Hứa Minh Tuệ nhìn vợ chồng Phương Chính Dung, hết sức hài lòng vì biểu hiện của bọn họ, nhưng mà khi nhìn bọn người Phương Minh Nguy, trong mắt lập tức toát ra thần thái kì dị.
Thì ra, bọn người Phương Minh Nguy nhìn quen đại nhân vật, căn bản là không coi một chủ tịch tập đoàn Sao Chổi nho nhỏ ra gì cả, trong mắt của Cơ Nặc còn biểu hiện ra vẻ mất kiên nhẫn nữa.
Kinh nghiệm của Hứa Minh Duệ rất phong phủ, thu vẻ mặt của mọi người vào trong mắt, trong lòng khẳng định một chuyện. Ông ta cười ha hả, lấy ra một thiệp mời, nói: “Tập đoàn chúng tôi thành lập tròn năm mươi năm, sắp sửa cử hành một nghi thức chúc mừng long trọng tại tầng cao nhất của khách sạn lớn Phỉ Lợi Phổ,lần này tôi đến đây, là muốn đưa thiệp mời, xin ba vị Phương tiên sinh nhất định phải đến!”
Phương Chính Dung vừa mừng vừa sợ cầm lấy thiệp mời.
Phương Minh Nguy nhíu mày, còn Cơ Nặc thì hừ nhẹ một tiếng, giống như là sấm sét giữa trời sáng vậy, nặng nề đánh vào nội tâm cua Hứa Minh Tuệ. Vì chủ tịch tập đoàn này khẽ biến sắc, trong lòng hoảng sợ, hiểu rằng đây là một cao thủ tuyệt đối không thể trêu vào, vội vàng cáo từ rời đi.
Vợ chồng Phương Chính Dung cầm lấy thiệp mời mà ngần người, Phương Minh Nguy tiện tay cầm lấy, ném qua một bên luôn. Nói thật, cái loại nghi thức chúc mừng kiểu này, hắn đúng là không có hửng thú.
Lý Phương kinh hãi, vội vàng đi nhặt thiệp mời về, phẫn nộ quở trách một câu.
Phương Minh Nguy dở khóc dở cười xin lỗi vài câu, vất vả ổn định lửa giận của mẹ, sau đó đuổi bọn người Cơ Nặc đang làm vẻ mặt xem kịch vui ra khỏi phòng.
Trương Xuân Thắng sau khi xác định chuyện Phương Minh Nguy sẽ đại biểu cho tập đoàn Sao Chổi đi tham gia thi đấu, cũng cáo từ rời đi. Ông ta hiểu rõ, nguyên lữ tân duy nhất khiến cho chủ tịch đích thân đi đưa thiệp mời, nhất định là nằm trên người Phương Minh Nguy. Chỉ là, bên trong rốt cục có tin tức gì, cũng không phải là do ông ta đoán.
Sau khi tiễn mọi người đi, Lý Phương hưng phấn kéo tay Phương Chính Dung, hửng thú thảo luận, nên mặc quần áo gì tham gia tiệc mừng đây.
Phương Minh Nguy nghe mà chỉ toàn ngáp, mà Phương Chính Dung lại vui vẻ tính kế, hai vợ chồng mừng như chưa từng được mừng vậy.
Đến lúc này, Phương Minh Nguy mới rõ ràng cảm giác được, thì ra mình và cha mẹ thật sự đã khác nhau.
Sau khi thảo luận cả ngày, sáng ngày hôm sau, Lý Phương cùng hai cha con đến tòa nhà Hải Đốn, muốn mua một bộ lễ phục phù hợp trong khu vực cao cấp nhất của Tạp Lí Mỗ.
Phương Minh Nguy thấy bọn họ cử đi lang thang dưới tầng ba mươi, rất là phiền phức, vì thế lấy điện thoại ra gọi. Một lát sau, tổng giám đốc của Hải Đốn là Tra Nhĩ Tư liền từ trên tầng cao nhất chạy xuống.
Ông ta vừa nhìn thấy Phương Minh Nguy, lập tức vươn tay ra, muốn ôm thân mật một cái, nhưng mà ông ta còn chưa kịp đến gần, thì đã cảm nhận được vài khí tức lạnh thấu xương đang khóa ông ta lại.
Năng lực thể thuật của ông ta tuy chỉ vỏn vẹn ở cấp sáu, nhưng mà kiến thức lại cực cao, những khí tức này vừa hiện lên, ông ta lập tức hiểu rõ, những người này tối thiểu cũng là cao thủ ngoài cấp mười.
Cao thủ như vậy, chỉ cần một người duỗi một ngón tay ra thôi, cũng đủ làm cho ông ta đi đời nhà ma rồi. Mà giờ phút này lại có đến vài người như vậy tập trung lại chỗ ông ta, ngay lập tóc làm cho ông ta sợ đến mức hồn bay vía chạy.
