Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

“Ầm... ầm...”

Thanh âm của kiếm laser giao nhau không ngừng truyền đến, hai cơ giáp đồng thời từ bỏ ý đồ tác chiến từ xa, mà tiến hành màn chém giết cận chiến hung hiểm nhất.

Động tác của hai cơ giáp nhanh nhẹn mà vô cùng hợp lý, mỗi lần đánh đấm đều mang theo lực lượng đủ khiến cho người ta tử vong. Nhưng mà, đến lúc này, kiếm laser trong tay bọn họ vẫn chưa đụng được vào đối thủ.

Bởi vì trong lúc đâm nhau, thân hình khổng lồ của bọn họ đã làm ra đủ loại động tác lẩn tránh khác nhau. Những động tác buồn cười khổng có phương pháp nào cả, nhưng cũng nhờ những động tác kỳ dị này, mà thường thường trong lúc gấp gáp nhất, lại tránh được một kích sắc bén của đối phương,

Hai cơ giáp cũng không tránh được những vết cắt, may mắn là, những vết cắt này đều chỉ nằm ở chỗ binh thường, không đủ để ảnh hưởng đến đại cục.

Chẳng biết là lúc nào, Vương Tự Cường và mọi người đã yên lặng đi đến canh sân, bọn họ quan sát trận long tranh hổ đấu này không nói một lời.

Thần sắc trên mặt bọn người Từ Quân khẽ biến, cho đến giờ, bọn họ mới chính thức chứng kiến được toàn bộ thực lực của Phương Minh Nguy. Độ cao như vậy, đừng nói là bây giờ đã vượt xa bọn họ, cho dù là cả đời này chỉ sợ là không có cơ hội vượt qua.

Nhìn thấy động tác của hai cơ giáp càng lúc càng kỳ quái, càng lúc càng thực dụng, trong lòng mọi người càng ngày càng giật mình.

Năng lực biểu hiện ra bên ngoài của hai cơ giáp này vô cùng cao minh hơn nữa tất cả động tác của bọn họ đều hướng về thực chiến, mỗi phần năng lượng đều vận dụng vô cùng hợp lý, hầu như không có chút lãng phí.

Muốn làm được điều này, cũng không chỉ là chăm chỉ khổ luyện là có thể đạt được. Trên cơ bân, nếu không trải qua sự tôi luyện từ trăm vạn lần vào sinh ra tử, thì căn bản là không cách nào đạt đến cảnh giới này.

Không biết Phương Minh Nguy ngày thường luyện tập thế nào, mà lại vận dụng cơ giáp đến cảnh giới có thể nói là của một đại sư. Thật đúng là vượt qua dự liệu của mọi người.

Nhưng mà, bọn họ không biết rằng, Phương Minh Nguy giờ phút này, đã hơi choáng váng, có vẻ đáp ứng không xuể.


Tuy không biết cơ giáp phía trước là do ai điều khiển. Nhưng mà Phương Minh Nguy có thể kết luận, người này là một cao thủ đinh cấp, mà chỉ dưới sự áp bức của cao thủ như vậy, thì mình mới có cảm giác tiêu hao lực lượng tinh thần.

Giờ phút này, linh hồn Ai Khắc đã hoàn toàn dung hợp với linh hồn của hắn, hơn nữa còn là một sự dung hợp siêu cấp chưa từng có. Mỗi một động tác của Ai Khắc hắn đều có thể, hơn nữa cũng ghi nhớ mức phân phối năng lượng trong lòng.

Có thể nói, trải qua trận này, nhìn về phương diện đối chiến có lực lượng tương đương, có một tác đụng thúc đẩy tuyệt vời đối với năng lực bản thân của Phương Minh Nguy. Hắn có lòng tin, một ngày nào đó, hắn có thể đạt đến tinh trạng thần kỳ như vậy. Nhưng bây giờ thì không được, không phải là kinh nghiệm hay tốc độ ứng biến của hắn không được, mà ngay cả lực lượng tinh thần của hắn đều đã có vẻ không chổng đờ nổi.

Cắn rang một cái, một cột sáng thật lớn xoay tròn trong đầu, một lượng lớn lực lượng tinh thần được bổ sung, khiến cho Phương Minh Nguy thở phào một hơi.

Không thể tiếp tục như vậy được, hai mắt của Phương Minh Nguy bỗng nhiên sáng lên, liền ra lệnh cho linh hồn Ai Khắc sử dụng kỹ năng đặc thù.

