Khoang điều khiển Bạch Hạc từ từ mở ra, Phương Minh Nguy chậm rãi đi xuống.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy người đứng bên Vương Tự Cường trừ mình ra đều là người quen, chỉ có người trung niên kia là lạ lẫm.
Bước nhanh qua, Phương Minh Nguy chào mọi người, ánh mắt không ngừng rơi trên người xa lạ này.
Vương Tự Cường mỉm cười, nói: “Minh Nguy, đây là thất sư huynh của con, Khoa Lâm”
Phương Minh Nguy khẽ giật mình ánh mắt nhìn về hướng Khoa Lâm lập tức tràn đầy kinh ngạc.
Cái tên Khoa Lâm này hắn cũng không xa lạ, từng nghe bọn người Từ Quân, Trương Nhuận Thủy nhắc đến vô số lần. Người này chẳng những là tướng quân trẻ tuổi nhất trong liên minh địa cầu, hơn nữa còn là sì quan huấn luyện để của đại đội đặc chủng đệ nhất.
Đại đội đặc chủng đệ nhất là nơi mà tất cả cơ giáp thủ trong liên minh địa cầu mơ ước, có thể trúng cử vào đây, không ai không phải là cao thủ siêu cấp có tiếng tăm lừng lẫy các nơi.
Nhưng những cao thủ này khi đối mặt với Khoa Lâm, đều giống như là chuột thấy mèo vậy, không hề biểu tình như bình thường.
Cái này đã nói lên đầy đủ và rõ ràng một chuyện, đó chính là Khoa Lâm rất mạnh
Anh mắt nhìn quét qua bọn người Trương Cảnh Vận, Phương Minh Nguy lập tức nhớ đến lời đánh giá của đại sư huynh về Khoa Lâm, nói hắn ta trong liên minh địa cầu, ngoài lão sư ra, thì chính là cao thủ thứ hai có khả năng đột phá giới hạn cấp mười lăm.
Hít một hơi thật sâu, nhìn khuôn mặt đầy ý cười của vị thất sư huynh này, trong lòng Phương Minh Nguy vừa mừng vừa sợ.
Không thể tưởng được, đối thủ của mình vừa rồi lại là anh ta, hơn nữa chủ yếu là mình còn chiến thắng nữa. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn đều tràn đầy ý niệm nửa mừng nửa lo, Khoa Lâm là cao thủ cơ giáp đệ nhất trong tất cả các quốc gia cấp hai mười năm trước. Mình có thể thắng hắn, có vẻ như là, mình đã thay thế địa vị của hắn, trở thành No.l trong tất cả các quốc gia cấp hai?
Khoa Lâm giơ ngón tay cái lên, nói: “Tiểu sư đệ, lợi hại. Huynh phục rồi”
Miễn cưỡng đè nén sự vui mừng trong lòng, Phương Minh Nguy cúi đầu nói: “Đa tạ sư huynh chỉ điểm”
Từ khi Phương Minh Nguy đi ra khỏi cơ giáp, Hoàng Vân Tề luôn một mực chú ý đến hắn. Trực giác nữ tính cộng thêm năng lực tinh thần hệ cấp mười bốn siêu cường đã làm cho nàng mơ hồ cảm giác được, trên người Phương Minh Nguy tựa hồ như có thay đổi.
Chỉ là, loại thay đổi này không thể dựa vào cảm ứng là có thể đạt đến.
Nàng cau mày, chậm rãi tiến lại, đi đến trước mặt Phương Minh Nguy.
Mọi người nhìn thấy động tác kì dị của nàng, đều dừng lại. Chỉ thấy hai mắt của Hoàng Vân Tề khép hờ lại, bỗng nhiên mở ra, Trong đôi mắt phát ra tia sáng kịch liệt.
Trong lòng bọn người Khắc Lỵ Tư đều kinh hãi, tuy rằng các nàng hiểu rõ, Hoàng Vân Tề tuyệt đối sẽ không làm tổn thương Phương Minh Nguy, nhưng mà hành động này luôn làm cho người ta có chút lo lắng.
Phương Minh Nguy nao nao, sau đó không nhịn được cười, trong mắt cũng bắn ra một tia sáng như vậy, đón lấy ánh mắt của Hoàng Vân Tề.
Va chạm giữa không trung được tiến hành vô thanh vô tức, ngoại trừ Vương Tự Cường và những đệ tử của ông ta ra, thì ngay cả Vương Lôi cũng không chịu nổi loại áp lực không hiểu này.
Mấy người thong thả lui về sau vài bước, hô hấp thật sâu, lúc này mới dễ chịu được một chút Nhìn hai tỷ đệ dùng lực lượng tinh thần đọ sức với nhau, trong lòng đồng thời dâng lên một cảm giác hâm mộ.
Ánh mắt của Hoàng Vân Tề và Phương Minh Nguy càng ngày càng sáng, hơn nữa còn ẩn chứa một lực lượng khiến lòng người hồi hộp, không ngừng dây dưa trên không trung.
Hai lực lượng tinh thần cường đại nương theo ánh mắt không ngừng giao nhau, dần dần hình thành một từ trường tinh thần lực quái dị.
Trên không trung mơ hồ phát ra âm thanh ma sát, giống như là hai bàn tay lớn không nhìn thấy được đang đấu sức với nhau. Sau một hồi, hai bèn cùng cười, thần thái trong mắt dần dần rút đi, chậm rãi khôi phục lại nguyên trạng.
Giờ phút này, ánh mắt của bọn họ cũng không khác biệt so với người thường nữa.
Chỉ là, vô luận là Hoàng Vân Tề, hay là bọn người Vương Tự Cường, ánh mắt mà bọn họ nhìn về hướng Phương Minh Nguy đều tràn đầy một loại cảm khái nói không rõ.
“Tiểu sư đệ, lực lượng tinh thần của đệ tu luyện lên cấp mười hai rồi, thật sự rất đáng mừng” Hoàng Vân Tề nói từ đáy lòng.
“Cái gì? Minh Nguy, cậu thăng cấp?” Thi Nại Đức kinh hô một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn Cơ Nặc. Trong nửa năm này, bọn họ luôn ở bên cạnh Phương Minh Nguy, đối với tiến độ tu luyện của hắn, tuy không thể nói là rõ như đường chỉ tay, nhưng mà cũng T1Í1ÌT1 thấy trong mắt.
Chỉ là, bọn họ không phát hiện ra Phương Minh Nguy có dấu tiến tiến cấp nào cả!
Phương Minh Nguy gật đầu khẽ với mọi người, nói:”Đúng vậy, vừa rồi trong lúc giao đấu với Khoa Lâm sư huynh, bị sư huynh áp bức, lực lượng tinh thần của tớ lại đột phá” Dứt lời, hắn liền cúi đầu thật sâu với Khoa Lâm: “Đa tạ sư huynh!”
Khoa Lâm cười khổ liên tục, nói: “Tiểu sư đệ thật sự tiến cấp lúc vừa rồi sao?”
“Quả thật như thể”
Khoa Lâm há to miệng ra, thật không biết là cảm thụ gì.
Bố Lô Tư lắc đầu, thở dài nói:’Tiểu sư đệ, nếu như huynh không nhớ lầm, thì thời gian thăng cấp của đệ còn chưa đến một năm mà”
Trong lòng Phương Minh Nguy thoáng tinh toán một chút, nói: “Không, đã là một năm một tháng rồi”
“Một năm một tháng à!” Bố Lô Tư phát ra một tiếng thở dài từ trong lòng, sau đó lại lắc đầu, vẻ mặt rất ảm đạm.
“Sư huynh, huynh không sao chứ?”
“Không sao?” Hoàng Vân Tề lặng lẽ thở dài, nói: “Mọi người vốn cho rằng, đệ có thể thăng cấp trong vòng mười năm, đã là một thành tích vô cùng giòi rồi, nhưng mà chỉ mới hơn một năm, cái này...”
Mọi người đồng thời im lặng, nếu không chứng kiến, đúng là không ai có thể tin!
Phương Minh Nguy sờ sờ da đầu, cười khó xử, nói: “Thật ra thì tiểu đệ trong lúc vô tỉnh mới đột phá được, nếu như không có Khoa Lâm sư huynh gây áp bức, vậy thì đệ cũng không có khả năng tăng tiến”
“Khụ khụ, tiểu sư đệ nói đùa, đệ có thể tiến bộ thần tốc, đó là kết quả của thiên phú và cố gắng của bản thân đệ” Khoa Lâm vội vàng tiếp lời: “Lần này trong cuộc thi cơ giáp quốc gia cấp hai, tiểu sư đệ nhất định có thể giành giải nhất?”
Trong lòng Phương Minh Nguy vui vè, không khỏi có chút kích động.
Vương Tự Cường khẽ gật đầu, nói: “Minh Nguy, nghe nói lúc con còn ở Tạp Lí Mỗ đã từng được một tập đoàn nhỏ tài trợ"
“Vâng, lão sư” Phương Minh Nguy cung kính nói: “Đệ tử từng đáp ứng, muốn đại biểu cho tập đoàn của bọn họ tham dự cuộc thị”
“Tốt, vậy đại biểu cho tập đoàn bọn họ đi, tham gia cuộc thi cơ giáp này”
Phương Minh Nguy khẽ giật mình đưa mắt nhìn mọi người, chỉ thấy ánh mắt của phần lớn người ở đây đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Lão sư, chẳng lẽ ngài không thể chỉ định người đi thi sao?”
