Khi Trương Nhuận Thủy đem tất cả trách nhiệm nhận lấy, thì trong lòng Phương Minh Nguy cũng cảm thấy có lỗi, nói: “Tiến sĩ Tạp Tu, Đại Vệ tiên sinh, thật rất cả mọi chuyện là do con mà ra, nếu như không phải con ngủ quên trong cơ giáp, thì sẽ không xảy ra chuyện này.”
“Cái này cũng không trách cậu được.” Đại Vệ vỗ vỗ vai của Phương Minh Nguy, nói: “Cái này chỉ có thể trách hai đứa ngu này thôi”.
Trương Nhuận Thủy không phục, nói: “Bạch Hạc còn đang tiến hành huấn luyện bọt khí, bọn em làm sao ngờ hắn có thể ngủ gục...”
“Cậu còn muốn cãi?” Đại Vệ phẫn nộ kêu lên.
Cũng may là Thi Nại Đức chỉ bị chấn động não nhỏ thôi, nếu như thật sự có gì ngoài ý muốn, vậy thì gia tộc Khải Lý cùng gia tộc Mạc Tác Lí sẽ trở thành tử địch của nhau mất.
Mặc dù Đại Vệ là người có bộ dáng hiền lành, nhưng một khi nổi giận lên, phối hợp với dáng người khôi ngô của ông ta, quả thật là có lực sát thương rất lớn, Trương Nhuận Thủy lập tức câm lại, không dám nói tiếp nữa.
“Khoan đã” Tiến sĩ Tạp Tu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hỏi: “Trương Nhuận Thủy, cậu vừa mới nói cái gì?”
“Không có gì cả, tiến sĩ Tạp Tu.” Trương Nhuận Thủy nhìn trộm khuôn mặt giận dữ của Đại Vệ, có cho hắn lá gan lớn hơn nữa hắn cũng không dám chọc vào vảy ngược của rồng.
Tiến sĩ Tạp Tu nhướng mày, đẩy Đại Vệ một cái, nói: “Đừng có phát hỏa lên con nít, có bản lĩnh thì đi nổi nóng với La Bả Đặc đi”.
Đại Vệ trừng to mắt ra, nổi giận với La Bá Đặc, chẳng phải là hết muốn sổng rồi sao?
“Được rồi, đừng có ỷ thế bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh.” Tiến sĩ Tạp Tu cười nói: “Cậu vừa mới nói cái gì”.
Trương Nhuận Thủy buồn cười đưa mắt nhìn Đại Vệ phẫn nộ, càng nhìn càng vui, nói: “Báo cáo tiến sĩ, khi Phương Minh Nguy ngủ gục, Bạch Hạc vẫn tiến hành huấn luyện bọt khí, cho nên em và Thi Nại Đức...”
“Cái gì?” Đại Vệ đột nhiên cắt lời của Trương Nhuận Thủy: “Cậu, khẳng định?”
“Đương nhiên, Đại Vệ tiên sinh”.
Đại Vệ và tiến sĩ Tạp Tu đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy sự sợ hãi và bất ngờ trong mắt của nhau.
“Tạp Tu, ông nói cái này có thể sao?”
“Tôi không biết, theo lý mà nói thì không thể nào”.
Đại Vệ đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Trương Nhuận Thủy và Phương Minh Nguy, chăm chú nói: “Đứa nhỏ Nhuận Thủy này là do một tay Lý Minh bồi dưỡng, trong chuyện này, nó tuyệt đối không nói dối.”
Tiến sĩ Tạp Tu gật đầu, nhìn qua Phương Minh Nguy một hồi lâu mà không nói gì cả.
Trong nội tâm của Phương Minh Nguy hết hồn, nhìn về phía Trương Nhuận Thủy, không biết hai người này sao lại đột nhiên trở nên đa sầu thiện cảm như vậy, không ngờ rằng khi đối mắt với Trương Nhuận Thủy, cảm giác ngược lại trong mắt hắn hiện lên một tia nghi vấn, hiển nhiên là hoàn toàn không biết gì về cái này cả.
Tiến sĩ Tạp Tu trầm ngâm một chút, hỏi: “Phương Minh Nguy, có vài câu hỏi tôi muốn hỏi, em nhất định phải trả lời cho tốt”.
“Vâng tiến sỉ” Phương Minh Nguy đứng thẳng ưỡn ngực theo thói quen, cao giọng nói.
“Thứ nhất, khi Trương Nhuận Thủy và Thi Nại Đức tìm cậu, có phải em đang ngủ không?”
“Vâng tiến sĩ.”
“Thứ hai, trong lúc em đang ngủ, có điều khiển cơ giáp hay không?”
Chần chờ một chút, Phương Minh Nguy nói:”Tiến sĩ, em cũng không rõ.”
