Nếu Đại Vệ không chết, tất nhiên là không dẫn đến rối loạn gì rồi. Ông ta giải thích hai câu, những cảnh vệ bảo tiêu ở đây ngoại trừ tự nhận là xui xẻo ra, thì cũng chẳng thể nói được gì khác.
Đột nhiên, một thân ảnh yểu điệu chui ra từ trong đám người, hai mắt của Lương Tuấn Vĩ liền sáng lên, hai người đi đến cùng một chỗ, rõ ràng có trăm ngàn lời nói, nhưng một chữ cũng không nói nên lời.
“Tâm Nghi, theo ta trở về” Một người trung niên thần sắc nghiêm nghị bước ra, kéo tay Ngô Tâm Nghi, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Lương Tuấn Vĩ, ánh mắt không giận mà uy sắc như hai thanh kiếm.
“Chờ một chút” Phương Minh Nguy cười tủm tỉm tiến lại, nói: “Ngô Tâm Nghi là bạn học của tôi, dựa vào cái gì mà phải theo ông?”
Người nọ giận dữ, thân phận của người này trên tinh cầu Tạp Lí Mỗi coi như cũng cực kỳ tôn quý, cho dù là Hứa Minh Duệ cũng không dám nói chuyện như vậy. Giờ phút này trong mắt phát ra một tia tức giận, đây là khí thế mà một người nắm quyền to chức trọng trải qua năm dài tháng rộng, tự nhiên bồi dường mà thành
Chỉ là, khí thế của người này tuy không tồi, nhưng so với nhân vật như Vương Tự Cường, Hoa Danh Đường thì, Phương Minh Nguy chỉ cần liếc qua một cái, liền chẳng thèm để trong lòng luôn.
Ngưng tụ lực lượng tinh thần lại, hai mắt của Phương Minh Nguy liền bắn ra tia sáng, theo người khác thấy thì tròng mắt của Phương Minh Nguy chỉ sáng lên một chút mà thôi. Nhưng mà người đàn ông đối diện hắn lại cảm thấy không đúng, trong đôi mắt của Phương Minh Nguy tựa hồ như ẩn chứa một sát khí mãnh liệt, là loại sát khí thô bạo cay độc tàn nhẫn hung ác coi trời bằng vung, được rèn luyện ra từ trong sinh tử.
Trong nháy mắt, hai chân của người đàn ông này nhũn ra, hầu như muốn ngã ngồi xuống đất.
Một người đàn ông đi bên cạnh ông ta, thấy tình thế không ổn, thân hình khẽ động, vượt qua mặt ông ta, ngăn cản lại trước mặt Phương Minh Nguy, ngăn cách ánh mát của hai người. Nhưng mà người này không dám nhìn vào trong ánh mắt của Phương Minh Nguy, mà trực tiếp đấm ra một quyền như thiểm điện về hướng Phương Minh Nguy.
Chỉ là, năng lực thể thuật của người này mặc dù cao, nhưng đối thủ của hắn ta càng mạnh đến khó tin.
Một đấm này còn chưa kịp dùng hết sức, thì hai nội kình vô hình đã đồng thời ập xuống, hắn biến sắc, nằm gục xuống đất, cũng không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
“Phương Minh Nguy, cha” Vừa rồi chỉ mới giao đấu trong nháy mắt mà thôi, cho đến tận lúc này, Ngô Tâm Nghi mới lên tiếng.
Cơ Nặc hầu như không nhìn người trên mặt đất, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh, nói: “Ném ra ngoài”
Vương Lôi lên tiếng, đá một phát vào lưng người này, người này lập tức bay cái vèo ra ngoài. Bên ngoài lập tức truyền đến những tiếng kinh hô, nhưng không ai dám lên tiếng tham gia náo nhiệt cả.
Trong lòng Phương Minh Nguy cũng thất kinh, không tưởng được là Cơ Nặc và Hiệp Bá Bảo lại không coi mạng người ra gì cả, nhưng mà nghĩ lại thân phận của bọn họ, nếu chư trông cậy bọn họ chịu bó tay bó chân như người bình thường, thì đó mới là điều không tưởng tượng nồi.
Khẽ lắc đầu, thật ra mình cũng không khá hơn chút nào! Một khi nghĩ đến những linh hồn trong đầu, hắn không còn tư cách chỉ trích người khác.
“Ngô Tâm Nghi, đây là cha của cậu?” A
“Đúng vậy” Khuôn mặt của Ngô Tâm Nghi tái nhợt, nhìn thủ đoạn độc ác của những người bên cạnh hắn, hầu như không dám làm quen luôn.
Trong lòng Phương Minh Nguy thầm kêu oan uổng, người đánh đầu phải là tớ, tại sao lại dùng ánh mắt này nhìn tớ.
Nhún vai một cái, Phương Minh Nguy hỏi: “Bá phụ xưng hô thế nào?”
