Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Cuộc sống trên thuyền rất là nhàm chán, từ Nữu Man đế quốc trở về liên minh địa cầu nếu như dùng phi thuyền của liên minh địa cầu, phỏng chừng ít nhất cũng cần một năm.

Nhưng mà, bởi vì có phi thuyền do Hoa Danh Đường tặng, cho nên bọn họ rút ngắn thời gian đi đường xuống gấp mười lần.

Khi bọn họ chính thức tiến vào khu vực của liên minh địa cầu, thì cũng chỉ gần một tháng trôi qua mà thôi.

Trong một tháng này, mỗi ngày Phương Minh Nguy đều ngâm mình một chỗ với linh hồn nhà khoa học Mạt Kim Tư, thông qua kỹ năng tương dung linh hồn, hắn bắt đầu bù đắp tri thức về phương diện năng lượng.

Một tháng này, tuy không dám nói là tinh thông, nhưng ít nhất cũng nhớ được một vài lý luận tri thức lớn nhỏ.

Trừ cái này ra, cái khiến cho hắn cảm thấy thu hoạch lớn nhất chính là, trải qua một tháng này, hắn đã nhớ đường hàng không hai chiều bí mật này.

Đường hàng không hai chiều này này có một điểm nhảy, mà điểm nhảy này không có tên, ít nhất là trong bản đồ do hắn thu thập, căn bản là không có hai chữ điểm nháy này.

Thông qua thảo luận với Thi Nại Đức và Cơ Nặc, bọn họ khẳng định rằng, đây là một điểm nhảy bí mật.

Không biết là do có ý hay vô tình Hiệp Bá Bảo không hề tiến hành bất kỳ hành động che dấu nào với điểm nhảy này cả.

Trong tình huống như vậy, Phương Minh Nguy đương nhiên là không khách khí rồi, lập tức đem hai điểm nhảy bí mật này ghi vào trong bản đồ của mình.

Phi thuyền vừa tiến vào khu vực của liên minh địa cầu, Phương Minh Nguy lập tức phát ra một thông tin về Thủ Đô tinh nói cho mấy đại sư huynh biết, đệ đã trở về.

Có tên của Vương Tự Cường Bảo đảm, phi thuyền nhanh chóng tiến vào Thủ Đô tinh. Bọn họ lái sáu chiếc phi thuyền lớn nhỏ, vô luận là kiểu dáng hay là đánh dấu trên mặt, rõ ràng là đều khác với liên minh cả, trên đường đã hấp dẫn vô số ánh mắt.

Nhưng mà, một đường đi tới. Cho dù gặp phải đội tàu Bảo vệ phòng hộ nghiêm ngặt, cũng không có kẻ nào bước ra ngăn cản hối thăm một tiếng. Bới vậy có thể thấy được, danh vọng của Vương Tự Cường tại liên minh địa cầu là lớn thế nào.

Phi thuyền thuận lợi dừng lại tại có Đô, khi Phương Minh Nguy đi ra khỏi phi thuyền. Cái nhìn đầu tiên là, ngoại trừ Trương Cảnh Vận ra, còn có Khắc Lỵ Tư và Viên Ninh.


Chỉ là những người khác đến đón mình vì mục đích khác nhau. Anh mắt của Viên Ninh rõ ràng là bị mấy chiếc phi thuyền phía sau hấp dẫn.

Nhìn thấy cặp mắt lóe lên vô số ánh sao nhỏ kia, da đầu của Phương Minh Nguy lập tức run lên. Quen biết với Viên Ninh lâu như vậy rồi, hắn đương nhiên hiểu rõ lĩnh vực mà nàng ta am hiểu nhất là gì, cũng biết là một khi bị bá vương long này nhìn trúng cái gì, thì mình ít nhiều gì cũng phải chia ra một chút.

Trên thực tế, với thực lực của Phương Minh Nguy ngày hôm nay, đã không còn cần sợ hãi thế lực sau lưng Viên Ninh nữa.

