bệ hạ, tuy trang bị giả thuyết cũng có thể luyện tập, nhưng mà trước khi chưa có trải qua thực tế thao túng, là không thể tính thao túng viên hợp cách”.
“Vậy hãy để cho bọn họ thực chiến luyện tập tốt đi”.
“Bệ hạ, nếu để cho toàn quân bắt đầu diễn luyện chiến hạm cấp Thắng Lợi mà nói, số lượng chiến hạm quốc gia còn không đủ năm trăm, thật sự là quá í?”.
“Vậy ngươi cần bao nhiêu?” 'V'1
Lâm Đức Bưu trong lòng tính toán rồi nói: “Bồi dưỡng được một đám hợp cách, có thể tùy ý tổ hợp đoàn thể, tối thiểu cần huấn luyện thời gian mười năm, nếu như phải nhanh một chụt bồi dường được mười triệu chiến sĩ hợp cách, chúng ta tối thiểu cần ba nghìn chiến hạm cấp Thắng Lợi”.
“Tốt, ba nghìn tựu ba nghìn, trẫm cho ngươi”.
Lâm Đức Bưu một hơi thiểu chút nữa không tiếp lên được, hắn giật mình nhìn bệ hạ, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
Ba nghìn, tuý nghe tựa như không nhiều lắm, nhưng đây cũng không phải là rau cải trắng trên thị trường tùy ý có thể thấy được, mà là ba nghìn chiến hạm quốc gia nền văn minh. cấp bảy đó.
Dùng thực lực của đế quốc Nữu Man, trong mấy ngàn năm qua, cũng chỉ thu mua được năm trăm chiến hạm thuộc cấp bậc này mà thôi. Nhưng chính là như vậy, cũng trả giá một số quân phí có thể nói khổng lồ nhất của đế quốc từ trước tới nay.
Mặc dù ngay cả kẻ ngu ngốc cũng biết, chiến hạm cấp Thắng Lợi uy lực to lớn, so với chiến hạm chủ lực cấp Thanh Tùng của đế quốc thì lợi hại gấp trăm lần. Nhưng mà cái giá cả không thể tưởng tượng nổi kia, lại đủ để cho tất cả các vị tai to mặt lớn trong đế quốc đều buông tha cho nguyện vọng tiếp tục thu mua.
Mà ngay cả bản thân Lâm Đức Bưu, khi nói ra ba nghìn chiến hạm cấp Thắng Lợi, cho tới hiện tại cũng sẽ không có ỹ đinh có thể từ trong miệng hoàng đế bệ hạ có được đáp ứng.
Nhưng mà, khiến cho hắn không thể tưởng được là, bệ hạ lại một lời đáp ứng, lại là có vẻ nhẹ nhàng như thường.
“Bệ hạ, thẩn...”
“Nói”.
“Ý thần là...”
Lâm Thiên đột nhiên nỡ một nụ cười hỏi: “Ngươi có phải kỳ quái vì sao trẫm đáp ứng ngươi, cấp cho ngươi ba nghìn chiến hạm cấp Thắng Lợi hay không!?”
“Đúng, bệ hạ, đây chính là ba nghìn chiến hạm cấp Thắng Lợi, không phải là rau..Hắn bông nhiên im miệng, khó xử cúi đầu.
“Là vật gì?"
“A” Lâm Đức Bửu khẽ giật mình cười khổ nói: “Thần ý nói là, nếu mua sắm nhóm chiến hạm này, chỉ sợ quốc gia tài chính lập tức sẽ lâm vào trạng thái nguy cơ”.
“Không cần lo lắng” Lâm Thiên vung tay lên nói: “Đế quốc Khải Duyệt đã hướng về phía quốc gia của ta đưa tặng năm nghìn chiến hạm cấp Thắng Lợi, cũng đủ chúng ta sử dụng”.
Lâm Đức Bưu hai mắt lồi ra, lũ quy keo kiệt kia khi nào thì trở nên hào phóng như thế.
Sau khi cho lui Lâm Đức Bưu ra, Lâm Thiên xoay đầu lại, hiếu kỳ hỏi: “Nghiêm tiên sinh ngươi vừa rồi hỏi thăm nhân tài quốc gia cấp hai, chẳng lê trong bọn họ có người ngươi quen biết sao?”
“Không có” Mặc dù là đối với vị quân vương này, Nghiêm tiên sinh vẫn là một bộ thái độ lạnh như băng như trước.
Chỉ là, Lâm Thiên không chút phật lòng, mà là cười nói: “Nghiêm tiên sinh. khó được đối với một sự kiện biểu hiện ra hứng thú, khiến cho trẫm thật là hiếu kỳ”.
Nghiêm tiên sinh lưỡng lự rồi nói: “Một người bạn của tôi gửi thư, đồ đệ của hắn cũng tham gia lần cơ giáp đại chiến này”.
“Bằng hữu của Nghiêm tiên sinh vậy nhất định là nhân vật kiệt xuất rồi” Lâm Thiên ngẫm nghĩ hỏi: “Chẳng lẽ là bằng hữu trong quốc gia cấp hai sao?” ' -
“Đúng”.
“Cấp thứ hai?” Lâm Thiên khổ tư hồi lâu, vẫn không nghĩ ra điều gì nói: “Nghiêm tiên sinh thật sự. là giao hữu rộng khắp, ngay cả trong quốc gia cấp hai cũng có bằng hữu”.
Nghiêm tiên sinh chậm rãi ngẩng đầu, từ trong miệng hắn hộc ra một cái tên người: “Vương Tự Cường”.
Lâm Thiên trong mắt bông nhiên lóe lên một đạo tinh quang, trong thanh âm của hắn tràn đầy nhớ lại: “Vương Tự Cường..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...