Lúc này, sắc mặt của người nọ đã dần dần bình tĩnh lại, chăm chú nhìn mọi người xung quanh vài lần, khi thấy Đại Vệ ở đây, hơn nữa còn dùng ánh mắt thương cảm nhìn mình, trong lòng lập tức hoảng hốt, miễn cường nói: “Bỉ nhân Ngô Thiên Đức”
Phương Minh Nguy gật đầu, không để ý đến nữa, mà nói với Đại Vệ: “Đại Vệ, Lý Minh đã nói với ông chưa?”
Đại Vệ bước lại một bước, đột nhiên dừng lại, một tay ôm lấy cái mông, nhe răng nói: “Nói rồi, chỉ cần cậu toàn lực ủng hộ, chúng tôi sẽ
giữ”
Từ khi Phương Minh Nguy nói rằng, sẽ để cho gia tộc Khải Lý công nghệ chế tạo năng lượng khối, thì Lý Minh trở về, liền mời tất cả người cầm quyền đương thời của gia tộc về họp.
Người nào cũng biết, cái đặt trước mặt bọn họ, là một cơ hội hiếm có vô cùng. Nếu như có thể bắt lấy, hơn nữa còn triển khai thuận lợi, như vậy thì gia tộc Khải Lý sẽ có thể một bước lên trời, trở thành thế gia đệ nhất trong liên minh địa cầu.
Đương nhiên, muốn độc chiếm cái kỹ thuật này, thì cũng không phải là một chuyện dễ dàng, nguy hiểm bên trong tuyệt đối không ít. Những thế gia khác chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, khi đó, Khải Lý gia tộc phải một mình đối mặt với sự vầy công của rất nhiều thế gia, có thể bảo toàn hay không cũng là một vấn đề.
Nếu như không có lời hứa của Phương Minh Nguy, nói thẳng là sau lưng hắn có một vị tướng quân của Nữu Man đế quốc làm chỗ dựa, thỉ khẳng định là chẳng ai đồng ý mạo hiểm cả. Nhưng bây giờ thì khác, chỉ cần vị tướng quân ấy phái một hạm đội đến, hoặc là lấy một lý do nào đó ra, đóng một hạm đội ngay tại liên minh địa cầu, thì như vậy, gia tộc Khải Lý tuyệt đối có thể không cần lo lắng.
Sau khi có được sự bạo cáo kỹ càng của Khắc Lỵ Tư, cùng với việc nghiệm chửng sáu chiếc phi thuyền vũ trụ xong, những thành viên đương quyền trong gia tộc Khải Lý đều nhất trí quyết định, đem vận mệnh tương lai của gia tộc ra đánh cược một lần.
Đến tận lúc này, Phương Minh Nguy và gia tộc Khải Lý đã hoàn toàn buộc chặt vào nhau. Đối với Phương Minh Nguy trước kia mà nói, gia tộc Khải Lý là một con quái vật khổng lồ cho dù có ngửa đầu lên nhìn cũng không thể nào đo được độ cao của nó. Nhưng bây giờ thì khác, gia tộc Khải Lý đã phải dựa vào lưng của Phương Minh Nguy rồi.
Có thể bình yên vượt qua thời kỳ nguy hiểm này, cho đến khi bọn họ có thế lực trong liên minh địa cầu.
Nhưng mà, khiến cho gia tộc Khải Lý yên tâm chính là, Phương Minh Nguy và gia tộc Khải Lý từ trước đến giờ luôn giữ quan hệ tốt, hơn nữa Khắc Lỵ Tư và hắn còn có quan hệ không rõ ràng, cho nên bọn họ mới có thể hoàn toàn đem vận mệnh của gia tộc cộng chung với tương lai của Phương Minh Nguy.
Vươn tay ra vỗ lên bộ ngực rộng lớn của Đại Vệ, Phương Minh Nguy cười nói: “Ông sảng khoái lắm, quyết đoán hơn Lý Minh nhiều”
Đại Vệ cười khổ không thôi, cũng không phải là do ông sảng khoái, mà trước khi ông đến đây, gia tộc đã đưa ra quyết định rõ ràng rồi, cho nên ông mới dám nói như vậy, nếu không cho ông thêm một lá gan, ông cũng không dám nói lung tung.
Một chữ trong câu nói chuyện của bọn họ không lọt khỏi tai của Hứa Minh Duệ, Ngô Thiên Đức và bọn người Lương Tuấn Vĩ.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt của bọn họ đồng loại thay đổi, với thân phận của Đại Vệ, vậy lại phải cần Phương Minh Nguy ủng hộ, như vậy người này rốt cục là thần thánh phương nào!
Thân thể của Ngô Thiên Đức dần dần lạnh cả lên, ông ta tựa hồ có một dự cảm, vận rủi của ông ta đã đến rồi.
Phương Minh Nguy vươn tay kéo Lương Tuấn Vĩ, Hách Hải Minh và Kiệt La Mô qua, nói: “Đại Vệ, tôi không có ở lâu tại Tạp Lí Mô được, ba người bọn họ là người đại diện của tôi, có chuyện gì cử nói với bọn họ”
Đại Vệ nhìn bọn họ, vươn bàn tay vừa sờ mông ra, nói:”Rất hân hạnh được làm quen với các cậu, tôi tên là Đại Vệ”
Mặt của ba người Lương Tuấn Vĩ liền đỏ đến mang tai khi bắt lấy tay của Đại Vệ, thân phận của bọn họ vốn kém nhau vô cùng, căn bản là không có cách nào đứng cùng một chỗ cả, nhưng chẳng biết tại sao, chỉ một câu nói của Phương Minh Nguy, đã khiến cho Đại Vệ xem bọn họ ngang hàng. Trong lòng ba người bọn họ, quả thật là vừa mừng vừa sợ, khó có thể điều khiển được.
