Ngày hôm sau, ngay khi Thi Nại Đức và Cơ Nặc đã có vẻ hết chịu nổi, thì Hoa Danh Đường cuối cùng đã xuất hiện.
Ba người Phương Minh Nguy lập tức tìm được ông ta, hơn nữa còn yêu cầu với ông ta là trở về liên minh địa cầu. Hoa Danh Đường cũng không giữ lại, mà sảng khoái đáp ứng.
Sau khi xong chuyện của minh Phương Minh Nguy tỏ vẻ nhìn như tùy ý hỏi thăm về chuyện của ông già kia.
Sau khi khẽ giật mình sắc mặt của Hoa Danh Đường trở lại bình thường, trả lời một câu, tất cả khỏe mạnh.
Thật ra, chuyện này không đơn giản giống bề ngoài ông ta thể hiện đâu. Tuy rằng ông già ấy đã hôn mê hơn mười năm, nhưng mà dù sao cũng là một đại sư có tinh thần hệ cấp mười lăm. Cho dù nằm trên giường cũng có thể mơ hồ mang đến một cảm giác áp bách cho cao thủ ngang cấp.
Nhưng mà tại mấy ngày trước, khi Hoa Danh Đường đi thăm ông ta, đột nhiên phát hiện ra, lực lượng tinh thần của ông ta đã không thấy đâu. Giờ phút này, người nằm trên giường bệnh, giống như một ông già suy yếu bình thường vậy, lực lượng tinh thần cường đại một thoáng đã biến mất một cách khó hiểu.
Lúc mới đầu Hoa Danh Đường còn tưởng rằng mình bị ảo giác, thể là tìm một cao thủ tinh thần hệ cấp mười lăm đến đây xem xét.
Kết quả có thể nghĩ, vị cao thủ tinh thần hệ cấp mười lăm kia không biết ông già nằm đây là ai, cho nên thẳng thắn nói cho Hoa Danh Đường biết, ông già nằm trên giường kia, căn bản là không có một điểm lực lượng tinh thần.
Hoa Danh Đường trợn mắt há mồm đuổi người này đi, trái lo phải nghĩ, nhưng cũng không thể hiểu được, chỉ có thể đem chuyện này nói cho một người bạn là chuẩn đại sư tinh thần hệ.
Vị chuẩn đại sư kia vừa nghe xong câu chuyện kỳ quái này, lập tức khởi hành đến đây. Sau khi kiểm tra kỹ càng xong, cũng cảm thấy khó hiểu vô cùng.
Nhưng mà vị chuẩn đại sư này dù sao cũng là một người có chân tài thực học, phát hiện ra một dấu vết xâm lấn lực lượng tinh thần trong não bộ của ông lão. Thế là, chuyện này nhanh chóng bị phong tỏa, tất cả cuối cùng chỉ có vài người liên quan nhận lấy sự tra kháo nghiêm khắc. Chỉ là thời gian quá ít, cho nên không tìm ra được hung thủ chính thức.
Tâm tinh của Hoa Danh. Đường tay không được tốt, nhưng mà đối mặt với sự nhiệt tình thăm hỏi của Phương Minh Nguy, tất nhiên không thể lãnh, đạm đáp lại, đành phái cố gắng tươi cười.
Chỉ là, mặc kệ trong tay Hoa Danh Đường quyền to thế nào, kiến thức rộng rãi thế nào, thì cũng tuyệt đối không có khá năng nghĩ đến, người thanh niên có ánh mắt tha thiết trước mặt này mới chính là đầu sỏ gây nên chuyện này.
Nhưng mà chuyện này sợ rằng cả đời ông ta cũng không thể tìm hiểu được đáp án chân thật.
Bởi vì với chỉ số thông minh của ông, tuyệt đối không tưởng tượng được, trên thế giới này vẫn còn nhiều thứ kỳ quái như thế, ví dụ như kỹ năng siêu cấp thu nạp lực lượng tinh thần của người khác.
Đương nhiên, không chỉ là một mình ông ta, chỉ cần là những người phụ trách điều tra chỉ chú ý đến luận cứ khoa học, không suy nghĩ theo phương diện thần thoại yêu ma quỷ quái, thì vĩnh viễn sẽ không có ngày tra được manh mối.
Sau khi nghe thấy tin tức ông già kia vẫn khỏe mạnh, Phương Minh Nguy rõ ràng đã thở phào một hơi, khiến cho Hoa Danh Đường bên cạnh rất là cảm kích, cũng làm cho Thi Nại Đức và Cơ Nặc rất kinh ngạc, hành động của tên nhóc này trở nên xuất thần nhập hóa như vậy khi nào?
Phương Minh Nguy sau khi yên tâm liền khôi phục lại tâm tình bình tình lấy một cái hộp đen trong túi sau lưng, cung kính nói: “Hoa tướng quân, chúng tôi bị hải tặc đuối giết đến tận đây, kinh xin ngài cứu mạng!”
