“Ầm…” Pháo laser màu lam trực tiếp bắn trúng lồng phòng hộ, chiếc lồng run rẩy một chút rồi khôi phục bình thường.
Vừa rồi thực sự quá nguy hiểm, mắt thấy pháo laser suýt chút nữa đã bắn trúng Nhan Tử Dạ, hồn vía Tạp Mễ Nhĩ quả thực sắp bay ra ngoài. Thật sự quá nguy hiểm, dù sao thì so với cơ giáp màu lam cao vài mét thì Nhan Tử Dạ thực nhỏ bé.
“An Nhĩ Tư, Tiểu Dạ thật sự là cấp S à?” Tạp Mễ Nhĩ vẫn không an tâm hỏi.
“Đúng vậy, thế nên mỗ ba không cần lo lắng.” Tuy vừa này thoạt nhìn Nhan Tử Dạ suýt chút nữa đã không tránh được, thế nhưng An Nhĩ Tư biết, với sức chiến đấu của Nhan Tử Dạ, cho dù đang mang thai vẫn không thể xem thường.
An Nhĩ Tư vừa mới nói xong, Nhan Tử Dạ bên kia đã vung tay trái, hơn mười tinh khối màu lam đỏ bay tới đánh trúng cơ giáp rồi nổ mạnh. Cơ giáp màu lam bị nổ bay. Ngay sau đó, còn không chờ cơ giáp đứng dậy, Nhan Tử Dạ đã bay lên trên, hai tay nhắm ngay cơ giáp, hỏa diễm hừng hực từ tay cậu phun ra.
“Sao có thể? Tam hệ dị năng?” Nhìn thấy Nhan Tử Dạ lộ ra tam hệ dị năng, sắc mặt Hi Lạp quả thực khó coi.
Đám Bối Cơ ở bên ngoài cũng kinh ngạc, tam hệ dị năng, này cực kỳ hi hữu. Tạp Mễ Nhĩ nhịn không được không ngừng gật gù.
Hi Lạp ở bên trong cơ giáp cứ hệt như con heo sữa đang nằm trong lò nướng, cả người đỏ bừng, mồ hôi toát ra ròng ròng. Hi Lạp cảm giác cả người sắp bị nướng chín, liền thét lớn: “Cái gì mà tam hệ dị năng, tôi mới là người mạnh nhất.” Tiếp đó cậu ta điều động dị năng, cánh tay cơ giáp nâng lên nhắm về phía Nhan Tử Dạ, pháo laser một lần nữa lại bắn ra.
Nhan Tử Dạ ở giữa không trung thực nhẹ nhàng né tránh, cơ giáp cũng nhân cơ hội này đứng dậy, mặc khác nó vươn một tay nhắm về phía Nhan Tử Dạ phóng ra chiếc lưới lớn hệt như mạng nhện.
Chiếc lưới rộng hơn mười mét mắt thấy sắp bao trùm lấy Nhan Tử Dạ, cậu vung lưỡi kiếm, ‘keng’ một tiếng, kiếm cùng chiếc lưới va chạm tóe tia lửa. Chỉ thấy cơ giáp màu lam run lên, cả chiếc lưới toát ra điện lưu.
Chiếc lưới kia có vấn đề, Nhan Tử Dạ định xoay người tránh né nhưng không kịp, chiếc lưới quá lớn, cho dù cậu sử dụng thuấn di cũng không né kịp.
Mắt thấy chiếc lưới mang theo điện lưu sắp bao trùm lên người Nhan Tử Dạ, Hi Lạp lập tức tăng lớn cường độ dòng điện, cả chiếc lưới đều bị điện lưu màu xanh bao trùm.
“Chết tiệt, cậu ta cư nhiên sử dụng vũ khí cải trang?” Ánh mắt Tân Địch đỏ au. Tấm lưới điện kia chuyên dùng để đối phó tinh tế thú thể hình lớn, vì thế cường độ dòng điện rất lớn. Nếu bị tấm lưới trùm trúng thì dòng điện thông qua tấm lưới sẽ trực tiếp truyền vào cơ thể, trong bụng tiểu tổ tông đang có đứa nhỏ, này sao có thể?
Tạp Mễ Nhĩ cũng phát hiện tình huống không đúng, lập tức túm lấy cánh tay Bối Cơ: “Bối Cơ, làm sao bây giờ?”
Bối Cơ cũng nhíu mày, bởi vì trước lúc quyết đấu không nói rõ không thể dụng vũ khí nên cho dù Hi Lạp dùng lưới điện thì bọn họ cũng không có cách nào ngăn lại. Nếu cưỡng chế ngừng trận đấu thì Nhan Tử Dạ sẽ bị phán thua cuộc. Ông nghĩ, Nhan Tử Dạ nhất định không tiếp nhận kết quả này.
Mai Tây cùng gia chủ Ba Đức nhìn thấy Nhan Tử Dạ bị lưới điện vây lấy thì nhịn không được lộ ra nụ cười, giống như nhìn thấy con trai mình thắng lợi.
Người của các đại gia tộc khác cũng lo lắng, vị vương tử phi tương lai này không thể cứ vậy thua giống cái kia đi? Nếu thật là vậy thì thực mất mặt a, vị vương tử phi kia tựa hồ là thú nhân tam hệ dị năng, hơn nữa sức chiến đấu tựa hồ cũng đạt cấp A. Nếu thực sự thua trận này thì ngay cả vương thất Á Bá Lan cũng mất mặt theo.
Tất cả mọi người đều lo lắng, chỉ có một mình An Nhĩ Tư bình tĩnh, anh đứng đó lẳng lặng quan sát, không nói một tiếng nào. Tiểu thứ cầu nằm trong túi tiền An Nhĩ Tư quơ quơ móng vuốt ‘chi chi’ hai tiếng, An Nhĩ Tư lập tức đáp: “Ừm, em ấy sẽ thắng.”
“Rẹt rẹt… ầm….” Ngay lúc lưới điện bao lấy Nhan Tử Dạ cùng Hi Lạp tăng mạnh cường độ dòng điện thì một luồng ánh sáng màu xanh chợt lóe, chiếc lưới ở giữa không trung đột nhiên bị lôi điện bổ trúng, sau đó cả chiếc lưới bị đánh nát. Trên người Nhan Tử Dạ có lồng phòng hộ, điện lưu một chút cũng không chạm vào cậu.
Dị năng hệ lôi? Hi Lạp ở trong cơ giáp trợn to mắt, không thể tin tưởng điều mình nhìn thấy. Sao có thể như vậy, hắn không phải tam hệ dị năng giả à? Sao lại có thêm dị năng hệ lôi? Vì cái gì chứ?
Vì cái gì một kẻ chỉ mới hai mươi đã có được sức chiến đấu cấp A, vì cái gì hắn được vương tử ưu ái, vì cái gì hắn còn có bốn hệ dị năng, thế giới này sao lại bất công như vậy, toàn bộ điều tốt đều cho thú nhân kia?
Nhan Tử Dạ hình thành một quả cầu năng lượng mang theo điện lưu rồi ném về phía cơ giáp, nháy mắt trên khoảng không phía trên cơ giáp ngưng tụ thành một cụm mây đen, tiếp đó hơn mười đạo lôi điện nháy mắt bổ xuống.
“Ầm ầm oanh…” Hi Lạp cũng không ngốc, lập tức điều khiển cơ giáp né tránh, kết quả lôi điện cứ đuổi theo không tha, mặt đất trên sân bị lôi điện bổ ra vài chiếc hố, vừa nhìn đã biết uy lực không nhỏ.
Nhỉn cơ giáp màu lam bị lôi điện rượt đuổi khắp sân, Nhan Tử Dạ thích thú đứng một bên quan sát, thế nhưng đột nhiên cơ giáp đang chạy trốn đột nhiên xoay người né tránh lôi điện bổ xuống, tiếp đó vươn hai tay nhắm về phía Nhan Tử Dạ bắn ra hai quả pháo laser.
Nhan Tử Dạ dẫm chân định né tránh thì yêu đan trong đan điền đột nhiên xoay tròn, tiếp đó ba tên nhóc trong bụng không ngừng nảy lên. Linh lực trong cơ thể không thể khống chế cấp tốc chảy về phía ba quả trứng.
Nhan Tử Dạ hơi khựng lại một chút, hai quả pháo laser cũng xẹt sát qua bên người, suýt chút nữa đã bắn trúng. Năng lượng màu lam trong tay cũng theo đó biến mất.
Chết tiệt, ba tên nhóc trong bụng quả thực tỉnh giấc không đúng lúc lúc chút nào. Mắt thấy linh lực trong cơ thể ngày càng ít, lôi vân trên không trung cũng đột nhiên biến mất, lại nhìn cơ giáp màu lam cách đó không xa, phải nhanh chóng giải quyết mới được.
Thấy lôi vân biến mất, Hi Lạp thở phào một hơi, nhìn Nhan Tử Dạ đứng cách đó không xa, con ngươi cậu ta đỏ ngầu, lập tức vọt qua. Tốc độ của cơ giáp rất nhanh, Nhan Tử Dạ chỉ có thể không ngừng né tránh, chỉ một phút lơ là đã xém bị cánh tay cơ giáp chụp bay.
Tốc độ cơ giáp trở nên nhanh hơn sao, không đúng, khóe miệng Nhan Tử Dạ lộ ra một nụ cười khổ, không phải tốc độ cơ giáp nhanh hơn mà là tốc độ phản ứng của cậu chậm đi.
Ba tên nhóc trong bụng không ngừng hấp thu linh lực trong cơ thể, hiện giờ Nhan Tử Dạ căn bản không thể vận dụng linh lực. Hơn nữa theo linh lực không ngừng xói mòn, tốc độ phản ứng của cậu cũng càng lúc càng chậm đi. Lúc đối chiến với cơ giáp không còn thong dong trấn định như ban đầu, ngược lại tăng thêm vài phần chật vật.
An Nhĩ Tư đứng bên ngoài lập tức phát hiện Nhan Tử Dạ không thích hợp, trong lòng thầm than một tiếng không tốt, khẳng định là đám nhỏ trong bụng lại bắt đầu hấp thu linh lực. Mắt thấy Nhan Tử Dạ gian nan né tránh công kích của cơ giáp màu lam, An Nhĩ Tư siết chặt nắm tay. Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì Tiểu Dạ sẽ bị thương.
Không riêng gì An Nhĩ Tư, ngay cả nhóm Tân Địch cũng phát hiện.
“Tiểu tổ tông làm sao vậy, không phải vừa nãy còn rất tốt à? Sao có cảm giác tốc độ tiểu tổ tông càng lúc càng chậm nhỉ?” Tân Địch lo lắng nói.
Tạp Mễ Nhĩ đứng ở phía trước cũng phát hiện, ông liền quay qua hỏi: “An Nhĩ Tư, Tiểu Dạ làm sao vậy?” Rõ ràng vừa nãy thực nhàn nhã đánh cơ giáp chật vật đến vậy, sao thoáng cái giống như bị xì hết hơi rời?
Nắm tay An Nhĩ Tư lại càng siết chặt hơn, giống như chuẩn bị bạo phát, anh cắn răng nói: “Đứa nhỏ….”
Tạp Mễ Nhĩ cả kinh: “Cái gì? Con nói đứa nhỏ trong bụng lại đang hấp thu tinh thần lực cùng năng lượng của Tiểu Dạ sao?”
Bởi vì Nhan Tử Dạ cần hấp thu một lượng lớn tinh hạch nên Tạp Mễ Nhĩ cùng Bối Cơ có hỏi qua nguyên nhân. An Nhĩ Tư giải thích là đứa nhỏ đang hấp thu tinh thần lực cùng năng lượng nên Nhan Tử Dạ mới cần một lượng lớn tinh hạch để bổ sung.
“Lập tức ngừng quyết đấu.” Sắc mặt Bối Cơ phi thường khó coi, nếu chân tướng thật sự như An Nhĩ Tư nói thì trận này Nhan Tử Dạ nhất định sẽ thất bại. Hơn nữa còn gặp phải nguy hiểm.
“Chờ một chút.” Kỳ thực An Nhĩ Tư cũng rất muốn lập tức xông lên, thế nhưng anh nhìn thấy Nhan Tử Dạ ra hiệu cho mình, ý tứ là không nên hành động thiếu suy nghĩ. Vì thế anh chỉ có thể chịu đựng, một khi Nhan Tử Dạ thật sự gặp nguy hiểm, anh sẽ là người đầu tiên xông lên.
Ở một bên khác, Mai Tây cùng gia chủ Ba Đức vốn đã tuyệt vọng nghĩ con trai mình sẽ thua trận, thế nhưng nhìn thấy Nhan Tử Dạ thở hổn hển né tránh công kích của Hi Lạp thì một lần nữa bùng cháy hi vọng. Hai người hưng phấn nhìn đài cơ giáp màu lam trên sân thi đấu, hi vọng nó có thể giành được thắng lợi.
Hi Lạp đang chiến đấu cũng phát hiện Nhan Tử Dạ tựa hồ càng lúc càng yếu, cậu ta lập tức phấn chấn tinh thần. Hừ, xem ra vì vừa nãy sử dụng dị năng hệ lôi nên tinh thần lực cùng thể lực đã chống đỡ hết nổi. Thật tốt quá, đúng là ngay cả ông trời cũng giúp cậu.
Tấm lưới điện thứ hai đã trang bị xong, cơ giáp màu lam lùi về sau, sau đó nhắm về phía Nhan Tử Dạ bắn tới. Khoảnh khắc này Hi Lạp cảm thấy mình thực may mắn đã sớm dự kiến trước mà trang bị hai tấm lưới điện cho cơ giáp.
Lần này Nhan Tử Dạ không có cách nào né tránh, cậu lăn một vòng trên mặt đất, tấm lưới chỉ nhỏ hơn sân đấu một chút lập tức bao lấy, Nhan Tử Dạ căn bản không thể giãy thoát. Mắt thấy cơ giáp màu lam chuẩn bị phát ra điện lưu tổn thương Nhan Tử Dạ thì đột nhiên một trận hồng quang từ người Nhan Tử Dạ bạo phát, An Nhĩ Tư đang định bước tới đánh nát lồng phòng hộ cũng đột ngột khựng lại.
Đúng vậy, linh lực trong cơ thể Nhan Tử Dạ quả thực đã bị ba cục cưng trong bụng hút cạn, thế nhưng trong túi áo cậu vẫn luôn thủ sẳn tinh hạch. Thế nên khoảnh khắc né tránh công kích của cơ giáp, Nhan Tử Dạ đã hấp thu toàn bộ linh lực của một viên tinh hạch cấp S. Linh lực ồ ạt tích tụ về phía yêu đan làm yêu đan vốn ảm đạm một lần nữa bộc phát linh lực cường đại. Cỗ linh lực khổng lồ này làm Nhan Tử Dạ căn bản không thể khống thế mà biến thân.
“A…..” Nhan Tử Dạ ngửa mặt lên trời rống lớn một tiếng, lưới điện trên người nháy mắt vỡ vụn. Thú văn trên trán hiện ra, mái tóc ngắn màu đỏ nháy mắt biến thành tóc dài, lỗ tai hóa nhọn, ngũ quan cũng trở nên tinh xảo. Trọng yếu nhất chính là đôi chân thon dài đã biến thành chiếc đuôi rắn đỏ rực.
Đợi đến khi hồng quang biến mất, nhìn thấy chân thân của Nhan Tử Dạ, toàn bộ mọi người có mặt ở đương trường tập thể trợn mắt há hốc.
Chỉ thấy Nhan Tử Dạ mở to con ngươi đỏ au mỹ lệ, tay phải nâng lên nhắm về phía cơ giáp, một quả cầu năng lượng màu đỏ cấp tốc bay tới nổ bay đài cơ giáp.
Chỉ thấy sau khi cơ giáp bị nổ bay, Nhan Tử Dạ lắc mình vung đuôi chụp bay đài cơ giáp trước khi nó kịp rớt xuống đất. Đài cơ giáp to lớn hơn vài mét cứ thế bị đánh bay qua bay lại hệt như quả bóng chuyền.
Cuối cùng lúc đài cơ giáp rớt xuống đất, Nhan Tử Dạ đi tới, phần chóp đuôi trực tiếp xuyên thủng cánh tay cơ giáp. Sau đó chiếc đuôi vung lên, đài cơ giáp nặng cỡ một tấn cư nhiên bị quăng ra ngoài.
“Ầm…” một tiếng, đài cơ giáp màu lam đập vào lồng phòng hộ, phần cánh tay bị hỏng bắt đầu lóe điện lưu. Nhan Tử Dạ một lần nữa trườn tới, cái đuôi dài quấn lấy cánh tay bị hỏng kéo mạnh, ‘răng rắc’ một tiếng, điện lưu lóe sáng, cánh tay cơ giáp cư nhiên bị Nhan Tử Dạ kéo đứt lìa.
“A….” Hi Lạp ở bên trong cơ giáp, cánh tay phải đang không ngừng trào máu tươi, cả người đau đớn tới phát run. Bởi vì tinh thần lực đang dung hợp với cơ giáp, nếu cơ giáp bị hỏng thì người bên trong cũng sẽ bị thương. Tuy được cơ giáp bảo hộ nên cơ thể không thực sự bị cắt đứt nhưng vẫn bị thương nặng
Thế nhưng đối với Hi Lạp từ nhỏ đã được chăm sóc kĩ lưỡng chưa từng chịu qua thương tích mà nói, khoảnh khắc cánh tay cơ giáp bị kéo đứt, cơn đau đớn cũng cấp tốc truyền tới, mà bả vai cậu ta cũng xuất hiện một đạo vết thương sâu tới tận xương.
Cuộc chiến vẫn còn tiếp tục, Nhan Tử Dạ biến về bán yêu thể tựa hồ không còn cố kỵ. Chiếc đuôi vung lên một lần nữa chụp bay cơ giáp, hồng quang trong tay Nhan Tử Dạ chợt lóe, ‘ầm’ một tiếng, phần bụng cơ giáp xuất hiện một lỗ thủng.
Mà Hi Lạp ở bên trong cơ giáp cũng hộc ra một ngụm máu tươi, tiếp đó phần bụng đau đớn, một miệng vết thương thật sâu cắt ngang qua bụng, máu đỏ lập tức nhuộm đỏ quần áo Hi Lạp.
Hi Lạp bị trọng thương cắn răng nhìn Nhan Tử Dạ đong đưa đuôi đứng ở xa xa, không cam lòng nói: “Tao bị thương thì mày cũng đừng hòng an ổn.” Hi Lạp nhấn thông tấn khí, một tia sáng màu lam đậm hiện lên.
Ở ngoài nhìn vào, chỉ thấy cánh tay còn lại của cơ giáp xoay tròn một vòng rồi biến thành hình dạng khẩu pháo, tiếp đó một luồng dáng màu lam đậm bắn về phía Nhan Tử Dạ. Ánh sáng chói mắt bao trùm cả khoảng đất trống, mà lồng phòng hộ cũng bắt đầu chấn động kịch liệt.
“Pháo năng lượng? Cậu ta điên rồi à? Cư nhiên sử dụng pháo năng lượng?” Đám người ở bên ngoài bị Hi Lạp kinh sợ, pháo năng lượng chính là dùng toàn bộ dị năng lượng trên người cùng nguồn sinh lực của cơ giáp chuyển hoán thành vũ khí, uy lực cực lớn. Một khi sử dụng sẽ gây ra thiệt hại nghiêm trọng, vì thế khi quyết đấu không thể dùng pháo năng lượng. Hi Lạp cư nhiên phạm quy.
Ngay lúc luồng sáng sắp bao lấy Nhan Tử Dạ, ngân quang trong tay An Nhĩ Tư lóe sáng, lồng phòng hộ nháy mắt bị phá vỡ, mắt thấy luồng sáng màu bạc sắp va chạm với luồng sáng màu lam thì một luồng sáng màu đỏ đã giành trước một bước, hơn nữa còn nháy mắt cắn nuốt luồng sáng màu lam.
Ánh sáng màu đỏ quá chói mắt, mọi người không kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm nhận được mặt đất dưới chân tựa hồ chấn động một chút, ngay sau đó ánh sáng đỏ biến mất, ‘ầm’ một tiếng, cơ giáp màu lam bị nổ bay ra ngoài, mất đi lồng phòng hộ nên nó trực tiếp tông gãy một cây cột đá.
Nhan Tử Dạ thuấn di tới trước mặt cơ giáp, một quả cầu năng lượng màu lam ném tới biến cả đài cơ giáp thành một tảng băng, tiếp đó chiếc đuôi dài dựng tảng băng dậy, Nhan Tử Dạ lạnh lùng vỗ một cái.
“Rắc….”
Đài cơ giáp bị đông thành băng cư nhiên xuất hiện vết rạn, tiếp đó vệt rạn như mạng nhện không ngừng lan rộng, cuối cùng cái đuôi Nhan Tử Dạ lại chụp tới, ‘ầm’ một tiếng, toàn bộ đài cơ giáp bị đóng băng vỡ vụn.
Cơ giáp biến mất, Hi Lạp toàn thân đầy máu nửa sống nửa chết hôn mê ngã xuống mặt đất, thông tấn khí trên cổ tay ‘rắc’ một tiếng, vỡ vụn.
Nhìn Hi Lạp nằm trên mặt đất, Nhan Tử Dạ lạnh lùng nói: “Quên nói, tôi không phải thú nhân mà là bán thú nhân.” Cho nên cho dù biến thân thì cũng không phải biến thành thú hình, mà là bán thú hình. Mái tóc đỏ không gió cũng tự lay động, gương mặt lạnh lùng không biểu cảm, thú văn đỏ rực ở mi tâm vì cậu mà tôn lên vài phần lãnh diễm.
Tiếp đó con ngươi đỏ rực nhìn về phía Mai Tây cùng gia chủ Ba Đức ở ngoài sân thi đấu, cái đuôi túm lấy phần quần áo rách nát của Hi Lạp, quẳng cậu ta tới trước mặt hai người.
Đám người ở gần gia chủ Ba Đức lập tức lùi về sau vài bước, mà Mai Tây cùng gia chủ Ba Đức nhìn con mình cả người đầy thương tích nằm trên mặt đất, nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Nhan Tử Dạ đang đong đưa chiếc đuôi dài hiển nhiên trở thành tiêu điểm. Mọi người có mặt ở đây đều dụi mắt vài lần, tất cả đều không dám tin nhìn cậu chậm rãi trườn về phía An Nhĩ Tư. Thú văn trên trán, chiếc tai nhọn cùng chiếc đuôi óng ánh lân quang đỏ rực kia quả thực quá chấn động lòng người.
…
Hoàn Chương 116.
_________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...