Nhà Kloster ở sườn núi, phòng ốc là nửa hình cầu, rất giống khoa học viễn tưởng, tường bên ngoài sơn màu đỏ ánh kim rất bắt mắt, từ xa nhìn lại, giống như mấy cái trứng màu đỏ lớn nhỏ khác nhau tụ tập ở một chỗ, có các trụ bằng kim loại chống đỡ, cao hơn mặt đất hai mét, có cầu thang lên xuống nối liền với mặt đất. Nhưng nó vô dụng với Kloster, trước giờ cậu không dùng đến cái cầu thang này.
Lần đầu khi Nguyên Đồng nhìn thấy căn nhà này, đầu tiên là màu sắc sặc sỡ làm lóa mắt, tiếp theo là tạo hình phòng ở đầy tính khoa học viễn tưởng làm cho ngạc nhiên không thôi. Đếm đếm mấy phòng ốc hình vỏ trứng tụ tập bên nhau, có sáu phòng ốc nửa vòng tròn, lớn nhỏ không đồng nhất, phòng ốc nửa vòng tròn ở giữa là phòng ở lớn nhất, năm hình trứng còn lại vây quanh hình trứng trung tâm kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phòng ốc chiếm diện tích đất rất lớn, nếu ở hiện đại (ở Trái Đất), nó chính là biệt thự cao cấp trong khu máy bay chiến đấu. Nguyên Đồng phát hiện phòng ốc này độc lập ở chân núi, chung quanh cũng không có một hàng xóm nào, có thể nói là vô cùng hẻo lánh. Chân núi có một rừng cây nhỏ, cách đó không xa còn có một hồ nước, toàn bộ phong cảnh có thể nói là non xanh nước biếc, cây cỏ um tùm, phong cảnh tuyệt đẹp.
Nhưng dù tuyệt đẹp, cũng không thay đổi được sự thật là khu nhà này cách xa con người, cách xa quần chúng. Nếu không phải thoạt nhìn phòng ốc này vô cùng có tính khoa học kỹ thuật hóa, còn thêm yếu tố khoa học viễn tưởng trong đó, thì sẽ làm người ta cho rằng đây là nơi xó xỉnh nào đấy. Nguyên Đồng nhìn kỹ, phát hiện xung quanh cũng chỉ có một đống phòng ốc giống vậy, đến cả một con đường hiện đại hoá cũng không có. Nhất thời cũng không hiểu được thế giới tương lai là thế nào, chẳng lẽ đều xa rời quần chúng như vầy sao?
Nhà Kloster là trạm đầu tiên mà Nguyên Đồng tìm hiểu thế giới này.
Leach rất nhiệt tình dẫn đường cho cô, vô cùng cẩn thận làm hết phận sự của mình, trả lời hết tất cả những câu hỏi của cô.
Mặc dù Kloster và Leach không biết lai lịch của cô, cũng không biết cô từ đâu đến, nhưng Nguyên Đồng không biết gì về những thứ này. Hơn nữa cô không có quang não thể hiện thân phận cư dân của đế quốc, trong lòng một người một máy ít nhiều cũng có suy đoán, hơn nữa là tâm tư của Kloster. Vì thế, một chủ một tớ hai người liền đạt thành hiệp nghị.
Đột nhiên từ thế kỷ 21 ở Trái Đất chạy đến một hành tinh xa lạ, Nguyên Đồng căn bản không biết đi đâu, trong lòng cô cũng có chút lo sợ. Đặc biệt khi ra ngoài nhìn hoàn cảnh xung quanh nhà Kloster, nhớ tới con sói ngà voi trong rừng rậm sém nữa là giết cô, Nguyên Đồng không thể không thỏa hiệp vì thực tế.
“Cô bé, bây giờ cô cũng không có nơi nào để đi, vậy ở lại đây đi, nhà của chủ nhân rất lớn, chỉ có một mình chủ nhân, có thêm cô nữa cũng không sao.” Leach tận lực thuyết phục, đôi mắt máy móc nhấp nháy liên tục, “Đế quốc quản chế thân phận của cư dân ở các tinh cầu rất nghiêm ngặt, chỉ người có quang não thể hiện thân phận được lưu trữ trong đầu não trung ương mới được hưởng đãi ngộ của đế quốc. Nếu không ở trong tinh tế, một bước khó đi, ngay cả một cái vé tinh hạm cũng không mua được.” Leach phổ cập kiến thức cho cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Là một người ba không: không thân phận, không quang não, không nơi ở. Trong lòng Nguyên Đồng cũng có chút phát sầu. Cô biết Leach là người máy bảo mẫu của Kloster, cho dù Leach nói rất nhiều, nhưng phải được chủ nhân đồng ý mới được. Cho nên, đây là Kloster tỏ vẻ nguyện ý thu lưu cô, điều này không thể nghi ngờ làm cô cảm động đến hỏng rồi, cảm thấy mặc dù thoạt nhìn Kloster lạnh như băng, nhưng người thực tốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi sẽ không ăn không ngồi rồi, tôi sẽ giúp anh làm việc.” Nguyên Đồng nghiêm túc bảo đảm nói.
