Trong phòng khách, Cơ Nặc cùng Phương Minh Nguy một già một trẻ cười phi thường sáng lạn.
Hai bên đã xác định quan hệ hữu nghi sâu đậm lẫn nhau, đối với tiền cảnh rộng lớn hợp tác trong tương lai tràn đầy tin tưởng, cuối cùng một lần nữa xác định quan hệ ngang hàng hữu hảo. đoàn kết nhất trí lẫn nhau, hơn nữa còn đưa ra những vấn đề liên quan đến phương diện này để tham khảo.
Sau đó, Phương Minh Nguy cười tủm tim đưa Cơ Nặc cũng cười tủm tim ra đại sảnh.
Nhưng mà, sau khi Cơ Nặc rời khỏi, nụ cười trên mặt Phương Minh Nguy lập tức thu liễm.
về lại chỗ của mình, Phương Minh Nguy không hề có chút hình tượng nằm vật lên trên giường, thờ hôn hên từng hơi thật sâu, lúc này mới có một ít tinh thần.
Cửa phòng bị người đầy ra, Hạ Linh Lung dáng người cao gầy đi đến.
“Hạ sư tỷ. tỷ tới làm gì?" Phương Minh Nguy kinh ngạc hỏi.
Hạ Linh Lung từ trên xuống dưới, ti mì nhìn hắn, thẳng cho đến khi Phương Minh Nguy muốn nổi da gà, mới nói: “Cời quẩn áo”.
“Cái, cái gì?" May mắn trong miệng không có ngậm cái gì. nếu không Phương Minh Nguy nhất định sẽ nghẹn chết tại chỗ.
“Cời quần áo, nhanh lên" Hạ Linh Lung lạnh lùng nói.
“Cái này, Hạ sư tỳ, quan hệ giữa chúng ta hình như không có đến loại trình độ này" Phương Minh Nguy sắc mặt ứng đò, nhăn nhớ nói.
Hạ Linh Lung đôi mi thanh tú cau lại nói: “Nói hưu nói vượn cái gì đó, đệ không cời, ta tới giúp đệ là được".
Nàng thân hình khẽ động, đã đi tới bên người Phương Minh Nguy, vươn tay cỡi nút áo của hắn.
Tuy Phương Minh Nguy lá gan phi thường lớn. nhưng mà giờ phút này cũng có chút ngượng ngừng, vội vàng nói: “Sư tỷ. đệ tự mình làm" Hắn thuần thục, đem áo cời hết, sau đó cời dây lưng.
Hạ Linh Lung nhấc tay vỗ một cái. nặng nề đánh lên trên cánh tay của Phương Minh Nguy. Hắn kêu thảm một tiếng, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nói: “Hạ sư tỷ, tỷ sao có thể đánh người?”
“Đệ vừa rồi đang làm gì đó?"
“Cời quần áo” Phương Minh Nguy ngơ ngác nói: “Là tỷ bảo đệ cời ra mà”.
“Ta chỉ là bảo đệ cời quẩn áo. Không bảo đệ cời quần”.
“Không cời quần?” Phương Minh Nguy lấy làm kỳ. Không cời quần thì làm sao bây giờ?
Hạ Linh Lung trên mặt ửng đò, nhưng mà trong nháy mắt không thấy nữa, nàng chỉ một ngón tay lên trên giường lớn nói: “Lên trên đó, nằm sấp xuống là được”.
Phương Minh Nguy do dự một chút, tràn đầy lo lắng bò lên trên. Tuy hắn không biết Hạ Linh Lung đang làm cái gì. nhưng mà hắn có thể khàng định, vi sư tỷ này tuyệt đối sẽ không hại mình.
Một đôi bàn tay nhỏ bé nhu mì mà có lực chậm rãi mò tới trên bả vai hắn. Phương Minh Nguy thoải mái rên n một tiếng, Hạ Linh Lung thích thú cũng có chút cô quái, sau này mình có cần tiếp tục cùng nàng choi hay không?
Phương Minh Nguy đang ở trong ảo tưởng, hoặc là nói đang có chút chờ mong sự tình phát sinh, đột nhiên trong lúc đó. trên bá vai hắn truyền đến một hồi kịch liệt đau nhức tê tâm liệt phế.
Một tiếng hét phát ra từ sâu trong lồng ngực của Phương Minh Nguy từ miệng thể lương kêu thảm thiết đi ra, hắn ra sức chổng cự, nhưng mà năng lực thể thuật chỉ vẹn vẹn có cấp sáu đối mặt với Hạ Linh Lung đã tăng lên tới cấp mười, thì khắp nơi đều bị quản chế. Căn bản là không cách nào đòi được chỗ tốt nào.
Sau nửa giờ, Phương Minh Nguy hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu vếu ớt nằm sải ra ở trên giường, ngay cả đầu ngón út cũng lười nhúc nhích.
