Viên Ninh thấy Phương Minh Nguy chịu thua, lập tức đắc ý cười, nói: “Lần này chúng tôi đến đây, chính là muốn cậu là một việc.”
“Có liên quan đến tôi sao?’
“Đương nhiên”
“Có liên quan đến Vương nguyên soái sao?”
“Đúng vậy”
“Xin lỗi. tôi không thể đáp ứng hai người được.” Phương Minh Nguy lập tức từ chối ngay.
“Vì sao?” Sắc mặt của Viên Ninh lập tức suy sụp xuống. “Bởi vì thân phận của hai người.” Phương Minh Nguy nghiêm mặt nói: “Vô luận là tiến sĩ Tạp Tu hay là Khải Lý gia, cũng không cho phép hai người bái nhập môn hạ của Vương nguyên soái làm bảo tiêu cho tôi.”
Viên Ninh khẽ giật mình sau đó cười ha ha lên, ôm lấy Khắc Lỵ Tư, hai cô gái xinh đẹp cùng khom lưng mà cười.
Ánh mắt của Phương Minh Nguy lướt qua người hai nàng, âm thầm nuốt nước miếng một cái, không thể không thừa nhận, hai yêu tinh này đều là hồng nhan họa thủy đỉnh cấp cả. Đặc biệt là bây giờ đang cúi eo xuống, làm cho đường cong linh lung hoàn mỹ hiện ra hoàn toàn.
Linh hồn Ai Khắc trong đầu đột nhiên nhảy lên, trong lòng Phương Minh Nguy khẽ động, một cổ lực lượng tinh thần lập tức hóa thành một sợi dây nhỏ, tiến nhập vào trong linh hồn Ai Khắc.
Sau một giây, linh hồn của hắn đã dung nhập làm một với linh hồn của Ai Khắc. Đương nhiên, người chiếm chủ đạo vẫn là hắn, chỉ có điều trí nhớ của hắn đã nhiều hơn một, cộng thêm một chút năng lực nào đó.
Một ánh mắt nóng bỏng nhìn không kiêng nể gì lên người hai vị mỹ nữ, trong đầu của Phương Minh Nguy đột nhiên hiện ra kinh nghiệm nhiều vô cùng vô tận. Thông qua hành động và tình huống phập phồng từ quần áo của hai nàng, trong đầu hắn dần dần hiện lên hai thân hình trắng tuyết.
À, đây không phải là nhìn thấu gì hết, mà là một loại kinh nghiệm phong phú, theo động tác của cô gái và biểu hiện quần áo của người độ mà trực tiếp nhìn ra được cái bên trong.
Thủ đoạn này không phải ai cũng biết, cũng không phải tất cả đều có thể học, chỉ có những người kết giao qua vô số đàn bà, hơn nữa còn có thiên phú lão luyện trong lãnh vực nào mới có thể làm được.
Không cần nghi ngờ, thân là lính đánh thuê vũ trụ, nhưng Ai Khắc lại là một người trong số đó.
Có lẽ ánh mắt của Phương Minh Nguy vô cùng nóng rực, sắc mặt của Khắc Lỵ Tư và Viên Ninh dần dần đỏ lên. Khi phát hiện ra không đúng, Viên Ninh lập tức nổi giận, nói: “Này, cậu nhìn cái gì?”
Phương Minh Nguy mỉm cười, nói: “Hai người thật đẹp”.
Viên Ninh khẽ giật mình, Khắc Lỵ Tư khẽ giật mình, mà ngay cả Phương Minh Nguy vừa mới nói câu này cũng khẽ giật mình.
Vừa rồi Phương Minh Nguy chẳng qua chỉ là trả lời theo vô thức mà thôi, nhưng mà nếu như trong tình huống bình thường, câu nói to gan như vậy, có đánh chết hắn cũng không nói ra khỏi miệng, thế nhưng giờ phút này hắn lại tự nhiên nói ra cũng không hề có chút do dự hay là đắng do gì cả.
Hai má của Viên Ninh càng đỏ hồng lên, mà đôi gò má của Khắc Lỵ Tư đã sớm trở nên kiều diễm ướt át rồi.
“Hừ, chị em chúng tôi đương nhiên là đẹp rồi” Viên Ninh khẽ cắn răng, đột nhiên nói: “Cậu nói chúng tôi đẹp hay là Hạ Linh Lung đẹp?”
Phương Minh Nguy lại khẽ giật mình, chăm chú suy nghĩ, ba nàng ai cũng có sở trường riêng cả, đúng là khó bình luận, nhưng mà, lời ra đến miệng lại trở thành: “Còn cần phải hỏi sao, đương nhiên là hai người đẹp” Nói xong, hắn lặng lẽ tiến lại một bước, nghiêng thân thể tránh Khắc Lỵ Tư một chút, nói nhỏ bên tai của Viên Ninh: “Cô xinh đẹp nhất”.