Hoa Danh Đường khè giật mình nói: “Phương tiên sinh yên tâm, tôi sẽ phái binh hộ tống các người đi trở về liên minh địa cầu, cam đoan là sẽ không có tên đui mù nào có chủ ý với các người”
Vẻ mặt của Phương Minh Nguy đầy đau khổ, nói:”Hoa tướng quân, chúng tôi không phải ý này!”
“A” Hoa Danh Đường nhướng mày nói: “Phương tiên sinh cậu cũng biết, nếu là hải tặc, tất nhiên là không có chỗ ở có định hơn nữa các người cũng không biết bọn chúng thuộc thế lực nào, cho dù tôi muốn tiêu diệt bọn chúng, cũng đành bó tay!”
Phương Minh Nguy lắc đầu, nói: “Hải tặc ở đâu, chúng tôi đương nhiên không biết, hơn nữa chúng tôi không muốn Bảo thù, chúng tôi chỉ thầm muốn cầu ngài ra mặt, cầu tinh thay chúng tôi với một người, tha cho chúng tôi một mạng”
Hai mắt của Hoa Danh Đường bỗng lóe lên một tia sáng, nhanh chóng hiểu được ý trong lời nói của Phương Minh Nguy, trầm giọng nói: “Cậu nói là, cậu đã biết người sau lưng hái tặc?”
“Vâng” Phương Minh Nguy cung kính nói.
“Ai?”
“Là đại sứ Nữu Man đế quốc trú tại Áo Đặc Gia liên bang”
Hàn khí trong mắt Hoa Danh Đường càng lúc càng đậm, nhưng rất rõ ràng, cái này không phải phát ra với ba người Phương Minh Nguy, mà phần lớn trong đó là do kinh ngạc và ngoài ý muốn mà ra.
“Cậu có thể xác định?”
“Vâng, tôi có thể xác định” Phương Minh Nguy cầm cái hộp, mỡ ra, để lộ cái vương miện không chú thu hút kia: “Tất cả đầu sỏ gây ra, chính là cái vương miện của một vị hoàng đế Bội Tác Thác đế quốc, về sau bị một vị vương gia cất chứa. Tuy thứ này một khi rời khối Bội Tác Thác, thì giá trị của nó cũng rút lại, nhưng dù sao cũng có thể bán ra vài đồng tiền. Mà
chúng tôi là đám quỷ không may, chỉ vì vài đồng tiền này mà chịu khổ đuối giết, thiếu chút nữa đã bị tai họa ngập đầu”
Sắc mặt của Hoa Danh Đường thay đổi ngay, nhưng nhanh, chóng khôi phục lại bình tình nói: “Phương tiên sinh xin cho tôi chút thời gian điều tra, ba ngày sau, tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trà lời hài lòng, cậu thấy thế nào?”
“Tốt, vậy xin làm phiền Hoa tướng quân” Phương Minh Nguy cung kính nói: “Tại đế quốc Nữu Man tôi chỉ biết có một minh Hoa tướng quân, nếu như sau này có cơ hội ở lại, cũng mong được chiếu có nhiều”
Hai mắt Hoa Danh Đường tỏa sáng, cười nói: “Tôi và Vương Tự Cường là bạn bè, mọi người đều là người một nhà, cần gì phải khách khí như vậy”
Phương Minh Nguy lại một lần nữa khiêm tốn vài câu, sau đó cùng bọn người Thi Nại Đức đi ra, về đến phòng mình nhưng mà từ đầu đến cuối, Phương Minh Nguy đều cầm cái hộp trong tay, không có ý giao thứ này cho Hoa Danh Đường.
Trong nháy mắt, ba ngày đã qua, Hoa Danh Đường tướng quân mời Phương Minh Nguy đi đến đại sảnh chính cho lui chúng sĩ quan xong, trịnh trọng nói: “Phương tiên sinh chuyện này tôi đã điều tra qua, quả thật là do gia tộc hậu bối của tôi gây nên, đối với chuyện này, tôi xin bày tỏ sự xin lỗi chân thành về cậu”
Dứt lời, vị tướng quân già này liền cúi đầu một cái thật sâu với Phương Minh Nguy.
Phương Minh Nguy kinh hãi, vội vàng tránh né, tuy rằng hắn hiểu Hoa Danh Đường không chỉ coi trọng mình mà còn có một tia nịnh nọt bên trong, cho nên hắn mới có thể đem đảm nhận thêm chuyện này, hơn nữa còn hạ quyết tâm, muốn đem vương miện tới tay.
Nhưng, mặc kệ là hắn đoán trước thế nào, cũng không ngờ rằng Hoa Danh Đường lại làm ra tinh trạng này.
Với một vị tướng lãnh cao cấp của một quốc gia cấp năm, lại thi lễ bồi tội với một công dân của một quốc gia có nền văn minh cấp hai, nói thật, cái này đã làm cho Phương Minh Nguy có phần vừa mừng vừa sợ.