Nhưng mà, vô luận là nể mặt của Thi Nại Đức, hay là nể mặt của tiến sĩ Tạp Tu, chỉ cần Viên Ninh đưa ra điều kiện, thì hắn tuyệt đối sẽ không từ chối.

Trương Cảnh Vận mặt đầy nụ cười đi đến ôm Phương Minh Nguy một cái, ánh mắt của hắn ta nhìn quét qua Thi Nại Đức, sau đó nhìn về phía Cơ Nặc.

Tuy hắn không nói bất kỳ lời nào, nhưng mà Cơ Nặc có thể cảm nhận được một tia hàn ý từ hắn.

Phương Minh Nguy mỉm cười, ôm lấy cánh tay của Trương Cảnh Vận dùng lực kéo lại, ghé vào lỗ tai của hắn dùng giọng nói thấp không thể thấp hơn nữa: “Đại sư huynh, Thi Nại Đức là anh em tốt của đệ, là anh em tốt nhất?”

Trương Cảnh Vận khẽ giật mình sau đó cười bất đắc dì: “Tiểu sư đệ, đệ lại gây phiền toái cho lão sư rồi”

Phương Minh Nguy mỉm cười nói: “Đại sư huynh, ba bọn đệ dựa theo lời dặn của lão sư, lấy được danh xưng linh đánh thuê cấp ba, à không, cấp bốn”

Sắc mặt của Trương Cảnh Vận trở nên kỳ quái, nhìn bọn họ, lại nhìn về phi thuyền sau lưng, nhẹ giọng hỏi: “Các đệ đã gia nhập vào binh đoàn lính đánh thuê rồi sao?”

“Đúng vậy, bọn đệ gia nhập vào binh đoàn lính đánh thuê Miêu Vương đình đỉnh đại danh”

“Trong binh đoàn lính đánh thuê tự do, đẳng cấp của linh đánh thuê có thể tăng lên nhanh như vậy sao?” Trương Cảnh Vận nghi hoặc hỏi.

“Đương nhiên là không, chỉ là khi bọn đệ hoàn thành một nhiệm vụ, trùng hợp phát hiện ra một điểm nhảy không gian, và còn phát hiện ra quái thú Phật Lãng Khắc xâm lấn, thế là bọn đệ đem tin tức này thông Bảo cho Nữu Man đế quốc” Dừng lại một chút, Phương Minh Nguy cười nói: “Thấy bọn họ cung cấp điểm nhảy mà không có điều kiện, cùng với việc phát hiện ra tin tức của quái thú Phật Lãng Khắc, cho nên quan viên chính thức của Nữu Man đế quốc đã trao tặng danh xưng lính đánh thuê cấp bốn cho bọn đệ”

Sắc mặt của Trương Cảnh Vận biến đối liên tục vài lần, nói: “Lão sư cho các gia nhập vào binh đoàn lính đánh thuê cấp ba, không ngờ rằng các đệ lại gặp nguy hiểm lớn như vậy, nhưng mà đệ may mắn thật, phát hiện ra điểm nhảy, còn phát hiện ra quái thú, đệ rốt cuộc đã tham gia nhiệm vụ gì thế?”


Phương Minh Nguy cười ha hả, câu hỏi này đúng là không thể trả lời thành thật được, nếu không liên lụy đến cả nhà Hoa Danh Đường, có trời mới biết sẽ dẫn đến biến có gì.

Hắn xoay người vẫy tay một cái, thân hình Hiệp Bá Bảo khẽ động, lặng lẽ xuất hiện bên cạnh hắn.