Khuôn mặt của Viên Ninh lập tức biến thành đỏ thẳm như tơ, trong mắt cũng hiện lên một vẻ bối rối, nhanh chóng liếc qua hướng của Khắc Lỵ Tư, thấy nàng không phát hiện ra, mới yên lòng lại, hung hăng trừng mắt nhìn Phương Minh Nguy.
Trong ánh mắt của Phương Minh Nguy tràn đầy chân thành và tha thiết, tuy thỉnh thoảng cũng lóe lên vẻ quái dị, nhưng mà hai cô gái đang tâm hoảng ý loạn thì làm sao mà phân biệt được.
“Phi, cậu chỉ biết ba hoa thôi” Viên Ninh nhẹ giọng mắng một câu: “Muốn cậu giúp một việc, cậu giúp không?”
Phương Minh Nguy thở dài, nói: “Vương nguyên soái không thu hai người làm đệ tử đâu”
“Hừ, ai nói là chúng tôi muốn bái sư, chúng tôi muốn đề cử hai người với cậu”.
Trong lòng Phương Minh Nguy thả lỏng một chút một ý niệm bỗng lóe lên trong đầu: “Là Trương Nhuận Thủy và Hạ Linh Lung?”
“Ơ, sao cậu biết?”
“Bởi vì hai người bọn họ đã đến đây”
“Được rồi, nếu bọn họ đã tới, như vậy cậu chọn đi”.
Phương Minh Nguy nhướng mày, trong lòng âm thầm lo lắng, hai nàng vì sao lại để bụng chuyện này như vậy?
Khắc Lỵ Tư thấy nói đến chuyện chính, nét ửng đỏ trên mặt cũng lui đi rất nhiều, nói: “Minh Nguy, lúc ở Tạp Lí Mỗ, ông nội của tôi có nói, nếu như cậu được Vương nguyên soái thu nhận làm đệ tử, như vậy nhất định sẽ lựa chọn một bảo tiêu cả đời cùng nhau bái nhập môn hạ của Vương nguyên soái. Tuy chúng tôi không hy vọng xa vời cậu nhất định sẽ chọn người của Khải Lý gia, nhưng chúng tôi hứa hẹn rằng, nếu như cậu lựa chọn người của Khải Lý gia, như vậy chúng tôi sẽ lập tức cắt đứt tất cả quan hệ với người này. Từ đó về sau, ngươi này chỉ trung thành với một mình cậu.”
Ánh mắt của Phương Minh Nguy thay đổi liên tục, nghĩ đến lời nói của Từ Quân, lại nghĩ đến sự cam đoan của Khắc Lỵ Tư hôm nay, lập tức hiểu rõ, thân phận của mình đã khác xưa rồi.
Sau khi bái nhập môn hạ của Vương nguyên soái, thân phận của hắn lập tức thay đổi. Mà ngay cả thái độ của Khải Lý gia đối với hắn cũng thay đổi rất nhiều, thậm chí là ngay cả một Trương Nhuận Thủy khổ tâm bồi dưỡng từ nhỏ mà cũng có thể từ bỏ.
“Tốt, hai người yên tâm, tôi sẽ cẩn thận suy nghĩ’.
Khắc Lỵ Tư và Viên Ninh nhìn nhau, hai người đứng đậy rời đi. Viên Ninh đột nhiên nhỏ giọng, cảnh cáo: “Không cho phép chọn Hạ Linh Lung”.
Trong lòng Phương Minh Nguy rung lên, nói: “Như vậy chọn hai người được chứ?”
“Phì, mơ à” Viên Ninh mắng nhỏ một tiếng, rồi dẫn Khắc Lỵ Tư đang lưu luyến rời đi.
Một lần nữa trở về ghế sô pha, cái mông còn chưa ngồi nóng, thì lại có tiếng gõ cửa.
Phương Minh Nguy bất đắc đĩ đứng đậy, trong lòng âm thầm tính toán, ngoại trừ Thi Nại Đức ra, thì tất cả đều đã đến rồi.
Mở cửa, quả nhiên là tên nhóc này, Phương Minh Nguy tức giận mắng: “Tớ sẽ không chọn cậu đâu, đừng uổn phí công sức.”
Thi Nại Đức lấy làm kỳ quái, hỏi: “Cậu không chọn tớ? Có ý gì?”
“Cậu không phải muốn đến cầu tình tớ chứ?”
“Cầu tình? Tớ không có phạm sai lầm gì cả, muốn cậu cầu tình cái gì?” Thi Nại Đức tức giận nói: “Để tớ vào.”
Phương Minh Nguy để cho hắn ta vào, người này liền đi đến ngồi xuống ghế sô pha, mũi hít hít vào hơi, nói: “Thơm quá, ừ, thậm chí có một, hai, ba mùi nước hoa. Tên nhóc này, cậu làm cả ba nàng?”
Phương Minh Nguy kinh ngạc nhìn hắn, cảm thấy bội phục sát đất vì cái mũi thính như chó săn của hắn.
