Sáng sớm, ánh sáng sáng ngời chiếu rọi vào hang động, lúc Hải Bác Lạc tỉnh lại, những người khác đều đã tỉnh. Kỳ quái nhất chính là Nhan Tử Dạ cư nhiên cũng tỉnh, chẳng qua có chút ủ rũ ngồi ở một góc, cũng không biết đang nghĩ gì.
“Nhan Tử Dạ, cậu cư nhiên dậy sớm như vậy, đúng là kỳ tích a!” Hải Bác Lạc trêu chọc nói.
Nhan Tử Dạ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hải Bác Lạc nhưng không nói gì, sau đó lại nhìn về phía cửa động, ánh mắt chớp cũng không chớp, bộ dáng như có tang.
Hải Bác Lạc khó hiểu, anh cảm thấy Nhan Tử Dạ hôm nay tựa hồ có chút không thích hợp, liền nhịn không được hỏi An Nhĩ Tư đang nhóm lửa chuẩn bị nướng thịt: “An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ làm sao vậy?”
Nhìn qua Nhan Tử dạ một cái, An Nhĩ Tư mỉm cười nhàn nhạt nói: “Không có việc gì, chỉ là tâm tình không tốt thôi. Cứ để em ấy yên tĩnh.” Nói xong, anh bắt đầu đốt lửa nướng thịt.
Nghe thấy An Nhĩ Tư nói vậy, những người khác cũng không tiến tới quấy rầy Nhan Tử Dạ. Nhan Tử Dạ cứ ngồi vậy tầm nửa tiếng, lúc ngửi thấy mùi thịt nướng thì bụng cậu cũng bắt đầu kháng nghị.
“Thật là, hai ngày nay sao cứ hay đói như vậy a.” Nhan Tử Dạ lầm bầm.
“Tiểu Dạ, lại ăn bữa sáng đi.” An Nhĩ Tư lấy phần thịt non mềm nhất cho Nhan Tử Dạ.
Nhan Tử Dạ nhận lấy thịt nướng bắt đầu ăn. Có ăn, tâm tình buồn bực của Nhan Tử Dạ cũng trở nên tốt hơn.
“Nếu không muốn nói ra thì cũng đừng nghĩ ngợi nữa. Nếu không còn thì tu luyện lại là được rồi, không cần vì… vì chuyện không cần thiết này mà phiền não.” An Nhĩ Tư an ủi nói.
Nhan Tử Dạ gật gật đầu, cảm thấy An Nhĩ Tư nói có lý, kỳ thực chỉ là cậu nghĩ ngợi quá nhiều thôi. Chủ yếu là tu luyện hơn ngàn năm, quá trình tuy gian khổ nhưng cũng có thể xem là thuận lợi, chưa từng xuất hiện tình huống linh lực biến mất kỳ quái như vậy. Đêm qua sau khi phát hiện, cậu đã một lần nữa tu luyện, kết quả sau khi chấm dứt thì linh lực lại một lần nữa biến mất, hơn nữa cũng không có chút dấu hiệu nào. Thế nên Nhan Tử Dạ mới lo lắng có phải thân thể của mình có vấn đề gì đó hay không.
Nhưng mà lúc cậu kiểm tra thì lại không phát hiện vấn đề, cũng chính vì thế sáng nay cậu mới ỉu xìu như vậy.
Linh lực trong đan điền không còn nhiều, bởi vì hôm nay phải trợ giúp Ngải Luân tìm kiếm hỏa diệu thạch nên Nhan Tử Dạ không có thời gian tu luyện.
Thấy Nhan Tử Dạ ăn xong một phần thịt nướng, An Nhĩ Tư lại đưa qua một phần, Nhan Tử Dạ không cần tới ba phút thời gian đã ăn xong phần thịt nướng thứ hai, bất quá bộ dáng có vẻ vẫn chưa thỏa mãn. Thấy Nhan Tử Dạ tựa hồ vẫn chưa ăn no, An Nhĩ Tư nướng hết toàn bộ phần thịt cô lỗ thú còn lại, cuối cùng toàn bộ phần thịt của hai người đều vào bụng Nhan Tử Dạ.
Thấy Nhan Tử Dạ cư nhiên ăn hết phần thịt của bốn người, Hải Bác Lạc cùng Ngải Luân đều trừng to mắt, Áo Đức Kỳ cũng có chút khác thường nhìn Nhan Tử Dạ. Nhan Tử Dạ có chút ngại ngùng, tựa hồ sức ăn của cậu hơi lớn một chút.
Nhìn ra Nhan Tử Dạ xấu hổ, An Nhĩ Tư mỉm cười nói: “Gần nhất thể lực của Tiểu Dạ tiêu hao khá lợi hại nên ăn nhiều một chút để bổ sung.”
Chỉ một câu đơn giản nghe như không có vấn đề, thế nhưng Nhan Tử Dạ cứ cảm thấy An Nhĩ Tư có ẩn ý trong đó. Ngẫm lại thì cậu ăn nhiều như vậy chính là bắt đầu từ ngày đó ở cùng một chỗ với An Nhĩ Tư. Tối đó đã cùng Phỉ Áo Nạp đánh một trận, sau đó lại cùng An Nhĩ Tư lăn lộn một hồi, thể lực quả thực tiêu hao lợi hại. An Nhĩ Tư nói cũng không phải không có đạo lý.
“Đúng vậy, chính là như vậy.” Nhan Tử Dạ phụ họa.
“Kia thể lực tiêu hao cũng quá lợi hại đi.” Hải Bác Lạc nhỏ giọng nói thầm, phần ăn của bốn người a, Nhan Tử Dạ ăn xong mà bụng một chút cũng không trướng, cũng không biết số thức ăn kia đi đâu rồi.
Muốn tìm hỏa diệu thạch thì trước tiên phải tìm ra sào huyệt hỏa diễm thú, bởi vì hỏa diệu thạch chính là tảng đá ngưng kết từ nước miếng của hỏa diễm thú, là tài liệu quan trọng chuyên dùng để chế tác vũ phí cùng phi hành khí.
Trước kia tuy hỏa diễm thú tuy khá thưa thớt nhưng vẫn xuất hiện ở vùng bìa rừng tinh tế thú. Cũng không biết có phải vận may của Ngải Luân không tốt hay không mà ở bên ngoài tìm suốt ngày cũng tìm không ra, Hải Bác Lạc đồng dạng cũng không tìm được ấu tể cô lỗ thú, thế nên hai người mới quyết định tiến sâu vào bên trong.
Kết quả Hải Bác Lạc tìm được ấu tể cô lỗ thú nhưng hỏa diệu thạch của Ngải Luân thì vẫn không thấy bóng dáng.
Áo Đức Kỳ cùng Hải Bác Lạc trói đám ấu tể lại, thiết lập lồng phòng hộ để đề phòng chúng trốn thoát, sau đó để chúng lại trong động. Đám cô lỗ thú vẫn còn canh giữ ở bên ngoài, không chịu rời đi. Trong năm người chỉ có mình An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ biết bay, thế nên An Nhĩ Tư trực tiếp biến về thú hình, mang theo Áo Đức Kỳ cùng Hải Bác Lạc bay ra khỏi sơn động. Tuy Nhan Tử Dạ biết bay nhưng phải dùng tới linh lực, vì thế vì lười dùng linh lực nên Nhan Tử Dạ ở lại sơn động chờ An Nhĩ Tư quay lại đón.
Năm người chia thành hai đội, An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ một đội, Áo Đức Kỳ cùng Hải Bác Lạc, còn có Ngải Luân một đội. Mọi người phân công tìm kiếm.
“An Nhĩ Tư, anh biết ở đâu có hỏa diễm thú không?” Ngồi trên lưng hắc hổ mà An Nhĩ Tư biến thành, để đối phương cõng mình. Tiểu thứ đầu đi theo bên người Nhan tử Dạ, lúc này đang nằm trên vai cậu, đôi mắt bé xíu lúng liếng như hạt châu không ngừng chuyển động quan sát xung quanh.
“Không biết, nhưng hỏa diễm thú bình thường đều sinh hoạt ở những nơi có độ ấm khá cao, tôi biết trong rừng rậm tinh tế thú có một nơi có suối nước nóng, chúng ta có thể tới đó thử xem. Ngồi vững.” An Nhĩ Tư đột nhiên tăng tốc, bay vun vút như tia chớp trong rừng rậm.
Tốc độ của An Nhĩ Tư rất nhanh, chỉ thoáng chốc đã tới, nước suối ở đây không ngừng tỏa lên hơi nước nóng hầm hập, nếu không phải thời điểm không đúng, Nhan Tử Dạ thực sự muốn nhảy xuống ngâm mình một phen.
“Tìm xem phụ cận có sào huyệt hỏa diễm thú hay không, bất quá phải cẩn thận, hỏa diễm thú ở bên trong rừng rậm tinh tế thú rất có thể đã đạt tới cấp S.” An Nhĩ Tư nhắc nhở nói.
“Tôi biết rồi.” Nhan Tử Dạ hiện giờ còn rất ít linh lực, tự nhiên không thể không chút kiêng dè như trước kia. Thế nên dọc theo đường đi cậu vẫn thực cẩn thận, giống như lúc mới vừa tới thế giới này vậy.
Ở phụ cận suối nước nóng có rất nhiều ngọn núi nhỏ, bên trong núi cũng có không ít hang động cao hơn hai thước, nếu muốn tìm kiếm từng nơi một thì quả thực phải tốn không ít công sức. Thế nhưng không thể không làm, hiện giờ đang là thời kỳ hỏa diễm thú ngủ đông, mà hỏa diễm thú cũng giống như cô lỗ thú, là loài quần cư, chỉ cần đánh thức một con thôi thì những con khác cũng tỉnh lại theo.
Xem xét mấy chục hang động nhưng không thu hoạch được gì, Nhan Tử Dạ đi tới cửa hang tiếp theo, lúc chuẩn bị đi vào thì cái mũi đột nhiên ngửi thấy một hương vị gay mũi, cậu nhịn không được hắt xì một cái, âm thanh vang dội nhát mắt thông qua cửa hang vọng vào bên trọng.
Ngay sau đó còn không ngờ Nhan Tử Dạ kịp phản ứng, một tiếng thú rống đã vang lên, một ngọn lửa nóng rực từ trong hang phun ra.
Nhan Tử Dạ vội vàng lắc mình vọt qua một bên. Tiểu thứ cầu vốn đang nằm trên vai Nhan Tử Dạ cũng hoảng sợ.
“Rống…” Một con tinh tế thú hình dáng như con báo toàn thân đỏ bừng tỏa ra hỏa diễm hừng hực từ trong hang nhảy ra, nhìn thấy Nhan Tử Dạ thì trực tiếp đánh móc sau gáy cậu.
Nhan Tử Dạ nhảy một cái, trực tiếp từ trên ngọn núi cao năm thước nhảy xuống, sau đó tay trái ngưng tụ linh lực, vung lên, vô số lưỡi băng bay về phía hỏa diễm thú.
Hỏa diễm thú hé miệng, ngọn lửa cực nóng phun ra, lưỡi băng vừa chạm vào ngọn lửa thì lập tức hòa tan. Ngay sau đó hỏa diễm thú cũng nhảy xuống.
An Nhĩ Tư ở một bên khác vừa nghe thấy tiếng rống của hỏa diễm thú thì lập tức chạy qua chắn trước mặt Nhan Tử Dạ: “Cấp S cao cấp? Tiểu Dạ, em lùi qua một bên đi, để tôi đối phó nó.”
An Nhĩ Tư cấp SS đối phó với hỏa diễm thú cấp S thì dễ như trở bàn tay, vài quả cầu năng lượng bay qua. Hỏa diễm thú lại hé miệng phun lửa, ngọn lửa của hỏa diễm thú hoàn toàn không có tác dụng với luồng năng lượng của An Nhĩ Tư, nó trực tiếp xuyên qua cầu lửa đánh trúng hỏa diễm thú. Hỏa diễm thú bị đánh bay ra ngoài.
“Rống rống…” Hỏa diễm thú ngửa mặt lên trời rống dài vài tiếng, sau đó ngọn lửa trên người nó phừng lớn, nó cấp tốc lao về phía An Nhĩ Tư.
Tay trái An Nhĩ Tư bọc ngân quang tung một đấm đánh vào người hỏa diễm thú, hỏa diễm thú ăn đau hé miệng cắn một ngụm vào cánh tay An Nhĩ Tư, tay phải anh phát ra một luồng ngân quang bắn thẳng vào hai mắt hỏa diễm thú, hỏa diễm thú phản ứng rất nhanh, lập tức hé miệng phun lửa, kết quả lồng phòng hộ trên người An Nhĩ Tư lập tức được dựng lên ngăn chặn công kích.
“Ầm…” An Nhĩ Tư một cú đá bay hỏa diễm thú ra ngoài, tiếp đó một quả cầu năng lượng đánh lên người nó.
“Rống rống rống…”
Nhìn An Nhĩ Tư đánh ngã hỏa diễm thú, Nhan Tử Dạ đang định đi qua thì hơn mười con hỏa diễm thú đột nhiên từ những hang động khác biệt chạy ra, vừa thấy đồng bạn nằm dưới đất thì chúng lập tức nhảy xuống vây quanh An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ.
An Nhĩ Tư chạy tới bên cạnh Nhan Tử Dạ, có hơn mười con hỏa diễm thú, nếu chỉ có một mình thì An Nhĩ Tư không sợ, nhưng hiện giờ còn có Nhan Tử Dạ, anh không thể không cẩn thận.
Nhìn thấy tình thế không đúng, Nhan Tử Dạ cũng bắt đầu lo lắng, hiện giờ linh lực trong cơ thể không nhiều, cho dù linh lực có dư thừa thì cậu nhiều nhất chỉ đối phó được một con hỏa diễm thú mà thôi. Sức chiến đấu của Tiểu Hoa cùng tiểu thứ cầu cùng lắm chỉ tương đương với thú nhân cấp B, đối đầu với hỏa diễm thú chẳng khác nào đưa thức ăn tới miệng đối phương.
Vẻ mặt An Nhĩ Tư thực nghiêm túc, anh biến về hình dạng hắc hổ đưa Nhan Tử Dạ lên một cái hang nhỏ trên ngọn núi, sau đó thiết lập lồng phòng hộ rồi nhảy xuống, cùng nhóm hỏa diễm thú chiến đấu.
Ánh sáng màu bạc cùng ngọn lửa màu đỏ không ngừng đan xen, biến về hình thú sức lực của An Nhĩ Tư rất lớn, một cái tát liền chụp bay một con hỏa diễm thú, tiếp đó anh phun ra năng lượng pháo màu bạc đánh trúng hai con hỏa diễm thú rồi nhảy tới bên cạnh một con hỏa diễm thú khác. Móng vuốt lóe sáng hàn quang trực tiếp vung lên, bụng con hỏa diễm thú kia nháy mắt xuất hiện năm miệng vết thương sâu tận xương.
Hỏa diễm thú bị thương càng trở nên điên cuồng hơn, chúng liều mạng công kích An Nhĩ Tư, An Nhĩ Tư thả người nhảy dựng lên, tiếp đó nâng vuốt đè con hỏa diễm thú vừa xông tới, móng vuốt trực tiếp xuyên vào cổ họng nó.
Hỏa diễm thú nằm trên mặt đất, ánh lửa trên người chậm rãi lụi tàn, ngay sau đó máu tươi không ngừng trào ra nhuộm đỏ cả mặt đất. Nhìn thấy lại thêm một đồng bạn tử vong, đám hỏa diễm thú còn lại nổi giận, không hẹn mà cùng bổ nhào về phía An Nhĩ Tư, An Nhĩ Tư lập tức dựng lồng phòng hộ, hơn mười con hỏa diễm thú không ngừng va chạm vào vách lồng màu bạc.
“A…” Chỉ thấy An Nhĩ Tư rống to một tiếng, trên người bộc phát ngân quang mãnh liệt. “Ầm…” một tiếng, hơn mười con hỏa diễm thú bị năng lượng bùng phát của An Nhĩ Tư đánh văng.
Da lông vốn đen tuyền của đại lão hổ biến thành màu trắng bạc, dưới ánh mặt trời chiếu rọi tỏa ra quang mang chói mắt. Đứng trên cao nhìn thấy An Nhĩ Tư lộ ra chân thân, Nhan Tử Dạ lộ ra biểu tình quả thế.
Trước đó Nhan Tử Dạ vẫn luôn kỳ quái, với màu tóc bạc của An Nhĩ Tư sao hình thú lại có thể là lão hổ màu đen. Quả nhiên màu trắng bạc mới xứng với anh nhất.
Cấp S cùng cấp SS hoàn toàn không thể so sánh, khoảng cách của hai cấp thật sự quá xa, trước đó An Nhĩ Tư vẫn còn chút cố kỵ, hiện giờ đã tung ra hết sức nên đám hỏa diễm thú kia căn bản không thể phản kháng. Sau khi giết chết ba con cùng hơn mười con bị thương nặng, An Nhĩ Tư ở trong sơn động của chúng tìm được năm sáu viên hỏa diệu thạch rồi dẫn Nhan Tử Dạ rời đi.
“Ngải Luân, tụi tôi tìm được hỏa diệu thạch rồi, lập tức quay về sơn động sau thác nước tập hợp.” Sau khi lấy được hỏa diệu thạch, Nhan Tử Dạ lập tức gửi tin cho Ngải Luân. Nhận được tin, Ngải Luân thực hưng phấn lập tức cùng nhóm Áo Đức Kỳ chạy trở về.
Lúc An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ trở về chỗ thác nước thì thấy bên bờ sông có vô số thi thể cô lỗ thú, hơn nữa còn rất nhiều thi thể không trọn vẹn, có vài con chỉ còn nửa trên, vài con thì mất chân linh tinh. Máu tươi nhiễm đỏ mặt đất, ngay cả nước trong con sông cũng bị nhuộm đỏ.
Này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
….
Hoàn Chương 95.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...