“Hoa tướng quân, ngài nói gì vậy? Tôi cũng chỉ nói là, hy vọng có thể biến chiến tranh thành tơ lựa, cũng không có ý quở trách gì cà!”
Hoa Danh Đường thở đài thật sâu, nói: “Phương tiên sinh đại lượng, có thể không tính toán, nhưng mà chúng tôi cũng không thể nuông chiều như vậy. Chuyện này là do thằng cháu nhỏ Hoa Già Hoành gây ra”
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Phương Minh Nguy, ông ta cất lời giải thích: “Trong Bội Tác Thác đế quốc có lưu truyền một truyền thuyết kỳ quái, chính là về cái vương miện này, nói cái gì mà vương miện này thần bí khó lường, có thể cho người ta một lực lượng thần kỳ không tưởng tưởng nổi. Truyền thuyết này vô tình để cho thẳng cháu nghe được, nhất thời tò mò, cho nên mới sinh ra tâm chiếm làm của riêng”
Phương Minh Nguy khẽ giật minh hỏi: “Với quyền thế của lệnh tôn, chỉ cần thoáng biểu lộ ý tứ với vị vương gia kia, vậy thì có thể dễ dàng khiến ông ta ngoan ngoãn mang thứ này đưa tới. Nhưng vì sao cậu ấy lại phải tốn nhiều công sức để mời lính đánh thuê?”
Mặt già của Hoa Danh Đường đỏ lên, thở dài nói: “Việc này nói đến là buồn cười, đều do mấy thằng bạn của cháu tôi, bọn nó không có chuyện gì, lén đánh cược, nói cái gì mà không thể ý thế hiếp người, nhất định phải nặc danh lấy được vật này, cho nên...”
Sắc mặt của Phương Minh Nguy cũng trở nên kỳ quái, hắn. và bọn người Thi Nại Đức không thể nghĩ ra, vì sao Hoa Nhược Sơn lại không trực tiếp yêu cầu vương miện, ngược lại còn muốn nó từ cách xa vạn dặm, thì ra tất cả đầu sỏ là cũng bởi vì vụ đánh cược của mấy tên ăn chơi trác táng mà ra!
Nhưng cũng chẳng có gì lạ, những tên quần là áo lụa dựa vào danh vọng của tố tông, vô luận là bọn chúng làm ra chuyện gì hoang đường, đều chẳng có gì lạ cả.
Trên thực tế, Phương Minh Nguy nhìn lén sắc mặt của Hoa Danh Đường, trong lòng cũng có chút sáng tỏ, tuy trong miệng Hoa Danh Đường luôn nói buồn cười, nhưng trong lòng không hề có ý trách cứ. Nếu như không phải khổ chủ là minh phỏng chừng Hoa Danh Đường nghe xong, nhiều nhất là cũng chỉ cười trừ.
“Thì ra là thế! Lệnh tôn đúng là một vị...” Phương Minh Nguy nghĩ nghĩ, nhưng thật sự không nghĩ ra lời gì có thể khen tặng vị đại thiếu gia này, thế là đối chủ đề nói: “Như vậy, thuyền hải tặc truy kích chúng tôi, bọn họ có lai lịch gì?”
Hoa Danh Đường khó xử ho khan hai tiếng, nói: “Sau khi tiểu nhi biết rõ tất cả hành động của Già Hoành, vô cùng tức giận, nhưng muốn ngăn cản đã không kịp rồi, cho nên mới phải...”
Phương Minh Nguy hít một hơi lãnh thật sâu, thì ra là do Hoa Như Sơn an bài, hèn chỉ thực lực của hải tặc lại kinh người như vậy, mà ngay cả mình cũng không chống đỡ được, chỉ có thế sợ hãi.
Hoa Danh Đường điều chỉnh lại sắc mặt, nghiêm mặt nói: “Con cháu của tôi đều không biết trong chuyện này còn có đệ tử của Vương Tự Cường tham dự, cho nên ra tay không có chừng mực, xin Phương tiên sinh thứ lỗi”
Phương Minh Nguy vội vàng khoát tay, nói: “Hoa tướng quân, chuyện đã qua rồi, ngài không cần nhắc lại, đều là hành động vô tinh cả, không ai để trong lòng đâu”
“Xấu hỗ thật?” Hoa Danh. Đường lắc đầu, nói: “Phương tiên sinh đại lượng như vậy, thật sự làm cho lòng người xấu hổ, như vậy đi, Phương tiên sinh đã muốn trở về, như vậy tôi chuẩn bị cho cậu một ít lễ vật, coi như là bồi tội, kinh xin không cần từ chối!”
Phương Minh Nguy cười ha hả, hiểu rằng nếu không nhận lễ vật này, vị tướng quân già này sợ rằng sẽ hoài nghi trong lòng, thế là sau khi khiêm tốn hai câu, cũng nhận lấy không chút khách khí.
về phần nguyên nhân của tai họa, vương miện trong truyền thuyết, hai người cũng rất ăn ý, cùng nhau quên đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...