Khi ánh mắt của Trương Cảnh Vận đối diện với Hiệp Bá Bảo, hai người đồng thời chấn động trong lòng, tuy Phương Minh Nguy không giới thiệu lẫn nhau, nhưng bọn họ đều biết, tu vi thể thuật của đối phương tuyệt đối không thua kém mình

“Đại sư huynh, vị này là Hiệp Bá Bảo đội trưởng, cũng là hộ vệ trưởng của Hoa Danh Đường tướng quân ở Nữu Man đế quốc, chính là ngài ấy hộ tống bọn đệ trở về”

Trương Cảnh Vận lộ ra một nụ cười hào phóng, nói: “Hiệp đội trưởng, hoan nghênh đến liên minh địa cầu”

“Trương huynh khách khí rồi, thật ra chúng ta đã gặp qua một lần”

Trương Cảnh Vận ngẩn ra, trong ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, với năng lực của hắn, nếu gặp qua một cao thủ như vậy, tuyệt đối sẽ không quên.

“Tại bốn mươi năm trước, Trương huynh từng lấy được thành tích tốt nhất trong nhóm quốc gia cấp hai ở cuộc thi cơ giáp” Hiệp Bá Bảo cười nhẹ nói: “Khi anh đến đến Nữu Man đế quốc để tiếp nhận thân phận công dân đế quốc, tôi đã nhìn thấy Trương huynh một lần”

“À, nói như vậy chúng ta coi như cũng là có nhân” Trương Cảnh Vận mỉm cười, đối đãi với Hiệp Bá Bảo cũng trở nên thân mật hơn nhiều,.

Viên Ninh thấy Phương Minh Nguy tựa hồ không nhắc đến mình vội vàng kéo Khắc Lỵ Tư lại, nói: “Phương Minh Nguy, hoan nghênh trở về”

Phương Minh Nguy khẽ giật mình trong lòng vô cùng kỳ quái, kinh ngạc nhìn Viên Ninh.

Viên Ninh xấu hổ, cả giận nói: “Cậu nhìn cái gì?”

“Không có gì, chỉ có điều tại sao cô lại trở nên hiền hòa như vậy?” Trong đáy lòng của Phương Minh Nguy còn bồi thêm một câu, chẳng lẽ bá vương long đã đổi tính?

Trên mặt đẹp của Viên Ninh lập tức tràn đầy vẻ tức giận nồng đậm, Phương Minh Nguy thấy thủi thế không ổn, vội vàng nói: “Viên đại tiểu thư, lúc này tôi đi đến Nữu Man đế quốc một chuyến, thu hoạch được một đống hàng mẫu, xin mời cô nghiên cứu hỗ trợ”


Viên Ninh sững ra, tựa hồ như do dự một chút, sau đó thu lại vẻ tức giận trên mặt, nói: “Coi như là cậu khôn lanh nói mau, mang đến Bảo bối

gì?”

“Rất nhiều” Phương Minh Nguy cười nói:”Nhất thời nói không rõ, các người đi theo tôi”

Dứt lời, hắn không chút tị hiềm, nắm lấy bàn tay bé của hai nàng.

Hai má Khắc Lỵ Tư đỏ lên, nhưng mà lập tức trở nên điềm nhiên như không, về phần Viên Ninh đang định tức giận, chợt nghe Phương Minh Nguy nhỏ giọng nói: “Phi thuyền, cơ giáp, năng lượng khối, còn có công nghệ chế tạo, muốn nhìn không?”

“Muốn” Viên Ninh đáp không cần suy nghĩ.

“Vậy theo tôi”

Viên Ninh cắn chặt hàm ra, rốt cục cũng dậm chân một cái, tùy ý để cho Phương Minh Nguy kéo lên phi thuyền.

Thi Nại Đức và Cơ Nặc nhìn nhau, không hẹn mà cùng lắc đầu thở dài.

Con gái xinh đẹp rất nhiều, nhưng mà con gái vừa xinh đẹp, lại có khí chất lại không nhìn. Loại vừa xinh đẹp, lại có khí chất, còn có quyền thế, giống như là lông phượng sừng lân vậy, bình thường chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay thôi.

Con gái mà có được điều kiện trác tuyệt như vậy, ai không phải là người có ánh mắt cao hơn đầu?