Thật ra Phương Minh Nguy rất rõ, tuy rằng bản thân đang ngủ, nhưng mà linh hồn Ai Khắc trong truyền cảm khí thì lại không ngủ, mà hắn cũng không hủy lệnh dừng lại, cho nên cơ giáp đương nhiên là vẫn hoạt động.
Tiến sĩ Tạp Tu chậm rãi gật đầu, ông ta không biết ý nghĩ trong lòng của Phương Minh Nguy, cho nên cũng không hoài nghi sự chân thật của câu trả lời này.
“Phương Minh Nguy, trước kia em có kinh nghiệm điều khiển hai cơ giáp không?” Tiến sĩ Tạp Tu mờ to mắt ra, chăm chú nhìn vào Phương Minh Nguy, chậm rãi hỏi.
“Đồng thời điều khiển hai cơ giáp? Tiến sĩ, ngài không nói đùa chứ?” Phương Minh Nguy kỳ quái hỏi.
Nhưng trên mặt của tiến sĩ Tạp Tu không hề có một ý nói đùa nào hết.
“Có, hay không?’'
Do dự một chút, Phương Minh Nguy cắn răng nói: “Tuyệt đối không có”.
Trong mắt của tiến sĩ Tạp Tu lóe lên một tia thất vọng Đại Vệ thì đột nhiên lên tiếng: “Hay là, chúng ta thử nghiệm một cái, thế nào?”
“Cũng tốt, thử một lần, hết hy vọng cũng tốt”.
Phương Minh Nguy và Trương Nhuận Thủy ngơ ngác bị dẫn vào trong sân huấn luyện ảo, ở đây có đặt sẵn khoang thuyền kín, đều là thiết bị cao cấp nhất, so với đồ trong nhà của Phương Minh Nguy thì càng cao cấp hơn.
“Tiến sĩ, ngài muốn tiến hành đối luyện cơ giáp với em sao?”
“Đúng nhưng đối thủ của cậu, không chỉ có tôi” Tiến sĩ Tạp Tu chỉ vào Trương Nhuận Thủy, nói: “Còn có hắn”.
“Xa luân chiến sao?” Phương Minh Nguy cười ha hả, nếu như là trước khi bị bắt cóc, hắn khăng định không phải là đối thủ của tiến sĩ Tạp Tu và Trương Nhuận Thủy, nhưng bây giờ thì khác, lực lượng tinh thần lại tăng lên một cấp, đạt đến tiêu chuẩn cấp mười rồi.
Theo lực lượng tinh thần tăng lên, thì tốc độ phản ứng và truyền lượng tin tức của linh hồn Ai Khắc cũng được tăng lên một cấp. Nếu như bây giờ hắn đạt đến đỉnh cao, thì có thể đánh cho cao thủ cấp mười hoặc cấp mười một không thấy đường về nhà.
Cho nên, sau khi nghe tiến sĩ Tạp Tu nói xong hắn chẳng những không có sợ hãi, mà ngược lại còn có vẻ kích động.
Nhưng câu nói tiếp theo của tiến sĩ Tạp Tu khiến cho lòng tự tin bành trướng của hắn héo rút xuống nhanh như quả bóng bị xì hơi vậy.
“Không phải là xa luân chiến, mà là đồng thời đổi chiến với cậu.” Tiến sĩ Tạp Tu nghiêm túc nói.
Phương Minh Nguy lảo đảo, thiếu chút nữa té xuống đất không đứng dậy được.
“Tiến sĩ, kêu một mình em đánh hai người?”
“Đúng vậy, vào đi”.
“Không tiến sĩ, tuy rằng em không phải là kẻ cuồng ngược đãi, nhưng cũng không phải là kẻ thích bị ngược đãi” Phương Minh Nguy từ chối.
“Vậy cậu muốn PK người thật?” Hai tay của tiến sĩ Tạp Tu giao nhau, phát ra những tiếng xương kêu rắc rắc.
Phương Minh Nguy nhìn vào khuôn mặt màu đen của ông ta, nghĩ đến một đá ban đầu của Viên Ninh, trong lòng không khỏi phát lạnh, đúng là có kì phụ tất có kì nữ!
“Tiến sĩ, vừa rồi em chỉ nói đùa với ngài một chút thôi. Em hiểu mà, ngài vì muốn tốt cho em, muốn nhanh chóng tăng thực lực của em lên.” Phương Minh Nguy cười nói: “Vậy em vào đây”.
“Khoan đã” Tiến sĩ Tạp Tu cầm lầy một bộ truyền cảm khí kỳ dị, nói: “Dùng cái này”.
Sắc mặt của Phương Minh Nguy liền khó coi, nói: “Tiến sĩ, em quen dùng truyền cảm khí của mình rồi”.
“Cái đó của cậu không được, cái này đặc chế.” Đại Vệ cất lời giải thích: “Đây là phân lưu truyền cảm khí”.
“Có khác nhau sao?”
“Đương nhiên là có, sau khi cậu sử dụng thứ này, đó thể đồng thời thành lập hai đối chiến thất”.
“Vì sao con phải đồng thời thành lập hai đối chiến thất?”
“Bởi vì cậu phải đống thời đối chiến với tiến sĩ Tạp Tu và Trương Nhuận Thủy, cho nên phải thành lập hai đối chiến thất”.
“Hai đối chiến thất?” Phương Minh Nguy cảm thấy tương lai của mình trở nên u tối: “Đại Vệ tiên sinh, nếu như đồng thời mở hai đối chiến thất, như vậy ngài muốn em gia nhập cả hai?”
“Đương nhiên là đồng thời gia nhập, đồng thời đầu”.
“Đại Vệ tiên sinh, ngài không phải là muốn tinh thần của em chia làm hai, đồng thời đối chiến hai người?”
“Đúng vậy, bọn họ không phải là hai người đánh một mình cậu, mà là hai người đánh hai người cậu, như vậy thì công bằng một chút”.
Công bằng cái đầu ông...
Phương Minh Nguy thiếu chút nữa đã mắng lên, hai đánh hai, thật sự là còn dễ nghe hơn hát! Nhưng vấn đề là mỗi người bọn họ điều khiển một cơ giáp, còn mình phải điều khiển đến hai cơ giáp. Nếu như cái này gọi là công bằng, thì trên đời này đúng là không còn chuyện gì bất công xảy ra nữa.
Len lén đưa mắt nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của tiến sĩ Tạp Tu, Phương Minh Nguy đành chấp nhận số mệnh, cầm lấy phân lưu truyền cảm khí, chui vào trong khoang thuyền, lúc đóng cứa lại, hắn ngẩng đầu lên hỏi: “Đại Vệ tiên sinh, ngài có thể phân tâm làm hai không?”
“Không thể”.
“Người Trung Quốc cổ chúng ta có một câu gọi là, thứ mình không muốn, thì đừng dùng với người khác. Nếu ngay cả ngài cũng không làm được, vậy thì sao lại bắt buộc tôi làm?”
Trên mặt Đại Vệ không hề có một chút xấu hổ nào cả, cười ha hả nói: “Bởi vì cậu có một loại thiên phú biến thái mà tôi không có”.
“Đại Vệ tiên sinh, tôi cũng đâu có loại thiên phú đó.”
“Cậu có” Đại Vệ kiên nhẫn nói: “Trong những người mà tôi quen biết, cậu là người đầu tiên ngủ mà còn có thể điều khiển cơ giáp”.
Phương Minh Nguy há to miệng ra, giờ mới biết vấn đề nằm ở chỗ nào.
“Rầm”
Nặng nề đóng cửa khoang thuyền lại, Phương Minh Nguy cầm phân lưu truyền cảm khí trong tay, trong lòng cười khổ không thôi.
“Phương Minh Nguy, cậu có thể thành lập đối chiến thất” Giọng nói của tiến sĩ Tạp Tu vang lên trong truyền cảm khí.
“Được”.
Phương Minh Nguy đáp ứng, trong miệng thì thào một đoạn khẩu quyết mà bất luận người nào nghe cũng không hiểu.
Hắn cũng không phát ra âm thanh, nhưng khi khẩu quyết ra khỏi miệng, thì phân lưu truyền cảm khí trong tay liền nổi lên hào quang màu trắng, hơn nữa còn đi vào trong óc của hắn.
Lau mồ hôi trên trán, Phương Minh Nguy cảm thấy may mắn, phân lưu truyền cảm khí cũng giống như truyền cảm khí bình thường đều có thể triệu hồi ra ý thức đặc biệt.
“Phương Minh Nguy, cậu đang làm gì đó?” Giọng nói hết kiên nhẫn của tiến sĩ Tạp Tu vang lên.
“A, em đến ngay”
Phương Minh Nguy vội vàng đáp ứng một câu, hắn đương nhiên không dám thành thật nói là mình đang chế tạo ý thức truyền cảm khí. Nếu như quả thật là vậy, thì bệnh viện tâm thần hoặc bàn giải phẫu, sẽ trở thành một trong hai con đường ma hắn phải chọn.
Lập tức mang truyền cảm khí vào, lực lượng tinh thần dũng mãnh tiến vào trong óc, đột nhiên Phương Minh Nguy khẽ giật mình, bởi vì hắn phát hiện ra luồng sáng trong đầu hắn do bốn điểm trắng nhỏ tạo thành.
Thử đem linh hồn Ai Khắc vào trong luồng sáng này, nhưng chuyện bất ngờ đã xảy ra, linh hồn Ai Khắc sau khi tiến vào trong luồng sáng này, liền dung hợp với một điểm trắng nhỏ đó, về phần ba điểm trắng kia, thì linh hồn Ai Khắc liền giữ một khoảng cách nhất định, không đụng chạm gì với nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...