Phương Minh Nguy đột nhiên nhớ ra cái gì đó, kéo Lương Tuấn Vĩ lại nói: “Đại Vệ, đây là Lương Tuấn Vĩ, cậu ta và Ngô Tâm Nghi có hẹn ước với nhau, sau khi tốt nghiệp, muốn thành thân. Phiền ông làm chứng hôn giúp nhé”
Ánh mắt của Đại Vệ nhanh chóng liếc nhìn qua Ngô Thiên Đức, sau đó cười nói: “Được, việc nhỏ này, giao cho tôi là được”
Phương Minh Nguy cười giống như là không cười, nói: “Ông đã đáp ứng rồi, không được đổi ý đó”
“Đương nhiên”
“Nếu có người quấy nhiễu?”
“Không đâu” Đại Vệ cười hàm hậu: “Không ai còn sống mà dám quấy nhiễu cả”
Một luồng khí lạnh bay dọc sóng lưng Ngô Thiên Đức, mồ hôi lạnh chảy toàn thân, không dám mở miệng phản đối.
Phương Minh Nguy cười lớn kéo mọi người đến căn phòng mà Hứa Minh Duệ cố ý thu xếp cho bọn họ, về phần Ngô Thiên Đức, nể mặt của Ngô Tâm Nghi, tất nhiên là không ai làm khó xử ông ta. Đương nhiên là trong này không có chỗ cho ông ta, về phần sau này thế nào, phải xem sắc mặt của Lương Tuấn Vĩ.
Nhưng mà, trông cậy vào việc một kẻ hiền hậu như Lương Tuấn Vĩ sau khi cưới Ngô Tâm Nghi, muốn cay nghiệt nhạc phụ của mình, phỏng chừng cũng là một chuyện quá khó khăn rồi.
Tiệc tối cử hành vô cùng xa hoa, vì ngày này, Hứa Minh Duệ đã nhọc lòng rất nhiều, chuẩn bị vô cùng tì mỉ. Mà công phu của ông ta cũng không uổng phí, buổi lễ mừng long trọng này đã kết thúc trong hoàn mỹ.
Sau khi trở về, Cơ Nặc len lén đi đến trong phòng của Phương Minh Nguy, hỏi: “Minh Nguy, cậu thật sự muốn ba người kia làm đại diện phát ngôn cho cậu tại liên minh địa cầu à?”
“Đúng vậy” Phương Minh Nguy cười nói: “Tìm người phát ngôn là khẳng định, tôi cũng không muốn giao tất cả mọi chuyện cho gia tộc Khải Lý quản lý, mà bọn người Lương Tuấn Vĩ xuất hiện rất đủng lúc, cho nên tìm bọn họ luôn”
Cơ Nặc gật đầu nói: “Thu xếp như vậy cũng tốt, chỉ là cậu thật sự phải rời khỏi liên minh địa cầu sao?”
Phương Minh Nguy im lặng nửa ngày, nói:”Cơ Nặc, anh đã từng đi thăm quân doanh của Nữu Man đế quốc rồi, tôi nhớ lúc đó anh từng nói, muốn đi đến Nữu Man đế quốc để phát triển, đúng không?”
“Đúng” Mặt Cơ Nặc ngưng trong lại: “Bọn họ đều có thể tiêu diệt chúng ta bất kỳ lúc nào, nếu như tôi không biết thì thôi, chứ đã biết rõ chênh lệch hai bên rồi, thật sự không muốn tiếp tục như vậy nữa”
Phương Minh Nguy vỗ vai của Cơ Nặc, nói: “Không sai, tôi cũng như vậy. Sau khi chứng kiến quân doanh của Nữu Man đế quốc xong, tôi liền quyết định, tôi nhất định phải có thực lực vượt qua bọn họ. về phần cái liên minh nho nhỏ này, coi như xong”
“Cái này...” Mặt của Cơ Nặc xuất hiện sự ngượng nghịu, không xem thế lực của liên minh địa cầu ra gì thì thôi, nhưng muốn có thực lực vượt qua Nữu Man đế quốc, cái này có thể sao?
Sự vui vẻ trên mặt Phương Minh Nguy càng lúc càng nhiều, nhưng âm thanh của hắn càng lúc càng nhỏ: “Nữu Man chẳng qua chỉ là quốc gia cấp năm, như vậy những quốc gia cấp sáu, bảy, tám, chín, mười thì sao? Bộ dáng của bọn họ thế nào, tôi rất là tò mò”
Cơ Nặc kinh ngạc nhìn Phương Minh Nguy, trong lòng đột nhiên kích động, một hồi lâu cũng không nói gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...