Hôm nay Viên Ninh và Khắc Lỵ Tư đồng thời đến đón, bọn người Thi Nại Đức đang ôm tâm lý xem kịch vui, ai biết là trò hay diễn ra thật, Phương Minh Nguy ung dung thản nhiên kéo hai nàng lên phi thuyền, mà hai cô gái tràn đầy mị lực lại không phản đối.

Tuy biểu hiện của Viên Ninh có chút xấu hổ, nhưng cuối cùng cũng thuận theo.

Đến lúc này, cho dù là Thi Nại Đức, cũng không khỏi cam bái hạ phong. Xem ra thủ đoạn tán gái của Phương Minh Nguy quả thật là thiên hạ vô song rồi.

Không biết là vừa tiến vào phi thuyền, Viên Ninh lập tức truy hỏi: “Thử đó, ở đâu?”

Phương Minh Nguy cười cười khổng đáp, trực tiếp đem hai nàng dẫn đến một khoang thuyền bên trong phi thuyền, nhìn thấy một phòng đầy cơ giáp, hai mắt Viên Ninh lập tức tòa sáng lên.


Nàng thoát khỏi tay của Phương Minh Nguy, nhanh chóng nhào đến, cẩn thận quan sát.

Phương Minh Nguy lắc đầu bật cười, Viên Ninh đúng là Viên Ninh vừa nhìn thấy mấy thứ mình mê nhất, cái gì cũng không quản nữa.

Đột nhiên trong lúc đó, lòng bàn tay truyền đến một xúc cảm ôn nhu, Phương Minh Nguy quay đầu lại, chỉ thấy một đôi mắt to sáng ngời như nước, đang dùng ánh mắt tràn đầy quyến rũ nhìn mình.

Trong lúc nhất thời, cảm xúc của Phương Minh Nguy hành trưởng lên, kéo nàng vào lòng, hai môi nhanh chóng hợp lại một chỗ.

“Ầm

Một tiếng động thật lớn vang lên, cắt đứt tâm tình của hai người ra, lòng còn sợ hãi nhìn về phía trước, chỉ thấy Viên Ninh đang vất vả bò lên sau cú ngã lăn lăn lốc từ một cơ giáp.

Tuy biểu hiện của nàng khá chật vật, nhưng vẫn không che giấu được sự hưng phấn: “Tôi... cái cơ giáp này... tôi muốn.

Phương Minh Nguy vỗ ót, nói: “Được, cho cô”

Viên Ninh hưng phấn quát to một tiếng, không hề giữa hình tượng thục nữ mà tiếp tục thăm dò, Phương Minh Nguy xoay người lại, đang muốn giữ chặt Khắc Lỵ Tư, thì đã thấy khuôn mặt đố ửng của nàng dò hỏi: “Anh thật sự lấy được công nghệ chế tạo năng lượng khối?”

Phương Minh Nguy cười hắc hắc, nói: “Đúng vậy, em không tin sao?”

“Không, em tía, em tín tưởng anh là một người đàn ông sáng tạo kỳ tích” Trên mặt của Khắc Lỵ Tư bỗng nhiên lóe lên một tia ngưng trọng, nàng khẽ nói: “Anh định xử lý chuyện này thế nào?”

“Em cử nói đi?”

“Đây là một chuyện lớn, chuyện lớn đủ để mọi người biết chuyện điên cuồng” Khắc Lỵ Tư hít sâu một hơi,nói: “Em chỉ hy vọng gia tộc Khải Lý có thể giam dự bên trong”

“Em không muốn độc chiếm sao?”

Khắc Lỵ Tư cười mim, nói: “Trừ phi là được Vương nguyên soái ủng hộ, nếu không thì như vậy, không có bất gì gia tộc hay cá nhân nào có thể độc chiếm”

“Tố?” Phương Minh Nguy trịnh trọng nói: “Anh sẽ đi nói với lão sư, tuy không dám cam đoan là gia tộc Khải Lý có thể độc chiếm, nhưng mà ít nhất là cũng có thể tham dự vào bèn trong” Hai người nhìn nhau cười, mọi thứ đã không cần phải nói bằng lời nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui