"Chạy mau."
Cơ hồ là đồng thời vào lúc nhìn thấy những phi thuyền trên màn hình mấy người đồng thanh hét lên.
"Tôi biết phải chạy, nhưng trước khi chạy xin đưa bản đồ tin tế cho tôi đã."
"Được." Thuyền trưởng râu quai nón bước lên trước, cầm một cái thè, cắm vào khe ở trước màn hình lớn.
Lập tức, trên màn hình xuất hiện một bức bản đồ tinh tế, thuyền trưởng râu quai nó chỉ vào một chỗ, nói: "Nơi này là vị trí của chúng ta hiện tại, tôi kiến nghị lợi dụng tốc độ của phi thuyền, bay tới nước công hòa Ai Hạnh nơi đó là tổ quốc của tôi. Tuy chỉ là quốc gia văn minh cấp ba, nhưng tôi đảm bảo, tới Ai Hạnh rồi, tôi có thể tập kết đại bộ đội, đánh tan toàn bộ những truy binh đó.
Phương Minh Nguy không trả lời, chỉ lạnh lùng tính toán một lúc. Một lát sau, một lộ tuyến rõ ràng xuất hiện trên màn hình.
"Chúng ta đi đường này."
"Đường này ư.... không, cậu điên rồi." Thuyền trưởng râu quai nón nhẩy cẫng lên: "Đó là con đường chết, là con đường thông tới bãi thiên thạch."
"Bãi thiên thạch?" Thủ linh béo nhìn kỹ lại bản đồ tinh tế, sắc mặt cũng đại biến, trầm giọng nói: "Huynh đệ, tôi không tán thành đi con đường này đâu, tuy tôi không biết bãi thiên thạch ở khu vực đó có quy mô Bảo lớn, nhưng tôi biết rằng, có rất ít phi thuyền có thể thuận lợi thông qua bãi thiên thạch."
"Tôi hiểu, nhưng tôi xin Bảo cho mọi người một tia tức rất không tốt." Phương Minh Nguy bình tĩnh nói: "Địch nhân đã đuổi tới rồi."
"Lợi dụng tốc độ, dứt khỏi bọn chúng." Thuyền trưởng râu quai nón gào lên, từ sau khi nhìn thấy tốc độ chân chính của chiếc phi thuyền này, Thuyền trưởng râu quai nón rất có lòng tin.
"Không được, trong phi thuyền ở phía sau, có hai chiếc có tốc độ còn nhanh hơn chúng ta, nếu chỉ đơn thuần đọ tốc độ, vậy thì trong vòng mười tiếng, chúng ta khẳng định sẽ bị đuổi kịp."
Đám người Thuyền trưởng râu quai nón nhìn nhau với vẻ khó tin, Béo nói: "Tốc độ so với chúng ta còn nhanh hơn ư? Bọn chúng là đều là phi thuyền của quốc gia cấp bốn à?"
"HÌnh như không phải là quốc gia cấp bốn, nhìn tốc độ, chắc là chiến hạm của quốc gia văn minh cấp năm nào đó."
"Cấp năm ư?" Thuyền trưởng râu quai nón lẩm bẩm, cũng không phản đối ý kiến của Phương Minh Nguy. Tuy phi thuyền của tộc nhân Thiên Dực lấy tốc độ làm sỡ trưởng, nhưng phi thuyền dân dụng dẫu sao cũng không thể nào so sánh được với chiếc hạm. Dưới tiền đồ văn minh cùng đẳng cấp, phi thuyền dân dụng bình thường không thể chạy thoát khối chiến hạm.
"Minh Nguy, bạn nắm chắc mấy thành có thể vượt qua được đống thiên thạch." Thi Nại Đức đột nhiên đứng ra, hỏi.
"Không biết, mình chỉ có thể đảm Bảo, mình sẽ toàn lực ứng phó."
"Vậy quay lại đánh một trận thì sao? Với biểu hiện của bạn vừa rồi, mình tin rằng, có lẽ có thể liều một phen."
"Không được." Phương Minh Nguy lập tức dập tắt ảo tượng của gã: "Chiếc phi thuyền này đã trúng hai phát pháo, hơn nữa do vừa rồi đề tụ quá nhiều năng lượng, hiện tại chủ pháo xuất hiện khe nứt, trong thời gian ngắn không thể sử dụng được nữa."
Sắc mặt Thi Nại Đức có chút trắng bệch, gã nói: "Đã như vậy, chúng ta tiến vào bãi thiên thạch đi, ở đó, chúng ta có lẽ còn có một đường sinh cơ."
Mọi người đều trầm mặc, tới nước này rồi, đã không còn dư địa để lựa chọn.
Tinh vực này sở dĩ không có nhiều phi thuyền, nguyên nhân lớn nhất trừ một điểm nhảy bí mật chưa được công bố ra, còn có một điểm nữa, đó chính là ở gần đây có một bãi thiên thạch cực lớn.
Tốc độ của Phương Minh Nguy rất nhanh, vào thời khắc nhận được bản đồ tinh tế, đã căn cứ vào tốc độ của mấy chiếc phi thuyền mới tới của đối phương mà đã ra quyết định chính xác nhất.
Tuy miệng hắn thì thương lượng với mọi người, nhưng phi thuyền sớm đã khởi động rồi, hơn nữa còn xuất phát về phía bãi thiên thạch.
Phía sau phi thuyền, hơn mười chiếc phi thuyền tới từ những đẳng cấp văn minh khác nhau bám sát theo đuôi. Phương Minh Nguy trong lòng thầm kêu may mắn, may mà thời gian tới của những chiếc phi thuyền này không giống nhau. Nếu như bọn chúng tới đây cùng với hai chiếc phi thuyền trước, vậy thì đám người mình thực sự là chắp cánh cũng khó bay.
Ba tiếng sau, chiếc phi thuyền cỡ nhỏ đã nâng tốc độ lên cao nhất cuối cùng cũng tới trước bãi thiên thạch, Phương Minh Nguy hít sâu một hơi, tập trung toàn bộ lực lượng tinh thần.
Vào thời khắc này, lực lượng tinh thần của hắn hóa thành mấy trăm phần, đâm sâu vào trong mấy trăm linh hồn ở trong não.
Dưới trạng thái phi hành bình thường, Phương Minh Nguy chỉ sử dụng một linh hồn của Ai Khắc đã đủ để ứng phó với tất cả đột biến rồi, nhưng hiện tại thì khác, trong bãi thiên thạch, hắn không dám có bất kỳ sự lơ là nào.
Nháy mắt, mấy trăm linh hồn được hắn chọn ra nhất nhất tiến vào cương vị của mình cả phi thuyền triệt để bị hắn khống chế.
Mỗi một linh hồn phụ trách một cương vị, mỗi một tuyến đường đều có một linh hồn tự động điều khiển.
Lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy không ngừng đề cao, thân thể của hắn đột nhiên run lên, trong lòng chấn kinh không thôi.
Trước đây, hắn đã thử vô số lần, đồng thời thao túng nhiều linh hồn. Nhưng lúc đó chỉ là để linh hồn của Ai Khắc phụ trách chỉ huy, còn các linh hồn khác thì tuân lệnh hành sự, còn Ai Khắc hạ mệnh lệnh gì, đưa ra lựa chọn gì. Nói thực, linh hồn chủ của Phương Minh Nguy tuy dung làm một thể với linh hồn của Ai Khắc, nhưng không biết gì về quyết định của gã, mà có biết thì cũng không can thiệp.
Nhưng lần này tựa hồ như có chút bất động, lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy sau khi đạt tới bản thân, không phải là chỉ dung làm một thể với linh hồn của Ai Khắc, mà tựa hồ như trong nháy mắt, trực tiếp hợp thành một thể với mấy trăm linh hồn.
Vào lúc này, hắn giống như đồng thời hóa thành mấy trăm người, hơn nữa càng khiến hắn chấn kinh hơn là, mình không ngờ có thể cảm ứng được rõ ràng suy nghĩ và quyết định sắp đưa ra của mỗi linh hồn.
Vố số ý nghĩ nhanh như thiểm điện lướt qua đầu hắn, khóe miệng hắn dần dần lộ ra một nụ cười.
Hắn đã hiểu rồi, khi đối diện với bãi thiên thạch nhìn thì tựa như vô cùng vô tận này, minh không ngờ lại kích phát được tiềm năng lớn nhất.
Trước đây, cho dù là hắn đồng thời truyền lực lượng tinh thần vào nhiều linh hồn, cũng chỉ có thể dung hợp được với một trong số đó, còn những cái khác thì chỉ là một loại quan hệ phụ thuộc mà thôi.
Nhưng hiện tại hoàn toàn là hai cục diện tiệt nhiên bất đồng, linh hồn chủ của hắn dưới áp lực cường đại, tựa hồ như hóa thân thành vô số, mỗi một mảng linh hồn chủ đều tương dung với một linh hồn trong đó, tổ thành mây trăm lực lượng tinh thần hoàn toàn khác nhau.
Tuy những linh hồn này không tương đồng, nhưng do trong mỗi linh hồn đều có sự tồn tại của linh hồn Phương Minh Nguy, cho nên giống như là một chỉnh thể, không có một chút ngăn cách nào.
Hít sâu một hơi, Phương Minh Nguy tự minh cảm thấy hắn dường như đã hóa thân thành chiếc phi thuyền này.
Lúc này, phi thuyền chính là hắn, mà hắn cũng chính là phi thuyền, hắn đã triệt để dung thành một thể với chiếc phi thuyền này, tuy một mà là hai.
"Rầm..."
Phi thuyền tựa hồ như dừng lại trong vũ trụ một lúc, sau đó hóa thành một luồng điện, bay vào trong bãi thiên thạch.
Phương Minh Nguy nhếch môi, giữa hai hàng lông mày của hắn lộ ra sự tự tin cường đại.
Quả thực, lòng tin của Phương Minh Nguy đủ mười phần, chưa Bảo giờ tự tin như lúc này, đừng nói phía trước là một bãi thiên thạch, cho dù là trung tâm của tử địa Khoa Tư Tháp, Phương Minh Nguy cũng có gan xông vào.
Khi tất cả linh hồn ngưng tụ thành một chỉnh thể. hắn giống như là mượn đùng kinh nghiệm và trí tuệ của mấy trăm người, mỗi một quyết định mà hắn đưa ra, đều trong nháy mắt trải qua trăm ngàn lần thảo luận mới có được phương án tốt nhất.
Trong thế giới linh hồn, thời gian là một thứ rất kỳ diệu, khi không cần nó, nó có thể trôi qua rất nhanh, mỗi một lần linh hồn trầm tịch, thời gian ở bên ngoài đều có thể trong nháy mắt trải qua trăm ngàn năm.
Nhưng, khi các linh hồn cần thời gian, nó lại giống như ốc sên, tựa hồ như đình trệ bất định ở một địa phương.
Máy tính trên phi thuyền tính toán rất nhanh, Phương Minh Nguy Bảo trì tần suất nhất định không để nó vượt quá cực hạn của bán thân, có điều cho dù vậy, mỗi một giây cũng có vô số số liệu truyền vào trong não hắn.
Ở đó, mấy trăm linh hồn giống như là một tham mưu, căn cứ vào kinh nghiêm lúc sinh tiền của mình để đề xuất phương pháp ứng phó, sau đó, tập trung những phương pháp này lại, trải qua tính toán tường tận nhân, sau khi thảo luận nghiêm túc mới quyết định phương pháp cuối cùng.
Bộ sậu này nhìn thì phức tạp, nhưng chỉ trong một phần trăm giây đã hoàn thành rồi, hơn nữa phương án này căn cứ vào những tin tức mới nhất truyền về để không ngừng sửa đối và hoàn thiện.
Lúc này, trong cảm giác của Phương Minh Nguy, bãi thiên thạch đang chuyển động với tốc độ cực nhanh ở bên ngoài tựa hồ như chậm đi nhiều.
Tốc độ của bãi thiên thạch rất chậm, giống như là một cây đại thụ rợp trời trong rừng rập, ở nguyên tại chỗ không động đậy. Hơn nữa, phi thuyền của hắn thì giống như một con thò linh hoạt, không ngừng nháy nhót giữa cây đại thụ. Thể tích của cây đại thụ tuy lớn vô cùng, nhưng chỉ cần không đụng vào nó, thố cũng không gặp bất kỳ nguy hiểm gì.
Nụ cười của Phương Minh Nguy càng lúc càng tươi, đồng thời vào lúc điều khiển phi thuyền bay đi, hắn cũng nhận được bài học hay nhất, giống như là mấy trăm lão sư tốt nhất đang tận tâm tận lực chỉ đạo hắn vậy, tri thức ở các phương điện của hắn có đột phá mãnh liệt.
Ai Khắc tuy là một thao túng thủ cơ giáp đinh cấp, nhưng gã dẫu sao cũng chỉ là một người, so với trí tuệ tập thể của quần chúng mỗi người có sở trường riêng thì gã vẫn còn kém xa. Huống chỉ ngay cả bản thân hắn cũng chỉ là một trong mấy trăm linh hồn.
Nếu như phi thuyền này là một mình Ai Khắc phụ trách điều khiển, vậy thì gã có lẽ có thể thành công vượt qua bãi thiên thạch, nhưng phi thuyền bị tổn thương là điều khó tránh khỏi. Nhưng hiện tại thi khác, mây trăm người đồng tâm hiệp lực, khiến tính năng của phi thuyền được phát huy hai trăm phần trăm.
Mỗi một hành động của phi thuyền, mỗi một động tác né tránh là kết quả được trải qua trăm ngàn lần thảo luận, vô số lần tính toán. Cho nên trong bãi thiên thạch nhìn thì nguy cơ trùng trùng này, phi thuyền của Phương Minh Nguy vẫn nhảy nhót tang tăng, vượt qua một cách hữu kinh vô hiểm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...