Kloster còn chưa nói lời nào, Leach đã lên tiếng, “Cô bé, hiện tại cô vẫn là một ấu tể, chưa thành niên, sao bọn tôi có thể bóc lột ấu tể được? Đây là phạm pháp! Nếu cô có người máy bảo mẫu, nó sẽ kiện bọn tôi lên toà án Đế tinh! Cho nên, cô cứ an tâm ở lại, làm một ấu tể, học tập cho giỏi là được.”
Nguyên Đồng lại nhìn Kloster, thấy cậu gật đầu, trong lòng lại lần nữa tràn ngập cảm kích. Trong giai đoạn, xác thật cô muốn tìm hiểu thế giới này, mà ngôn ngữ là vấn đề lớn nhất, không thể lúc nào cũng dựa vào máy phiên dịch được. Nếu đến mặt chữ cũng không biết, vậy không phải là thất học à? Nguyên Đồng tuyệt đối không chấp nhận mình từ học sinh xuất sắc trên Trái Đất biến thành người thất học ở tinh tế.
Tạm thời giải quyết vấn đề nơi ở xong, Nguyên Đồng tiếp tục tìm hiểu về thế giới này.
Sau đó, cô biết biết được bây giờ là năm 7577 trong lịch tinh tế, đã qua 5000 năm kể từ khi Trái Đất tiến vào thời đại vũ trụ, Trái Đất thế kỷ 21 được gọi là địa cầu thời cổ đại, mà cô là người xuyên qua từ Trái Đất ở thế kỷ 21, cũng thành một cổ nhân.
Cả người Nguyên Đồng đều không tốt.
Cô mất thời gian một ngày để tìm hiểu thế giới này. Mặc dù chỉ là một góc của tảng băng, nhưng đã đủ khiến cô khiếp sợ, càng tìm hiểu, càng khổ sở. Tuy tất cả đều không thể tưởng tượng, nhưng Nguyên Đồng biết vị trí hiện tại của mình trong thế giới, nơi này cách Trái Đất ít nhiều gì cũng năm ánh sáng, thậm chí cả tuyến thời gian cũng không giống nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không chỉ xuyên qua không gian, mà còn xuyên qua thời gian.
Cả người Nguyên Đồng đều trầm mặc, cuối cùng nhờ Leach vây quanh cô, an ủi cô hồi lâu, mới làm mặt cô hơi giãn ra một chút.
Leach là một người máy trí năng, chỉ số thông minh cực kì cao, hơn nữa còn có nhân tính hóa. Mặc dù đôi lúc có chút vô sỉ, nhưng có nó ở đó, không khí sẽ sinh động lên rất nhiều, thậm chí ngẫu nhiên còn có thể chọc người tức chết —— Kloster cho rằng đây là miệng tiện, cũng không biết trình tự hệ thống của nó do ai thiết kế.
Tìm hiểu thế giới này, đồng thời Nguyên Đồng cũng từ chỗ Leach biết được thông tin chủ nhà hiện tại của cô.
Nghe nói Kloster là một đứa trẻ bị người ta ném đến Ural tinh, cậu không có tên họ, cũng không biết cha mẹ là ai, một mình ở Ural tinh lớn lên, chỉ có một người máy bảo mẫu, hiện tại vẫn chưa thành niên —— tuổi thì bỏ qua, rất nhanh sẽ thành niên. Đây là nhà của cậu ở Ural tinh, trong phạm vi mấy trăm vạn dặm đều là địa bàn của cậu —— Nguyên Đồng có chút choáng váng đầu óc, đây quả thực là nhà giàu trong nhà giàu mà!
Sau này Nguyên Đồng mới biết được, phạm vi mấy trăm vạn dặm thì tính là gì, đối với một chủng tộc cường giả đỉnh cấp mà nói, đây chỉ là nơi nhỏ, một số cường giả có năng lực cường đại, một mình có được một tinh cầu là chuyện thường.
“Chủ nhân nhà tôi rất lợi hại, tuy còn có chút nghèo, nhưng nơi cậu ấy ở chính là trung tâm của Ural tinh, là nơi có phong cảnh tốt nhất, tài nguyên phong phú nhất trong tinh cầu, chủ nhân có mười quặng nguyên thạch năng lượng và vườn dị thực có giá trị làm thuốc vô cùng cao cấp. Nếu đổi thành tinh tế tệ thông dụng, có thể mua được mấy tinh cầu nguyên thủy cấp 3. Có chủ nhân trấn giữ ở chỗ này, những người khác đều không dám vượt rào, sợ chọc giận chủ nhân……” Leach khen chủ nhân một hồi xong, cười hề hề nhìn Nguyên Đồng, hỏi: “Thế nào?”
Nguyên Đồng nghe mà ngơ ngác, ngữ khí khoa trương này của Leach, làm người ta cảm thấy có chút thổi phồng quá lên, Nguyên Đồng cũng không biết thật giả thế nào, chỉ có thể nói: “Kloster tiên sinh thật lợi hại.”
“Aiyo~~, cô bé đừng khách khí như vậy, gọi Klos là được rồi.” ánh sáng đỏ trong đôi mắt máy móc của Leach lại lập loè lên, đây là thói quen của nó khi đánh chủ ý thói quen. Trong mắt Leach, cô bé Nguyên Đồng này đã là vật sở hữu của chủ nhân, còn là giống cái, không biết chừng tương lai sẽ đi đăng ký kết hôn sinh trứng các loại, đương nhiên muốn tạo quan hệ tốt với cô rồi.
Nguyên Đồng cười tủm tỉm đồng ý.
Chờ khi Kloster ra khỏi phòng làm việc của cậu, do không chịu nổi Leach ồn ào, Nguyên Đồng nhìn cậu thanh thúy gọi một tiếng “Klos”.
Kloster dừng lại, nhàn nhạt lên tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Nguyên Đồng há miệng, nhịn không được nhìn Leach, nhỏ giọng hỏi, “Anh ấy làm sao vậy?” Trong lòng có chút thấp thỏm, chẳng lẽ tức giận rồi? Làm một người ba không, sống cùng một mái nhà, Nguyên Đồng không muốn chọc giận chủ nhà, cho nên hiện tại nhất cử nhất động cô đều vô cùng chú ý, nếu không phải Leach xúi giục, có lẽ côn sẽ càng cẩn thận.
“Không có việc gì, cậu ấy thẹn thùng thôi.” Leach an ủi cô, “Đây là lần đầu tiên có giống cái thân thiết gọi cậu ấy là Klos như vậy, trong lòng cậu ấy kích động, kích động liền thẹn thùng……”
“Bang!” Một tiếng, Leach bị thứ gì đó đập, cái đầu bằng kim loại lõm xuống một cục.
Chỉ thấy Kloster vòng trở lại, một người máy gia dụng đi theo phía sau cậu, người máy đẩy xe đồ ăn qua. Loại người máy này không được trang bị trí não, chip chỉ có trình tự đơn giản, người máy giống vậy đều dùng để xử lý việc nhà.
Kloster lạnh mặt, nhàn nhạt nhìn lướt qua người máy miệng tiện kia, nhìn thấy vẻ mặt Nguyên Đồng lo lắng, nhịn tính tình nóng nảy xuống, nói: “Nó không sao đâu, dùng năng lượng chữa trị phun một chút là có thể khôi phục.”
Nguyên Đồng nga một tiếng, liếc nhìn Kloster một cái, dưới sự ra hiệu của cậu, cùng cậu dùng cơm chiều.
Cơm chiều của cô vẫn như cũ là một bich dinh dưỡng tề. Nguyên Đồng ăn mà không biết mùi vị gì, nhìn đồ ăn trước mặt Kloster, là một loại thịt nướng không biết tên, hương vị rất thơm, vẫn luôn kích thích cơn thèm ăn của cô, nhưng cô nghe Leach nói qua, thịt của loại dị thú này cực kì cứng rắn, hiện tại răng của ấu tế như cô không đủ lực để nhai, là cắn không đứt, chỉ có thể ăn dinh dưỡng tề trước.
Ấu tể gì đó, rất nhiều lần Nguyên Đồng muốn nói qua hai năm nữa cô đã thành niên, căn bản không phải ấu tể, nhưng Leach cho cô xem một đống số liệu cô có thể hiểu, làm Nguyên Đồng nhịn không được suy tư một người địa cầu như mình, rốt cuộc ở trong mắt đám người ngoài hành tinh, là có bao nhiêu yếu ớt vậy?
Một ngày thời gian trôi qua, Nguyên Đồng ôm tâm tình trầm trọng trở về phòng.
Đêm khuya tĩnh lặng, đang trong giấc ngủ, Kloster đột nhiên mở to mắt, nhảy từ trên giường xuống, mở cửa chạy ra ngoài, đi theo nguồn năng lượng dao động như có như không kia, đi tới trước phòng của Nguyên Đồng, nhìn cửa phòng đóng chặt, ánh mắt có chút trầm trọng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chủ nhân!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...