"Tên tuổi."
Nháy mắt.
"Tuổi."
Nháy mắt.
"Đến hành tinh B-17 bằng cách nào?"
Vẫn là nháy mắt.
"Trong danh sách du khách của công ty du lịch không có tên của ngươi? Chẳng lẽ ngươi là chiến sĩ cơ giáp đã gặp rủi ro?"
Tiếp tục nháy mắt.
"Ta đã điều tra danh sách mất tích hai năm nay, nhưng không có ai tương tự như ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?"
Vẫn cứ nháy mắt.
"Nói chuyện!" Hứa Chí Viễn nhịn không nổi đập 1 cái lên bàn, dù hắn có tốt như thế nào, có thích người này như thế nào thì hắn cũng không nhịn đươc a, coi hắn là người chết sao? Cư nhiên 1 câu cũng không nói.
Thanh Dương vươn tay, chỉ chỉ vào yết hầu của chính mình.
Chân mày Hứa Chí Viễn cau lại: "Ngươi... Không thể nói chuyện?"
Thanh Dương gật gật đầu.
"Ba!" Lần thứ hai nhịn không được mà đập 1 cái!
"Vậy sao không nói sớm, nơi này có bản viết chữ."
Hứa Chí Viễn đưa cho Thanh Dương một bản điện tử để viết chữ, trong xã hội hiện tại người câm điếc cơ bản không cần học ký hiệu tay nữa mà bọn họ có thể đưa tinh thần vào bản điện tử để viết chữ vừa nhanh lại vừa tiện lợi.
Hiện giờ thật ra Thanh Dương cũng chưa nhận thức hết được bộ chữ cơ bản, lúc lên mạng mặc dù cũng dùng đến tinh thần lực nhưng cũng không thành thục, thỉnh thoảng không cẩn thận sẽ xuất hiện chữ tiểu triện đại triện thậm chí giáp cốt văn. Không biết phải làm sao a, hắn vẫn còn lưu lại thói quen viết chữ từ thế giới trước, viết chậm chậm còn có thể chú ý một ít, vừa viết lại còn phải khống chế tinh thần lực sẽ khiến hắn phân tâm.
Hắn thoáng nhìn thấy trên bàn của Hứa Chí Viễn có ống đựng bút, vươn tay chỉ chỉ bút lông.
" Dùng cái này sao?" Hứa Chí Viễn đem bút lông đưa cho Thanh Dương, lòng tràn đầy nghi hoặc, bây giờ người ta đều có thói quen dùng bút máy, còn có người thích viết bút lông sao? Hắn cũng chỉ là thích sưu tập các loại văn phòng phẩm nên mới có bút lông.
Tiếp nhận bút lông, đem bảng viết chữ chuyển về trạng thái giấy, Thanh Dương đưa tay viết xuống mấy dòng đưa cho Hứa Chí Viễn.
Hứa Chí Viễn vừa thấy, phản ứng đầu tiên là chữ quá đẹp! Phản ứng thứ 2 chính là huyết áp hắn vọt xông lên tận não ——
Họ tên: Thanh Dương; tuổi: rất lớn; xuất hiện ở hành tinh B-17 bằng cách nào: bị bắt; có phải chiến sĩ cơ giáp gặp rủi ro không: dù chưa chạm vào cơ giáp nhưng vẫn luôn hy vọng đượ sở hữu 1 cái; không tìm thấy người tương tự trong danh sách mất tích: bởi rất khó tìm thấy 2 người có tướng mạo giống nhau; ngươi rốt cuộc là ai: ta hiện tại cũng không rõ lắm.
Hứa Chí Viễn lại muốn hộc máu mà nhìn Thanh Dương: "Thân, ngươi lại muốnđùa giỡn ta sao?"
Hiện tại làm cảnh sát cũng khó a, thật sự là hắn toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ, vậy mà ngay cả hỏi cũng đều dùng ngữ khí thân thiết nhất, thực thi đúng theo quy tắc thân cận cùng nhân dân trong quy định《điều lệ quản lý nhân viên cảnh vụ》,
đang cùng nhân dân nói chuyện không quản kia là kẻ bị tình nghi, bởi vì điều lệ phải thân cận cùng nhân dân mà ngay cả đại từ xưng hô thân thiết là "Thân"cũng đã dùng rồi. Vì thế trong lúc thẩm vấn thường xuất hiện tình trạng nhân viên cảnh vụ có vẻ mặt phẫn nộ nóng nảy cắn răng nói: "Thân, ngươi nếu không nhận đừng trách ta không khách khí!"
Thanh Dương giương mắt nhìn nhìn Hứa Chí Viễn, tiếp tục viết: "Thân, đều là người đã thành niên, không cần ham chơi như vậy."
Hứa Chí Viễn bật người đem ngụm máu đã vọt ra nuốt trở lại trong bụng.
Thích là thích, giận là giận, việc gì nên làm thì vẫn phải làm. Hứa Chí Viễn hao hết tâm lực điều tra tài liệu về tội phạm trong suốt hai mươi năm qua, ngày đêmphân tích mới xác định được Thanh Dương tuyệt đối không có khả năng là phần tử phạm pháp nào đó, trừ phi hắn chưa sinh ra đã bắt đầu phạm tội. Hắn lại tìmngười kiểm tra thân thể Thanh Dương, kiểm tra xem người kia có đi chỉnh hình hay không?.
Kết quả là Thanh Dương tuyệt đối trong trong sạch sạch, trừ khi sinh ra đã làmgiải phẫu, nếu không hắn tuyệt đối chưa đi chỉnh hình. Hơn nữa người này hiện tại mười tám tuổi, còn là một thiếu niên mới trưởng thành.
Thầy thuốc cau mày đưa cho Hứa Chí Viễn bệnh án, trên đó viết người bệnhbẩm sinh không có dây thanh âm, thuộc chứng bệnh thiếu hụt bẩm sinh, đề nghị hắn sau khi xương cốt hoàn tòan trưởng thành vào năm 33 tuổi cần làm giải phẫu, trang bị một dây âm thanh nhân tạo, nếu không kiếp này hắn không thểnói được.
Kết quả kiểm tra này khiến Hứa Chí Viễn vừa vui vừa buồn, buồn vì hắn vẫn chưa thể làm rõ được thân phận của Thanh Dương; còn vui ở chỗ hắn đã xác định được tới 90% rằng Thanh Dương không phải là tội phạm.
Xét về cá nhân mà nói, buồn ở chỗ thân thể Thanh Dương rất tốt lại bẩm sinh khuyết thiếu dây âm thanh, dù trong tương lai có thể làm phẫu thuật, cũng chỉ là máy móc bắt chước mà thôi, vĩnh viễn không phát ra thanh âm của chính mình;còn vui ở chỗ vậy mà người này còn chưa bao giờ làm giải phẫu gì! Phải biết hiện tại có nhiều suất ca mỹ nữ như vậy nhưng có mấy người là trời sinh?.Người này lại thuần xinh đẹp tự nhiên như vậy thật khiến hắn quá kích động!
Về thân phận Thanh Dương, bác sĩ điều tra cả buổi, cuối cùng cho ra một kết luận, khả năng trong lúc tinh hạm va chạm với vẩn thạch người này cũng bị chấn động mà mất trí nhớ. Không có biện pháp a, vô luận hỏi Thanh Dương như thế nào hắn đều viết mình cũng không rõ ràng lắm.
Thanh Dương đích xác là không rõ ràng lắm, hắn vốn là người tu chân, hiện tại đổi thành tu yêu, tu yêu còn chưa tính, hiện tại chỉ có một nửa thành hình, vậy rốt cuộc tính là gì? Dù ngươi có hỏi tổ sư cũng chưa chắc có kết quả?
Điều tra hơn nửa tháng mà không có kết quả, Hứa Chí Viễn liền giúp Thanh Dương làm giấy căn cước xác định thân phận cùng nhận thông tấn khí mới, cũng giúp hắn báo danh đến bộ phận y tế cho người tàn tật. Hắn được chuyển đến 1 căn hộ còn tốt hơn so với Dịch Trạch, nơi Dịch Trạch ở là căn hộ bình thường mà mọi điều kiện cung cấp cho người tàn tật luôn tốt hơn người thường 1 bậc.
Ngoài phòng ở ra hắn mỗi tháng hắn còn được nhận được năm nghìn điểm tín dụng từ quỹ người tàn tật nhằm cung cấp đầy đủ sinh hoạt cho Thanh Dương.
Kỳ thật mấy công tác đó sẽ có nhân viên xã hội làm không cần 1 đội trưởng như Hứa Chí Viễn ra tay, bất quá hắn xuất phát tư tâm nên đem quyền hạn của mình ém xuống. Bất quá sau khi làm xong mọi chuyện Hứa Chí Viễn cũng không thời gian theo đuổi người trong lòng mà vội đến sứt đầu mẻ trán.
Bởi vì tình huống của Thanh Dương bị xếp thành người từ nơi khác bị lừa bánđến đây, một thiếu niên lỏa / thân khiến người ta không khỏi không suy nghĩ sâu xa. Mất trí nhớ là do bị người ta dùng thuốc, không có trong danh sách có thể làdo tổ chức kia muốn lợi dụng tàu lữ hành để nhập cư trái phép.
Vì thế suốt 3 tháng sau đó 1 chuyến du lịch có năm cơ giáp chiến sĩ thì chết ba tàn hai? Lữ khách cũng chết không ít, tất cả đều cần điểm tín dụng trợ cấp. Cuối cùng mỗi ngày còn bị cảnh sát hỏi đến cửa vì sự tình vụ án buôn lậu người rất náo nhiệt!
–
Những việc trên cùng Thanh Dương không có quan hệ, hắn ở tại cảnh cục nửa tháng đến khi chính phủ phát phòng ốc thì chuyển đi. Bất quá khi hắn tìn đến căn hộ của Dịch Trạch thì đều không gặp được.
Trên cánh cửa cảm ứng quang não không ngừng đưa ra lời gợi ý tới Thanh Dương: chủ nhân không ở nhà, thỉnh nửa năm sau lại đến.
Thanh Dương nhớ tới Dịch Trạch từng nói qua đại học St.Tres quản lý tân sinhviên theo chế độ quản lý của quân đội, vì thế hắn thí điên thí điên chạy đến đại học St.Tres đăng kí gặp người thân mới biết là sau khi đăng ký cần 2 tháng mới có thể gặp được, thỉnh lưu lại tính danh cùng phương thức liên lạc, sau khi tân sinh viên đồng ý mới có thể gặp được.
Vì thế Thanh Dương ngốc hồ hồ mà lưu lại 2 chữ Thanh Dương và bị Dịch Trạchlạnh lùng cự tuyệt.
Hắn ngược lại thừa dịp nửa đêm trộm lẻn vào khu sinh viên của đại họcSt.Tres nhưng bởi vì yêu đan thành hình có 1 nửa nên khi thi triển phép thuật có rất nhiều hạn chế. Hơn nữa hệ thống bảo an của đại học St.Tres cũng không phải ngồi không, hắn vừa mới dùng ẩn thân thuật bước vào cửa một bước, tiahồng ngoại cảm ứng đã cảnh báo kêu to, nếu hắn không chân, nói không chừngđã bị bắt lại.
Thanh Dương rốt cục nhận ra hắn có thể dùng yêu pháp nhưng tiền đề là hắn phải hiểu biết về cái thứ gọi là "Khoa học kỹ thuật" của thế giới này, nếu không sẽrất bị động. Biết người biết ta thì mới biết mình nên dung loại phép thuật nào trong tình huống nào, nên chống lại "Khoa học kỹ thuật" như thế nào.
Muốn hiểu biết khoa học kỹ thuật... còn cần dung đến internet.
Mỗi một căn phòng đều trang bị dụng cụ kết nối internet, Thanh Dương lần thứ hai lên mạng, vừa lên tuyến liền nói: 【 hệ thống huynh, đã lâu không gặp. 】
Hệ thống: 【 thân mến người sử dụng, ngài là lần đầu tiên sử dụng, mời vào đihệ thống thiết lập cơ bản. 】
Thanh Dương: 【 mới mười mấy ngày không hặp hệ thống huynh đã không nhớ rõ tại hạ? 】
Hệ thống: 【mời vào đi hệ thống thiết lập cơ bản. 】
Thanh Dương: 【... 】
Hắn vẫn sử dụng hình tượng có diện mạo giống hệt diện mạo thế giới cũ như Số 0, đáng tiếc lúc này đây không có báo tử chạy đến gần. Dịch Trạch hiện tại đang chăm chỉ học tập, căn bản không có thời gian lên mạng.
Vi sớm ngày cùng Dịch Trạch gặp mặt, Thanh Dương điên cuồng mà học tập tri thức thế giới này, cũng tìm tòi tin tức về đại học St.Tres.
Rốt cục có một ngày có 1 tin mang hy vọng đến cho hắn—— đại học St.Tres bannghệ thuật chiêu sinh.
Bởi vì ban nghệ thuật có điều kiện đặc thù nên không tiến hành quân sự hóa quản lý, dù sao giữa hai lý tưởng quản lý luôn luôn có chút xung đột, nên riêng ban nghệ thuật sẽ khai giảng muộn 1 tháng. Hơn nữa điều kiện vào ban nghệ thuật cũng không nhiều, không cần tham gia cuộc thi lý luận cơ bản, chỉ cần gia thế trong sạch, có thể thông qua giám khảo của cuộc thi là có thể nhập học.
Nhìn điều kiện như rất thỏa mái, trên thực tế tất cả mọi người đều biết ban nghệ thuật của đại học St.Tres là ban khó vào nhất, bởi vì mấy lão sư trong ban nàyđều rất biến thái!
Bạn muốn thi viết? Thì cuộc thi là dùng bút lông viết chữ lên tảng đá? Ta đây từ lúc sinh ra còn chưa chạm vào bút lông đây này! Lại còn có đề thi bắt thí sinh 1 bên vừa đàn, 1 bên vừa họa cảnh sắc trong nhạc điệu đó? Thật có người có thể làm thế sao? Thí sinh muốn thi hệ âm nhạc còn cần phải viết khuông nhạc, có biết hiện tại mấy thứ đó đều bị đào thải rồi hay không? Thí sinh thi hệ điêu khắc thì yêu cầu người ta điêu khắc mấy lưỡi dao mỏng như xác ve? Còn yêu cầu tận 3 cái? Mấy lão giám khảo có phải muốn chơi thí sinh đến nghiện rồi không ( gào thét -ing)!
Thanh Dương xem các loại khóc lóc kể lể trên diễn đàn,, tóm lại đều chỉ hỏi 1 câu: các lão sư ban nghệ thuật của đại học St.Tres học nghệ thuật có phải họctới não tàn rồi hay không ( gào thét -ing)!
Hấp dẫn nhất khiến Thanh Dương chú ý chính là một statue của 1 nữ sinh ban nghệ thuật đại học St.Tres, nàng cảm thấy các cuộc thi của đại học đều không tính là biến thái, tối biến thái nhất chính là rõ ràng lúc vào đại học không cần thi tri thức lý luận cơ bản vậy mà khi vào vẫn phải học chăm chỉ bình thường a, thậm chí còn phải học chung lớp với bên cơ giáp với mỹ danh là muốn sinh viên liên lạc tình cảm, giao lưu bổ sung.
Dùng tình cảm nghệ thuật sâu đậm khai sáng cho các sinh viên cơ giáp tính tìnhdã man, dùng tính cách cương nghị của cơ giáp sinh giúp sinh viên nghệ thuậtvốn thiên về âm nhu. Theo lâu chủ đã nói, sinh viên hệ cơ giáp là 1 bầy lang sói lão sư có biết hay không ( gào thét -ing)! Rặt 1 lũ ti bỉ vô sỉ hạ lưu lão sư có biếthay không ( gào thét -ing)!
Dưới statue của lâu chủ này đều có vô số comment nhưng Thanh Dương đều không chú ý, hắn chỉ nhớ rõ Dịch Trạch học hệ cơ giáp, chỉ cần hắn thi đậuban nghệ thuật thì hắn sẽ có cơ hội học chung với Dịch Trạch rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...