Chỉ một lát, khi Tra Nhĩ Tư vẫn còn đang giơ tay, thì mồ hôi đã chảy đầy trên đầu, nhưng lại không dám cử động.
Người chung quanh hết sức kỳ quái nhìn Tra Nhĩ Tư đang ngây ra như phỗng, bọn họ tất nhiên là không cảm ứng được sát khí do bọn người Cơ Nặc phát ra rồi, cho nên cũng không biết được cảm thụ của Tra Nhĩ Tư bay giờ, thiếu chút nữa còn cho rằng vị tổng giám đốc này bị trúng tà.
Phương Minh Nguy mỉm cười vung tay lên, bọn người Cơ Nặc lập tức thu hồi sát khí lại, sắc mặt tái nhợt của Tra nhĩ Tư lúc này mới xuất hiện được một nụ cười.
Vừa rồi, ông ta giống như vừa mới đi dạo vài vòng trong diêm vương điện vậy, nếu không phải có ý chí kiên định, thì sợ rằng bây giờ đã hỏng mất rồi.
Nhìn thấy Phương Minh Nguy vung tay lên, những khí tức đang tập trung về mình liền biến mất, trong lòng ông ta càng kinh hãi không hiểu, nhìn nhìn người thanh niên này còn có tuổi nhỏ hơn cả Thi Nại Đức nữa!
Trong lòng ông ta cảm thấy may mắn vô cùng, lần trước khi Thi Nại Đức dần người này đến, ông ta đã chiêu đãi cẩn thận, không có nửa điểm đắc tội, nếu như người ta muốn giết mình, vậy quả thật chỉ cần khẽ nhếch môi thôi.
Lau mồ hôi lạnh trên trán, Tra Nhĩ Tư cung kính đi đến chào hỏi.
Phương Minh Nguy cũng không nói nhảm với ông, trực tiếp yêu cầu muốn đi lên khu vực mua sắm của khách quý.
Tra Nhĩ Tư đương nhiên là không dám cãi lời, vội vàng mang bọn họ đi lên lầu bảy mươi mốt. Trang phục ở đây đều là sản phẩm đỉnh cấp trong liên minh địa cầu, đương nhiên, cái giá của nó cũng khiến cho người ta sợ hãi vạn phần. Sau khi Lý Phương nhìn thấy xong, lập tức từ bỏ ý định mua sắm luôn.
Phương Minh Nguy nhìn mặt mà nói chuyện, hiểu rằng mẹ rất là thích quần áo ở đây, hoặc nói cách khác là yêu thích nhãn hiệu ở đây, thế là móc ra một cái thẻ vàng, len lén đưa cho mẹ, nói: “Mẹ, đây là tiền của con trai kiếm được, yên tâm dùng đi”
Lý Phương dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn con trai, hồi nãy vừa thấy nó gọi điện thoại, lập tức có người dần lên đến lẩu bảy mươi mốt nơi bọn họ chưa từng đến bao giờ, lấy làm kỳ quái, hỏi: “Trong này có bao nhiêu tiền?”
“Không nhiều lắm!” Phương Minh Nguy thành thật nói: “Nhưng mà, mua cả tòa nhà Hải Đốn này thì vẫn đủ”
Phương Chính Dung đưa mắt qua nhìn, tựa hồ thấy không ai chú ý đến chỗ này, liền đưa tay tát một cái: “Nói hưu nói vượn”
Cả tòa nhà Hải Đốn, chỗ này có giá trị bao nhiêu? số tiền có thể mua được cả tòa nhà đồ sộ này mà gọi là không nhiều, thằng con này đúng điên
Phương Minh Nguy oan uổng che mặt, tại sao nói thật lại bị đánh...
Bọn người Cơ Nặc đưa mắt nhìn nhau, theo lý thuyết, Phương Minh Nguy bị đánh thì bọn họ phải chịu trách nhiệm nhất định.
Nhưng vấn đề là, người ra tay lại chinh là cha của Phương Minh Nguy!
Bọn họ nhìn thoáng qua nhau một cái, sau đó cả đám quay đầu qua chỗ khác, coi như không phát hiện gì hết!
Quả thật, với ánh mắt của Phương Minh Nguy bây giờ, có mua cả tòa nhà Hải Đốn này cũng chẳng tính là cái gì cả, tiền trong tấm thẻ vàng này, đừng nói là mua một cái, cho dù mua hai, ba cái tòa nhà Hải Đốn vẫn tuyệt đối có thể.
Nhưng vấn đề là, những số tiền này mà dùng để mua sách vật phẩm trong danh sách mà Phương Minh Nguy giao cho Diệp Bá Bảo, có thể mua được một phần trăm trong số đó thôi cũng đã là rất tốt rồi.
Chỉ là, thấy cha đang trợn mắt, Phương Minh Nguy nuốt nước bọt, quyết định không cãi lại.
Cũng may là vợ chồng Phương Chính Dung cũng biết con trai được tập đoàn Sao Chổi tài trợ, cho nên cũng hiểu rõ chuyên nó có thể kiếm tiền một mình
Dựa theo suy nghĩ của bọn họ, mua cả tòa nhà Hải Đốn thì là chuyện cười, nhưng mua một số quần áo ở đây thì hẳn là dư dả. Thế là vợ chồng Phương Chính Dung cũng không khách khí nữa, chọn lấy hai bộ trang phục đẹp mắt.
Lý Phương vốn định mua cho con trai một bộ, nhưng nhìn thấy bộ quần áo vô cùng thích hợp trên cơ thể con trai, cấp bậc tựa hồ còn sang trọng sa hoa hơn cả ở đây, vì thế liền bỏ ý định mua sắm luôn.
Khi Phương Chính Dung móc thẻ vàng ra, tùy ý quét một cái lên máy tính tiền, thì ông ta đột nhiên muốn biết trong thẻ rốt cục có bao nhiêu tiền, vì thế liền nhấn nút xem một cái. Trong nháy mắt, trên màn hình liền hiện lên số dư của thẻ.
Sắc mặt của Phương Chinh Dung bỗng nhiên cứng đờ lại, ông dụi dụi mắt, đột nhiên nghe thấy tiếng người gọi, vô thức rút thẻ ra, quay đầu lại, cơ trên mặt vẫn đang run rẩy không tự chủ.
Lý Phương đi đến trước mặt, nhỏ giọng hỏi: “Tính tiền chưa?”
“Đương nhiên” sắc mặt của Phương Chính Dung vẫn còn trắng bệch.
“Ông làm sao vậy?” Làm vợ chồng nhiều năm, Lý Phương lập tức phát hiện ra chồng mình có vấn đề.
“À, tôi nghĩ gần đây có thể là quá mệt mỏi”
“Cái gì?”
Phương Chính Dung giơ thẻ vàng lên, cười nói: “Vừa rồi tôi nhìn mờ mắt, cho rằng trong thẻ vàng có mười một con số 0”.
“Mười một số?” Lý Phương đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó hít một hơi lạnh, nói: “Mười một số là khoảng tiền trên trăm ức đó, ông không nhìn lầm chứ?”
Phương Chính Dung cẩn thận nghĩ, nói: “Rất có thể, bây giờ Minh Nguy được tập đoàn Sao Chổi tài trợ, đã hai năm rồi, nếu tất cả tiền đều để dành, thì miễn cường cũng có hơn ức” Ông ta vỗ ót, khẳng định: “Tôi nhất định là nhìn lầm số lẻ rồi, nhưng Minh Nguy còn trẻ như vậy mà đã có tiền ức trong người, rất giỏi!”
Nghe thấy sự tự hào và kiêu ngạo không che dấu trong miệng của chồng, Lý Phương cũng vui mừng vạn phần.
Phương Minh Nguy thấy cha mẹ cử nói thầm không ngừng, tiến lại hỏi: “Cha mẹ, hai người đang làm gì đó?”
“Không có gì, vừa rồi cha con bị mờ mắt” Lý Phương buồn cười nói.
“Khụ, cũng không có gì” sắc mặt của Phương Chính Dung liền đỏ lên, nói: “Chỉ là gần đây hơi mệt thôi”
“Cha, làm việc mệt mỏi lắm sao?”
“Không, tuyệt đối không mệt” Phương Chính Dung thẳng thắn nói.
Phương Minh Nguy khẽ gật đầu, tất nhiên là nghe ra trong lời nói của cha không hề có ý miễn cưỡng. Ngầm lại cũng đúng, dù sao thỉ gia tộc Khải Lý cũng đã đến nói chuyện với lãnh đạo của Sao Chổi rồi, mà Hứa Minh Tuệ lại là người thông minh, tất nhiên là sẽ biết an bài.
“Cha, vừa rồi cha nhìn lầm cái gì?”
“Cha của con đó” Lý Phương càng nghĩ càng buồn cười: “Ông ta mở thẻ xem xét, cho rằng trong đó có hơn trăm ức”
“Hơn trăm ức?” Phương Minh Nguy khó tin nói: “Cha, cha không phải là nhìn lầm chứ”
“Cha đã nói rồi, là hoa mắt mà” Phương Chính Dung có chút tức giận, nói:”Cha nhìn nhằm số lẻ, hẳn là hơn ức mới đúng”
“Không có khả năng” Phương Minh Nguy gãi gãi đầu, nghi ngờ hỏi: “Con nhớ khi lấy được số tiền này, trong đó tối thiểu cũng hơn ngàn ức mới đúng chứ! ”
“”Cái gì? Bao nhiêu?”
“Hơn ngàn ức, ụa? Cha, mẹ, hai người sao vậy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...