“Từ năm mười sáu tớ đã bắt đầu lui tới làng chơi rồi kinh nghiệm phong phú, một tên nhóc như cậu làm sao so sánh được” Thi Nại Đức đắc ý nói.
Phương Minh Nguy vung tay lên, nói: “Được rồi, rốt cục là có chuyện gì, nói thẳng đi, đừng nói cho tớ biết, cậu có lòng tốt đến thăm tớ, tớ tuyệt đối không tin đâu”.
Thi Nại Đức cười hắc hắc, nói:”Nói thật, tớ đến là muốn van cầu một chuyện.”
Phương Minh Nguy trực tiếp đạp tới một cước, nói: “Hồi nãy cậu không phải là nói không phải đến cầu tình sao?”
“Tớ chỉ nói là, tớ không đến cầu tình cho mình, nhưng mà đâu có nói là không cầu tình cho người khác?”
Phương Minh Nguy lập tực bó tay, nhưng mà hắn cũng biết, với thân phận của Thi Nại Đức, đừng nói là tư chất của hắn kém một chút, cho dù tư chất của hắn tốt, thì cũng tuyệt đối không có khả năng làm bảo tiêu của mình: “Đủ rồi, cầu tình cho ai?”
“Vương Lôi” Thi Nại Đức thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói: “Cậu cảm thấy người này thế nào?”
Phương Minh Nguy suy nghĩ một chút, đối với vị bảo tiêu trẻ tuồi do quân đội thu xếp cho mình, trong lòng hắn đánh giá cực cao.
“Không tồi, là hảo hán tử.”
Thi Nại Đức dựa thân thể vào ghế, giống như trút được gánh nặng trong lòng, cười nói: “Nghe nói, cậu được Vương nguyên soái thu làm đệ tử nhập thất?”
“Đúng vậy”.
“Tốt lắm, giúp tớ xếp một người vào”.
“Gì..Phương Minh Nguy trợn mắt há mồm, vừa rồi những người kia tuy rằng cùng một mục đích mà đến tìm hắn, nhưng mà nói chuyện trực tiếp như vậy, Thi Nại Đức quả thật có thể là độc nhất vô nhị rồi.
“Vương Lôi là người trong quân đội chúng ta, nếu có thể, tớ hy vọng cậu có thể chọn hắn trở thành sư huynh bảo tiêu của cậu” Thi Nại Đức đi thẳng vào vấn đề.
“Tại sao phải chọn hắn?”
“Tuyển hắn, tớ từ bỏ”.
Phương Minh Nguy khẽ giật mình, cười khổ sờ sờ mũi, nếu như là người khác nói, như vậy sẽ khiến cho Phương Minh Nguy cảm thấy phản cảm vô cùng, nhưng mà từ trong miệng của Thi Nại Đức nói ra, hắn lại không có chút chán ghét nào cả.
Đúng vậy, quả thật là như thế, trong nội tâm của Thi Nại Đức, Vương Lôi là người hắn tin tưởng nhất, thậm chí là còn tin tưởng hơn cả gia tộc Khải Lý.
Mặc dù ở trình độ khác, Thi Nại Đức vẫn còn có chút tâm tư, nhưng mà mục đích của hắn vẫn là vì Vương Lôi mà tới.
Thông qua cảm ứng tinh thần, Phương Minh Nguy hiểu được, lời nói của Thi Nại Dức rất chân thật, chỉ là hắn cũng có suy nghĩ riêng của hắn.
Vương Tự Cường muốn hắn lựa chọn một người, nói rõ là sẽ tạo một cao thủ có năng lực thể thuật cấp mười lăm làm bảo tiêu cho hắn. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, như vậy hắn sẽ ở chung cả đời với người bảo tỉêu này. Nhân vật quan trọng như vậy, giao cho một người đến từ quân đội đảm đương, tựa hồ có chút không phù hợp!
Thi Nại Đức cũng khộng cưỡng cầu, đem ý kiến của mình nói xong, liền đứng lên nói: “Chọn Vương Lôi là đề nghị cá nhân của tớ, không liên quan đến cha tớ. Đương nhiên, quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay cậu, cậu suy nghĩ kỹ càng đi” Phương Minh Nguy khẽ gật đầu, đưa tiễn Thi Nại Đức.
Trở về ghế sô pha, hắn thở dài thật sâu, không thể tưởng được, chỉ vì chọn một bảo tiêu, mà lại có nhiều người đồng thời cạnh tranh như vậy, đây cũng là một chuyện quá khoa trương rồi. Hơn nữa ngay cả hắn tựa hồ cũng biến thành một con rồng siêu cấp chỉ qua một đêm.
Tiếng đập cửa lại vang lên, Phương Minh Nguy tức giận kéo cửa ra, nhưng trên mặt lập tức thay đổi thành một nụ cười tao nhã: “Sư tỷ, tỷ tìm em à?” “Đúng vậy, nghỉ ngơi đủ chưa?’
“Dạ đủ rồi”.
“Tốt, lão sư tìm đệ, đi nhanh thôi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...