Vương Tự Cường cười ha hả, nói: “Ta muốn con dùng thân phận đại biểu cho tập đoàn Sao Chối để tham gia thi đấu, hơn nữa trong trận đấu cũng không được biểu hiện xuất sắc, chỉ cần tiến vào chung kết là có thể” Dừng lại một chút, nói thêm: “Thực lực chân chính của con thế nào, ngoại trừ những người ở đây ra, thì không được để cho bất kỳ kẻ nào biết, con rõ chưa?”
Phương Minh Nguy trầm ngâm một lát, nói:”Lão sư, ngài muốn con bắn sương mù ra?”
“Không sai” Khoa Lâm cười nói: “Tiểu sư đệ, liên minh địa cầu chúng ta tuy rằng thăng cấp lên quốc gia cấp hai được hơn trăm năm, nhưng mà trong những cuộc thi cơ giáp lần trước, những địa danh thu hoạch được cũng cực kỳ gần, bị những quốc gia khác chú ý là điều không thể tránh khỏi”
Phương Minh Nguy khẽ gật đầu, lập tức nhớ đến chuyện của Nhất Dạ Tình nói: “Khoa Lâm sư huynh, ý của huynh là gián điệp sao?”
“Đúng vậy, tuy rằng thực lực của đệ đã không cần e ngại bất kỳ kẻ nào, nhưng mà làm chuyện gì cẩn thận cũng tốt?”
“Vâng, tiểu đệ hiểu rồi”
Vương Tự Cường vung tay lên, nói: “Minh Nguy, lần này con trở về, mang bọn họ cùng đi. Nhớ kỹ, bất cứ lúc nào cũng không được đi một mình bên cạnh con, Cơ Nặc hoặc Hiệp Bá Bảo, nhất định phải có một người Bảo vệ”
“Vâng” Cơ Nặc và Hiệp Bá Bảo đồng thời nói.
Trong lòng Phương Minh Nguy âm thầm kỳ quái, Cơ Nặc thì không tính nhưng Hiệp Bá Bảo lại cung kính với lão sư như vậy, xem ra lời nói của Hoa Danh Đường đều là đúng, tại Nữu Man đế quốc, chỉ cần lấy được thân phận công dân rồi, cho dù là cường già của quốc gia cấp thấp, cũng có thể hưởng được địa vị và vinh dự tương ứng.
Chỉ là, nhìn hai người này, Phương Minh Nguy đột nhiên cảm thấy đau đầu, nói: “Lão sư, năng lực thể thuật của đệ tử đã cấp sáu rồi, tuy không tính là gì, nhưng phối hợp với lực lượng tinh thần cấp mười hai, tự Bảo vệ mình cũng đủ rồi”
Vương Tự Cường khẽ lắc đầu, nói: “Chỉ cần con đạt đến một điều khiên, ta liền làm chủ, rút tất cả Bảo tiêu bên cạnh con”
Mọi người nghe xong, lòng hiếu kỳ liền nổi lên, cả đám vãnh tai lên cẩn thận nghe.
“A, lão sư thật tố?” Hai mắt Phương Minh Nguy lập tức tỏ sáng, hỏi: “Điều kiện gì?”
Vương Tự Cường mỉm cười, nói: “Chỉ cần năng lực thể thuật của con có thể vượt qua ta, thì sẽ không thấy Bảo tiêu nữa”
Tất cả mọi người đều bật cười, thì ra là điều kiện này, căn bản là không có khả năng.
Nụ cười trên khuôn mặt Phương Minh Nguy liền lập tức cứng lại, vượt qua Vương Tự Cường? Đây không phải nói rõ là hắn đừng nằm mơ sao.
Khóe miệng của Trương Cảnh Vận khẽ động, tiến lại vỗ vai Phương Minh Nguy, an ủi: “Tiểu sư đệ, cố gắng nhiều một chút, đến khi vượt qua lão sư, đệ sẽ có tự do”
Phương Minh Nguy quay đầu lại hỏi: “Đại sư huynh; huynh cho rằng cái này có thể sao?”
“Nếu là huynh thì đương nhiên không thể rồi” Trương Cảnh Vận cười ha hả, nói: “Nhưng mà đệ thì khác, bởi vì đệ luôn mang đến cho chúng ta nhiều bất ngờ và ngoài ý muốn, hy vọng lần này cũng không ngoại lệ!”
Nụ cười trên mặt mọi người hầu như đều đọng lại, đúng vậy, Phương Minh Nguy không phải là một người thường, với biểu hiện của hắn, hầu như mọi chuyện đều nằm ngoài dự đoán cả. Có lẽ, một ngày nào đó trong tương lai, hắn thật sự có thể làm được chuyện này cũng không chừng.
“Tốt, tốt, tốt...”
Phương Minh Nguy nói liên tiếp ba chữ tốt, bỗng nhiên xoay người lại, nói:”Đi”
“Đi đâu?”
“Nói nhảm, đương nhiên là trở về Tạp Lí Mỗ, tớ muốn tham gia trận đấu” Phương Minh Nguy nghiến răng nói.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng mặc niệm cho đám đối thú tương lai của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...