Chu Cẩn mở mắt ra liền nhìn thấy lồng khoang trị liệu trong suốt, lại còn có một cảm giác sống sót không chân thật. Cậu thoáng cử động ngón tay nhưng chỉ cảm thấy có chút miễn cưỡng, đại não phảng phất mất đi khả năng khống chế thân thể, thực hiện những động tác tinh tế cũng vô cùng mất công tốn sức. Cậu tự nhiên nhớ tới trước đó đã phát sinh chuyện gì. Có thể sống sót sau tai nạn đã là phi thường may mắn, thời điểm như thế này không thích hợp cậy mạnh, vì vậy biết nghe lời mà nỗ lực không miễn cưỡng chính mình nữa.
Sau khi triệt để thả lỏng, đại não cũng tỉnh táo hơn một chút, cậu dần dần cảm thấy thân thể có một loại khô nóng không bình thường.
Phát sốt? Cậu nghi hoặc nghĩ đến. Sau khi Chu Cẩn vượt qua thời tuổi thơ dễ chết yểu của mỗi Omega xong, cơ hồ cũng rất ít khi sinh bệnh. Thể chất như thế chính là trong vạn Omega mới có một người, cũng làm cho Chu Cẩn quên mất phát sốt là bệnh trạng như thế nào.
Cậu thoáng chuyển động để thay đổi tư thế, một trận đau đớn chậm rãi từ trong ngực truyền đến, là xương sườn vừa bị thiệt hại tuyên cáo sự tồn tại của mình. Chu Cẩn lập tức nỗ lực để cho mình thanh tĩnh lại, sau khi đau đớn qua đi, lại một đợt sóng khô nóng xông tới, một cảm giác trống trãi kỳ lạ quét lên toàn thân Chu Cẩn.
Chu Cẩn không nhịn được rên một tiếng.
Cậu rốt cuộc lĩnh ngộ trạng thái này của bản thân không phải là phát sốt: "Đáng chết." Chu Cẩn không khỏi nhẹ giọng mắng một câu. Hương vị ngọt ngào chậm rãi tràn ngập toàn bộ khoang trị liệu, một điểm tri thức lúc học môn sinh lý trên lớp mà mọi người luôn mãi cường điệu từng cái nhảy ra, đối ứng với bệnh trạng của cậu —— nhiệt độ tăng cao, không giống như phát sốt, cơn đau sẽ đi kèm với một cảm giác trống trãi, cơ quan sinh sản mở rộng, tin tức tố kịch liệt tỏa ra, mùi thơm cơ thể nồng nặc, da thịt trở nên cực kỳ mẫn cảm, cho dù là nhẹ nhàng ma sát cũng sẽ khiến thân thể có phản ứng.
Đây là điều mà mỗi Omega đều sẽ có thể đọc làu làu.
Chu Cẩn xác định bản thân phi thường rất không đúng lúc bắt đầu cơn phát tình đầu tiên. Cậu cố chuyển động tròng mắt, nén xuống tiếng rên đang muốn bật thốt lên lần nữa, nhìn xung quanh một chút thì chẳng có người nào ở cạnh cả.
Một nam nhân râu quai nón xuất hiện trước mắt Chu Cẩn, ông liếc mắt nhìn Chu Cẩn đang ửng hồng trong khoang trị liệu, lập tức chỉnh quạt thông gió đến mức lớn nhất, khí tức ngọt ngào trong khoang trị liệu rốt cuộc bị hòa tan.
"Ta tiêm cho cậu một liều thuôc ức chế." Nam nhân vừa nói vừa mở lồng khoang trị liệu ra, tiêm cho Chu Cẩn một cú.
Tác dụng của thuốc ức chế phát huy rất nhanh, cảm giác khô nóng trên người Chu Cẩn rốt cuộc lui mất một tí, thế nhưng cũng chưa hề biến mất hoàn toàn. Phân lượng thuốc ức chế hiển nhiên còn chưa đủ.
"Tình huống thân thể của cậu rất tệ, một lần tiêm vào toàn bộ thuôc ức chế cơn phát tình chỉ sợ sẽ tạo ra một trạng thái hoóc-môn không cân bằng trong cơ thể, sản sinh ra những vấn đề khác. Chỉ có thể tiêm thuốc ức chế từng đợt mà thôi." Đối phương hiển nhiên nhìn thấu nghi hoặc của Chu Cẩn, "Đừng lo lắng, chỉ còn lại một đợt cuối cùng, sau năm tiếng có thể tiêm vào."