Hạ Linh Lung cũng không tốt gì hơn. Dưới sự phản kháng thà chết chứ không chịu khuất phục của Phương Minh Nguy. Nàng cũng mệt mỏi kiệt sức. chậm rãi thờ hổn hển.
về phần cái giường lớn, càng là một đống vạn phần bừa bộn, ra giường đệm chăn cũng không cần nói, căn bản đừng nghĩ tìm được một tấm vải còn hoàn hảo.
Sau một lúc lâu, Hạ Linh Lung đã lấy lại hơi thờ hỏi: “Cảm giác thế nào?"
Phương Minh Nguy gục vào trong đống rách nát trên giường, nhắm nửa con mắt, lầm bẩm: “Sư tỷ. tỷ tại sao có sờ thích như vậy, nhưng mà, thật thoải mái”.
Hạ Linh Lung sắc mặt ứng đỏ nói: “Đừng nói bậy nói bạ, ta đây là đang cứu tính mạng của đệ đó”.
“Cứu đệ?" Phương Minh Nguy nỗ lực mở ra một con mắt, hồ nghi nhìn lại.
Hạ Linh Lung nghiêm mặt nói: “Nhà của tỷ đời đời làm nghề v, đối với nhân thể có nhận thức phi thường rõ ràng Tuy ta không biết ở trên người của đệ xảy ra chuyện gì. nhưng mà ta nhìn ra được, thân thể của đệ đã bị thương”.
Phương Minh Nguy kinh hãi nói: “Không thể nào, nếu như đệ bị thương, tại sao lại không có cảm giác?”
“Đệ bị là ám thương-’ Hạ Linh Lung trên mặt ngưng trọng, không có một chút ý đùa giỡn nào: “ơ trong cơ thể đệ, tựa như đã phát sinh qua một lần đột biến mãnh liệt, có lẽ đây là do đệ thoáng cái đột phá cực hạn, đạt đến thể thuật cấp sáu. Nhưng mà chính vì như thế, thân thể của đệ đã bị hao tôn, vô luận là cơ thể, xương cốt hay nội tạng, đều nhận lấy một sự đả kích nhất định. Nếu như bò mặc kệ. như vậy nhiều nhất nửa năm, những thương thế này sẽ toàn bộ phát tác. Đến lúc đó, có lẽ chỉ có lão sư đích thân ra tay, mới có thể cứu cái mạng nhỏ của đệ”.
Phương Minh Nguy sắc mặt khẽ biến, hồi tường lại tình hình mình chổng cự di khí trong cơ thể, còn có sau khi luyện thành nội kình, lại cảm thấy dễ dàng mệt nhọc thay đôi bất thường, lập tức rõ ràng Hạ Linh Lung tuyệt đối không có nói chuyện tào lao.
“Hạ sư tỷ. đã tạ" Phương Minh Nguy miễn cưỡng bò dậy, ở trên đống rách nát hướng về Hạ Linh Lung chân thành nói lời cảm ơn.
“Không cần khách khí, lão sư đã đem an nguy của đệ phó thác cho mấy người chúng ta, ta tất nhiên không thể nhìn đệ chết. Ta sẽ dùng thù phép gia truyền giúp đệ bình tức thương thế, sau này ta mỗi ngày đấm bóp cho đệ một lẩn, nửa tháng sau, hẳn là có thể khỏi hẳn’ Hạ Linh Lung đưa mắt nhìn đống rách nát trên giường nói: “Không thể tưởng được, khí lực của đệ thật đúng là lớn” Dứt lời, xoay người mà đi.
Phương Minh Nguy nhẹ nhàng thở ra một hơi. nửa tháng, đó chính là nói mình còn phải chịu khô nửa tháng.
Hồi tường lại loại đau đón vừa rồi, hắn thật đúng là có chút ít nổi da gà. Nhưng mà, một khi xoa bóp xong, rồi lại có một loại cảm giác thư thái tựa như là từ đầu khớp xương phát ra, làm cho người ta như rồi vào mây mù, vui đến quên cả trời đất.
Cửa phòng lại lần nữa bị người mở ra, cái đầu thò thụt tiến vào.
“Thi Nại Đức, không cần phải trốn trốn tránh tránh, nhanh tiến vào đáy” Phương Minh Nguy tức giận nói.
Thi Nại Đức cười hắc hắc nói: “Minh Nguy, vừa rồi trông thấy Hạ tiểu thư từ chỗ này đi ra, hai người vừa rồi, a... cũng quá kịch liệt đi chứ’.
Phương Minh Nguy xem thường nói: “Đối với suy nghĩ xấu xa như vậy. ta là một chính nhân quân tử, không vào phòng tối”.
Thi Nại Đức thể hiện ra một bộ dáng không tin nói: “Tinh lại đi, đều là nam nhân, cậu giải thích cho ai nghe vậy”.
Phương Minh Nguy bất đắc dĩ lắc đầu, đột nhiên nói: “Thi Nại Đức, hỏi cậu một việc”.
“Không cần hỏi, mình sẽ chuẩn bị cho cậu” Thi Nại Đức vẻ mặt dâm đãng cười.
“Chuẩn bị cái gì chứ?"