Kiếm laser trên cánh tay phải của Bạch Hạc bỗng nhiên dùng tốc độ quỷ dị đâm tới, đồng thời, cánh tay trái của nó cùng giơ lên phía trên mà không có mục tiêu.

M-301 đễ đàng đỡ lấy kiếm laser bên tay phải, đột nhiên, toàn thân của cơ giáp thủ M-301 bỗng dựng đầy tóc gáy, đó là một loại dự cảm đặc ứng, là cảm giác của kinh nghiệm khi trái qua vố số lần sống chết mới có thể bồi dưỡng ra được.

Hầu như là vô thức, M-301 cúi đầu thấp xuống, máy cảm ứng lập tức nhạy cảm bắt được, cái chỗ mà đầu của M-301 vừa dừng lại hồi nãy, liền vang lên âm thanh phá không của kiếm laser.

Máy ẩn thân, trong nháy mắt, người này lập tức nghĩ đến thủ đoạn của Phương Minh Nguy.

Đã sớm nghe nói vị tiểu sư đệ này là một thiên tài hiếm có, cho dù là trong phương diện nghiên cứu chế đạo sản phẩm công nghệ cao, cũng là một thiên phú không gì sánh bằng.

Mà máy ẩn thân kiểu mới này, chính là tác phẩm đắc ý nhất.


Tuy máy ẩn thân của Phương Minh Nguy chỉ là loại dỏm, trong lúc khởi động, không cách nào che giấu cả cơ giáp, nhưng mà nếu chỉ che giấu đi kiếm laser, thì lại là một chuyện dễ đàng.

Bạch Hạc trải qua cãi tiến đặc thù, trên người có thêm không ít đồ so với cơ giáp binh thường. Giống như kiếm laser vậy, chẳng những có một thanh bên tay phải, mà bên tay trái cũng có một.

Giống như vừa rồi, trong nháy mắt khi Phương Minh Nguy mở máy ẩn thân, kiếm laser trên tay trái liền đánh ra một đòn trí mạng về hướng đầu đối phương. Nhưng mà, khiến cho hắn líu lưỡi chính là, cú đâm lén nắm chắc này lại đột nhiên không thành công, bị đối phương trốn thoát.

Một cơn khí lạnh nhảy vào trong lòng, trên đầu hai người đều chảy mồ hôi lạnh.

Hai cơ giáp nhanh chóng tách ra, dừng lại chỉ một giây, sau đó lại một lần nữa lao vào nhau, chỉ là lần này hai bên đã cẩn thận hơn.

Phương Minh Nguy điều khiển Bạch Hạc nhảy ra ngoài vòng chiến, mở bộ đàm lên.

M-301 lập tức dừng lại, chỉ nghe Phương Minh Nguy nói: “Anh rất mạnh., rất giỏi”

Một tiếng cười hòa ái mà rực rỡ từ trong M-301 truyền ra: “Cậu cũng như thế, ở độ tuổi như vậy mà đã có trình độ siêu tuyệt như vậy rồi, tôi không bằng cậu”

Phương Minh Nguy chậm rãi rút vương miện trên người ra, do dự một chút, rốt cục cũng đeo lên đầu, sau đó nói qua truyền cảm khí: “Vô luận là kết quả cuộc chiến thế nào, hy vọng chúng ta có thể làm bạn”

“Tố?”

Chậm rãi nhắm mắt lại, trên vương miện truyền đến một dòng khí lạnh.


Trong nháy mắt, tất cả linh hồn trong đầu bắt đầu run rẩy, hơn mười tia sáng chậm rãi bay lên trời, cùng với linh hồn Ai Khắc, đồng thời tiến vào trong ý thức của Phương Minh Nguy.

Sau một giây, tốc độ cảm ứng ý thức của Phương Minh Nguy lập tức tăng lên gấp mười.

Kiếm laser, pháo năng lượng, tấm chắn, mỗi một linh kiện trên người Bạch Hạc, mỗi một đốt tay, đều phảng phất giống như có chứa một linh hồn.

Vào lúc này, Phương Minh Nguy ẩn ẩn cảm giác được, minh không phải đang tác chiến độc lập, mà có vô số người đang đồng thời sóng vai kháng địch với hắn.

Linh hồn Ai Khắc, linh hồn người Thiên Dực tộc, linh hồn hải tặc, linh hồn các thành viên của Khải Lý gia, trong thời khắc này, hầu như đã hoàn toàn dung hợp thành một thể.