Chu Cẩn trừng mắt nhìn về phía đối phương, biểu thị chính mình nghe rõ.
"À, đúng rồi." Nam nhân bừng tỉnh, rõ ràng bản thân bỏ sót một thứ, tự giới thiệu mình, "Ta tên là Dịch Minh, là Aldrich mang cậu đến chỗ của ta. Hiện tại nó không thể vào, chờ thuốc ức chế được tiêm vào toàn bộ thì cậu liền có thể nhìn thấy nó."
Nguyên nhân Aldrich không thể vào cũng rất rõ ràng, Chu Cẩn lần thứ hai nháy mắt một cái, biểu thị bản thân đã hiểu.
Dịch Minh kiểm tra cài đặt của khoang trị liệu, điều chỉnh mấy tham số, lập tức cầm lấy một phần dịch dinh dưỡng với độ tinh khiết cao đưa tới bên mép Chu Cẩn: "Cắn mở."
Chất lỏng ngọt ngào mát mẻ chảy vào trong cuống họng của Chu Cẩn, đồng thời giúp hạ thấp nhiệt độ. Dịch Minh chờ Chu Cẩn đem dịch dinh dưỡng toàn bộ uống hết liền dặn cậu: "Nghỉ ngơi đi, với tình trạng thân thể trước mắt của cậu, nếu muốn khôi phục nhanh một chút, ngoại trừ nghỉ ngơi thì chuyện gì cũng không thể làm."
Chu Cẩn đưa mắt nhìn ông rời đi, cơ hồ là nhắm mắt lại rồi lập tức ngủ thiếp đi.
Thời điểm cậu tỉnh lại, cuộc đối thoại của Aldrich và Dịch Minh trước tiên chui vào lỗ tai.
"Tại sao còn chưa tỉnh nữa? Ông đã nói em ấy chẳng mấy chốc sẽ tỉnh lại mà." Ngữ khí của Aldrich nghe ra khá tức đến nổ phổi.
Dịch Minh phi thường muốn đem cái tên nãy giờ đã hỏi gần tám trăm vấn đề này ném ra ngoài, tức giận trả lời: "Nếu không chính cậu đi gọi cậu ấy tỉnh lại đi."
"... Sẽ không ảnh hưởng đến em ấy hồi phục chứ?"
Dịch Minh quen biết Aldrich được năm năm, chưa bao giờ biết rằng Aldrich có thể lo được lo mất ** đến trình độ như thế này. Nếu nhìn từ góc độ đã trải đời chín mươi năm như ông mà nói, Alpha căn bản không cần theo đuổi làm gì, chỉ cần thừa dịp Omega phát tình xong liền đánh dấu một phát là được. Mặc dù gần đây theo đuổi Omega không phải là chuyện ly kỳ gì, nhưng theo đuổi đến cẩn thận như vậy, sợ rằng cũng chỉ có mình Aldrich.
Lẽ nào tinh thần lực quá cao sẽ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh? Dịch Minh nghĩ mãi vẫn không ra.
Aldrich nằm nhoài trên khoang trị liệu, tỉ mỉ quan sát Chu Cẩn: "Dịch Minh, ta thấy sắc mặt của Chu Cẩn dường như không tốt lắm, trắng quá. Có phải nên tăng thêm một tí dinh dưỡng hay không?"
"Sắc mặt trắng như vậy, có phải là còn độc tố lưu lại không?"
Dịch Minh mắt điếc tai ngơ, chỉ cần Chu Cẩn bất tỉnh, Aldrich sẽ rơi vào trạng thái suy đoán phi thường quỷ dị mà vô cùng vô tận này, cho dù trên màn ảnh của khoang trị liệu đã rõ rõ ràng ràng biểu hiện các hạng chỉ tiêu của Chu Cẩn đang thong thả hồi phục.
Thật sự là vừa ngu vừa mù!
Thần trí của Chu Cẩn từ từ khôi phục giữa lúc Aldrich đang suy diễn linh tinh. Cậu mở mắt ra, chính mình và Aldrich bốn mắt nhìn nhau.
"Tỉnh rồi tỉnh rồi tỉnh rồi!" Aldrich lập tức mở lồng khoang trị liệu ra, thân thiết hỏi, "Em cảm thấy như thế nào?"
Chu Cẩn nhìn Aldrich, anh tựa hồ đã lâu không ngủ được, sắc mặt rất kém, tóc tai ngổn ngang như tổ chim màu vàng, đôi môi khô, vết nứt nổi trên da. Tầm mắt của Chu Cẩn xoay chuyển vài vòng trên môi Aldrich, xác định tiếng nói liên miên, cằn nhằn quấy nhiễu, luôn luôn khiến cậu không được an giấc trong mộng chính là do người này phát ra.
Aldrich thấy Chu Cẩn nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, tim không khỏi nhảy lên một cái, không tự chủ nín thở mà nhẹ giọng hô hoán: "Chu Cẩn, Chu Cẩn?"
"Anh gọi ai?"
Huyết sắc từ trên mặt Aldrich rút đi, anh một tay với qua Dịch Minh: "Chuyện gì xảy ra? Tại sao không nhớ ta là ai thế này?"
Dịch Minh đầu óc mơ hồ nhìn Chu Cẩn, thời điểm tỉnh lại trên đường rõ ràng cái gì cũng nhớ mà.
Chu Cẩn nhìn thấy Dịch Minh thì kí ức về cơn phát tình của bản thân lập tức trở về. Cậu cảm thụ thử, cảm giác say mê kia đã hoàn toàn biến mất, nhiệt độ cũng hồi phục bình thường, Dịch Minh cũng đã vì cậu tiêm vào toàn bộ thuốc ức chế.
"Cám ơn ngài, Dịch Minh tiên sinh."
Aldrich lòng như lửa đốt sửng sốt, anh nhìn Chu Cẩn một chút liền liếc nhìn Dịch Minh: "Đây là sao?"
"Anh quá ồn." Chu Cẩn duỗi một ngón tay ra, để trên trán Aldrich, đem quả đầu cơ hồ đang muốn tiến đến gần mặt mình của anh đẩy đi, "Trong mộng cũng có thể nghe thấy tiếng anh lộn xộn, anh đến cùng có ý thức được là bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi hay không vậy?"
Aldrich: Ngón tay của Chu Cẩn thật sự là vừa thon vừa dài nha.
Chu Cẩn đối với nội tâm si hán của Aldrich cũng không hề biết. Cậu thử một chút, xương sườn đã hồi phục tốt, không còn gây trở ngại bất kỳ động tác nào của cậu, liền chậm rãi ngồi dậy.
"Vừa nãy con vẫn luôn hôn hôn trầm trầm, hiện tại mới nhớ tới, Dịch Minh tiên sinh chính là vị Dịch Minh chế tạo cơ giáp rất lợi hại kia ạ?" Cậu thấy Dịch Minh gật gật đầu, đưa tay phải ra với Dịch Minh, "Không nghĩ rằng sẽ gặp nhau trong tình huống như vậy, phụ thân của con ông ấy luôn phi thường thưởng thức ngài."
Chu Cẩn nhìn biểu tình nghi hoặc của Dịch Minh liền giải thích: "Phụ thân của con là Tiền Quân."
Lần này đến phiên Dịch Minh khó mà tin nổi: "Phụ thân của cậu là Tiền Quân?"
"Vâng. Trong nhật ký ông từng nhắc qua ngài, cũng phi thường thưởng thức ngài. Thời điểm cùng ngài nghiên cứu chế tạo cơ giáp cấp A, ông ấy phi thường vui vẻ."
Dịch Minh lúc này mới chú ý rằng tay của Chu Cẩn vẫn còn giơ lên, ông vội vàng đem tay đưa tới muốn bắt tay với Chu Cẩn, ai ngờ Aldrich bị ghét bỏ ở một bên nhanh tay lẹ mắt mở rộng hai bàn tay của mình ra, ba một tiếng lanh lảnh, rốt cuộc để cho hai người nhìn về phía anh.
"Ta dìu em ấy đi là được rồi, ông đi lấy tuýp dịch dinh dưỡng đi." Aldrich một mặt như không có chuyện gì xảy ra sai bảo Dịch Minh.
Dịch Minh nhẹ nhàng vỗ về đám lông trên mu bàn tay, yên lặng nhắc nhở chính mình, vị này chính là ân nhân cứu mạng kiêm anh em kết nghĩa, không thể ném ra ngoài, tuy rằng người này hiện tại đã đem lương tâm ném đi cho sâu ăn mất tiêu rồi.
Chu Cẩn tránh né bàn tay của Aldrich, chậm rãi từ trong khoang trị liệu đi ra. Tuy rằng các hạng chỉ tiêu đã đạt tới phạm vi tiêu chuẩn, bất quá vẫn nằm trong chỉ số đáng bồi hồi, điều này khiến cậu cảm thấy vẫn có chút suy yếu.
"Con muốn hỏi một vấn đề, cơ giáp cấp S màu đen kia ngài có biết là tác phẩm của ai không?"
Dịch Minh và Aldrich liếc mắt nhìn nhau một cái.
"Cậu xác định tình hình bây giờ của mình không thành vấn đề?"
Chu Cẩn nở nụ cười: "Nằm quá lâu rồi, con đi ra ngoài vận động một chút liền sẽ trở về khoang trị liệu, đừng lo lắng."
Dịch Minh nhớ tới tính khí quật cường của Tiền Quân, nếu Chu Cẩn là nhi tử của y thì chỉ sợ cũng phải kế thừa một điểm này. Ông không kiên trì nữa, đem dịch dinh dưỡng đưa cho Chu Cẩn, đồng thời dưới đôi mắt như hổ rình mồi của Aldrich, ông vô cùng cẩn thận tự giác nắm một bên của tuýp dịch dinh dưỡng, tránh khỏi bất kỳ khả năng tiếp xúc tứ chi nào với Chu Cẩn.
Aldrich đang vây xem thoả mãn cho đối phương một ánh mắt tán thưởng.
"Trước tiên uống cái này." Sau đó Dịch Minh điều video mà Ngân Dực đã gửi cho ông ra, toàn ảnh cơ giáp màu đen xuất hiện trước mặt ba người.
Dịch Minh đem hình ảnh xoay chuyển một vòng, đường nét của cơ giáp phi thường trôi chảy, hợp kim màu đen hoàn mỹ sáp nhập vào trong vũ trụ, nếu như đôi mắt của cơ giáp không phải màu đỏ, bằng mắt thường cơ hồ không cách nào để người trong vũ trụ phát hiện ra nó.
Chu vi của cơ giáp là dữ liệu có được khi Ngân Dực quét hình, Dịch Minh đã nghiên cứu sơ qua một lần, lại nhìn một lần nhưng vẫn không nhịn được mà than thở: "Tuy rằng ta không biết là ai chế tạo, nhưng người đó nhất định là một thiên tài."
Ông có chút hưng phấn: "Trình độ thiết kế đường nét giảm thiểu tối đa độ ma sát, dữ liệu kim loại phi thường kỳ quái, là một hợp kim mới mà chúng ta không biết, trọng lượng phi thường nhẹ, thậm chí còn nhẹ hơn mấy chục tấn so với Ngân Dực, cường độ lại cao thái quá. Thế nhưng điểm ưu việt của nó cũng không phải là những chỗ này. Cậu nhất định không thể bỏ qua thứ này!" Ông kéo một bộ số liệu qua cho Chu Cẩn, "Thấy không? Hệ số loan chiết phi thường cao, điều này có nghĩa rằng người máy này có thể biến hình, cậu biết không, nó không phải cấp S, nghiêm chỉnh mà nói nó là song S trừ!"
"Song S trừ?" Chu Cẩn lẩm bẩm, cậu nhanh chóng nhìn sơ qua bộ số liệu, "Bởi vì hệ số ký ức quá thấp?"
Dịch Minh tán thưởng nhìn cậu: "Đúng vậy, tham số ký ức của kim loại quá thấp cho nên sau khi biến hình liền không có cách nào trở về hình dáng ban đầu, cho dù biến hình thành công thì cũng chỉ có thể làm một lần. Bố trí như vậy thật sự mà nói quá phí của trời."
Chu Cẩn nhìn chăm chú vào cặp mắt màu đỏ băng lãnh kia: "Nếu như Dịch Minh tiên sinh ngài cũng không thiết kế ra được mà nói, vậy đây là tác phẩm của nhân vật nào? Người điều khiển cơ giáp này là ai?"
Nhắc tới chuyện đó Dịch Minh liền có chút nhụt chí: "Ta tự xưng là đại sư cơ giáp đệ nhất vũ trụ, Ngân Dực cũng là một tác phẩm mà ta đã dốc hết tâm huyết, so với vị này thật sự là..." Ông suy nghĩ một chút, vẫn thẳng thắn nói, "Chênh lệch một đoạn dài."
"Ngân Dực là do ngài thiết kế?" Chu Cẩn hỏi.
"Làm sao?"
"Con vẫn luôn hiếu kỳ, người thiết kế chương trình cài đặt cho Ngân Dực đến tột cùng là ai, nó thật sự có một chút khờ khạo."
Dịch Minh: "..."
Aldrich: "..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...