“Thuốc tăng lực, cậu yên tâm, mình giới thiệu đều là loại tốt nhất, cam đoan cậu sau khi dùng qua, coi như là một đêm bảy lần làm chú rể. cũng là kim thương không ngã”.
“Ngươi, tên dâm tặc này”.
“Mình cũng là vì muốn tốt cho cậu, cậu tại sao có thể mắng chửi người? Ái ui, còn động thủ đánh người, cứu mạng..
Náo loạn một lát, Phương Minh Nguy thu hồi nắm tay hồi: “Cậu có muốn bái nhập lão sư làm môn hạ không?"
Thi Nại Đức động tác lập tức cứng đờ, trong tay giơ ghế cao quá đình đầu, lại không có nện xuống. Hắn ngẩn ngơ một lát, thần sắc trong mắt không ngừng biến ảo hỏi: “Bái Vương Nguyên soái làm môn hạ sao? Nhưng mình không đủ tư cách”.
“Tư cách?" Phương Minh Nguy cười lạnh một tiếng nói: “Tư cách là người nói, cậu cho rằng đám người Vương Lôi có tư cách sao?”
Thi Nại Đức trong hai mắt lập tức lóe lên một đám tinh quang, hắn trầm giọng hỏi: “Cậu muốn mình làm thế nào?”
Có thể bái nhập môn hạ Vương Tự Cường, tự nhiên là một việc cực kỳ đáng mừng, đặc biệt đối với hắn mà nói, nếu có thể làm được việc này, như vậy địa vi của hắn trong gia tộc sẽ có biến hóa long trời lờ đất.
Đối mặt Phương Minh Nguy, câu nói đầu tiên của hắn cũng không phải “Ngươi có điều kiện gì”, mà là “Ngươi muốn ta làm như thế nào”, bời vậy có thể thấy được, trong lòng hắn, đã đem Phương Minh Nguy xem như là loại huynh đệ tốt không cần phải khách khí.
Phương Minh Nguy vuốt vuốt bả vai nói: “Vừa rồi ta bị người nào đó cầm cái ghế đánh vào đây, rất đau”.
Thi Nại Đức lập tức đem cái ghế trong tay vứt bò, đi đến trước mặt Phương Minh Nguy, mặt đầy nụ cười xiểm nịnh lấy lòng nói: “Huynh đệ, đại ca, không. Phương gia...”
Phương Minh Nguy toàn thân lông tóc dựng lên, vội vàng đem bộ móng vuốt của hắn gạt ra. Không thể không nói, Thi Nại Đức cùng Hạ Linh Lung kỹ thuật xoa bóp cách một trời một vực. một bên là càng sờ càng thoải mái. một bên lại là càng động càng đau.
“Được rồi, chúng ta nói chuyện chính sự đi" Phương Minh Nguy nói: “Mình có được tin tức, gia tộc Khoa Tư Tháp có ý định đổi phó mình".
Thi Nại Đức sắc mặt không thay đổi nói: “Gia tộc Khoa Tư Tháp và ủy ban giám sát có quan hệ mật thiết, đổi phó với cậu cũng không kỳ quái".
Phương Minh Nguy nghe giọng điệu của hắn, trong lòng khẽ động hỏi: “Thi Nại Đức, cậu biết tin tức cha mẹ mình ở Tạp Lí Mỗ sao?”
“Biết chứ, Sử Mật Tư muốn đem bọn họ đưa đi, nhưng mà không có thành công”.
“Cậu cũng biết, vì sao không nói cho mình’'.
“Cái này cần thiết sao?” Thi Nại Đức thản nhiên nói: “Nếu như gia tộc Mạc Tác Lí và gia tộc Khải Lý tại tinh cầu Tạp Lí Mỗ còn không cách nào đem người nhà cậu chiếu có tốt, như vậy hai nhà chúng ta cũng nên giải tán đi là vừa”.
Phương Minh Nguy cười khả một tiếng hỏi: “Nói như vậy. tin tức mình tới Thù Đô tinh, cũng là các người phong tòa”.
“Đúng vậy, chúng ta cũng không muốn để cho quá nhiều người đến quấy rầy cậu".
Phương Minh Nguy trong lòng có chút cảm kích, nhưng mà cũng không có nói lời cảm tạ, mà là đối với hắn thẩm thì một hồi.
Thi Nại Đức vẻ mặt có chút biến hóa, thật lâu sau mới nói: “Như vậy được sao?”
“Được” Phương Minh Nguy vỗ ngực cam đoan nói: “Khổ nhục kế mà thôi, đương nhiên là được”.
Thi Nại Đức suy xét một lát, rốt cuộc cắn răng quyết định nói: “Được, mình đây sẽ đem trăm cân thịt giao cho cậu, cậu cứ xem mà lo liệu đi".
Phương Minh Nguy không tự chủ rùng mình một cái, những lời này rất cổ quái, ta cũng không phải gái làng chơi, muốn thịt ở trên người của ngươi để làm cái gì cơ chứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...