Dưới lực lượng thần kỳ của vương miện, những linh hồn này đã không còn phân biệt lẫn nhau, tạo thành một đoàn thể đặc thù có hiệu suất cực cao.

Một lượn lớn tin tức thông qua truyền cảm khí truyền vào trong đầu của Phương Minh Nguy, tất cả linh hồn bắt đầu tự làm việc, một phần tư liệu được phân tích chỉ trong một phần vạn giây, trong nháy mắt, Phương Minh Nguy đã bị một lượng lớn tin tức này làm cho hống mất.

Đột nhiên trong lúc đó, trong vương miện đột nhiên nổi lên một lực hút cường đại, hút hết tất cả tin tức trong đầu Phương Minh Nguy, đình vương miện giống như một cái động không đáy, mặc dù tin tức vô cùng vô tận tiến vào, nhưng không thấy miễn cưỡng gì cả.

M-301 vừa đưa tay ra, trong nháy mắt, vô số khá năng liền được dự đoán ra, hơn nữa nhằm vào tình huống này, đưa ra một phương án ứng đối gần như hoàn mỹ.

Hai cơ giáp thong thả đến gần, hai vai của Bạch Hạc đột nhiên rủ xuống, giống như không hề phòng bị. Nhưng mà đối thủ của nó lại không dám chủ quan.

Mắt thấy khoảng cách đã đến gần, M-301 bỗng nhiên phát động một đòn tẩn công vô cùng mau lẹ, nhưng khiến cho hắn cực kỳ kinh ngạc là, một kiếm này lại đâm vào không khí.

Đúng, hoàn toàn đâm vào không khí.

Khi một kiếm này sắp đâm đến Bạch Hạc trong nháy mắt, thì cái cơ giáp to lớn kia rốt cục đã có phân ứng, thân hình Bạch Hạc lách ngang qua đường kiếm đâm tới một chút.

Chỉ vỏn vẹn một chút, chỉ cách có một xíu, mà đã tránh thoát một kiếm sắc bén này.


Vô số người đồng thời hít sâu một hơi, mà ngay cả cao thủ vượt qua cấp mười lăm duy nhất trong liên minh địa cầu là vương Tự Cường, trong mắt cũng toát ra tia sáng.

Lẩn tránh né này đúng là tuyệt diệu, là một cánh đẹp khiến cho người ta động phách kinh tâm.

Anh ấy đã làm thế nào? Trong lòng mọi người đều hiện lên cùng một nghi vấn.

Muốn làm được một bước này cũng không đơn giãn, chẳng những phải có lòng tin cực lớn, hơn nữa còn phải đưa ra phán đoán chính xác trong nháy mắt cùng với khá năng điều khiển cơ giáp triệt để.

Những phương diện này, chỉ cần một cái làm không tốt, thì động tác này sẽ trở thành tự hủy, đem tính mạng của mình đàng lên cho đối phương.

Thu kiếm, nghiêng tiến, lại đâm...

M-301 làm ra một loạt đợt tấn công không chút do dự.

Nhưng mà, tâm của hắn càng ngày càng chìm, hầu như đã đánh mất niềm tin thủ thắng.

Bởi vì vô luận, là hắn tấn công thế n ào, Bạch Hạc đều giống như là đã dự đoán được động tác của hắn, mỗi lần đều nhanh chóng tránh thoát khỏi đòn tấn công của hắn.

Một bên đâm một bên tránh như vậy, làm cho người ta có cảm giác như nhìn thấy một bộ võ được luyện tập vô số lần vậy, mỗi một động tác nhìn thì thấy nguy hiểm vạn phần, nhưng thật ra là có kinh nhưng không hiểm.

Vương Tự Cường bỗng nhiên thở đài một hơi, tràn đầy tự tin với đệ tử nhỏ nhất Phương Minh Nguy này.

M-301 lại tiếp tục tấn công mấy lần, nhưng kết quả cũng không khác biệt gì, cơ giáp thủ này đã hoàn toàn đánh mất niềm tin, đang định lui về sau nhận thua, thì đột nhiên ngay trong lúc đó, hắn phát hiện ra, động tác của Bạch Hạc đã trở nên cứng ngắt trong nháy mắt.

Hầu như là vô thức, sau khi phát hiện ra động tác của Bạch Hạc cứng lại, kiếm laser lại mở công suất lớn nhất, năng lượng chấn động giống như một con độc xà xuất động vậy, đâm về khoang điều khiển của Bạch Hạc nhanh như thiểm điện...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui