m thanh bão tuyết bên ngoài vang lên vù vù, tuy không tự mình đi ra ngoài xem qua, nhưng cũng biết thế giới rét lạnh tàn khốc sẽ là cái dạng gì.
Trên người Nguyên Đồng mặc trang phục chiến đấu có thể điều tiết độ ấm, trong động có rêu phong có thể giữ ấm, nhưng nói thật ra, cô vẫn cảm thấy có chút lạnh, không giống Kloster và bốn anh em Seth, căn bản không có cảm giác gì, đây là chênh lệch thể chất giữa người Trái Đất và người tương lai.
Ngồi trên thảm rêu phong dày mềm mại, Nguyên Đồng lấy từ trong túi ra một bình thủy tinh đậy kín lớn bằng lòng bàn tay, bên trong có một loại chất lỏng màu vàng vô cùng xinh đẹp, lúc đong đưa bình, có thể nhìn thấy dấu vết chuyển động lấp lánh như tơ lụa của kim loại, cho thị giác một loại cảm giác vô cùng hoa lệ.
Đây là dịch kim sa lấy ra từ trong kim sa, hình thái của nó cực kỳ quái dị, khi bị đậy kín bảo quản trong bình thì có hình dạng chất lỏng, nhưng khi tiếp xúc với không khí, trong chớp mắt sẽ đông lại, dần dần trở nên vô cùng cứng rắn, nếu không bảo quản kịp thời, sẽ làm xói mòn khoáng chất của nó.
Nguyên Đồng lắc lắc bình thủy tinh trong tay, chỉ có nửa bình dịch kim sa, nghe Leach nói, nửa bình dịch kim sa này rất có giá trị, có thể mua được một tinh cầu nguyên thủy cấp ba trong tinh tế, có thể thấy được độ trân quý của thứ này. Là người sở hữu nửa bình dịch kim sa này, Nguyên Đồng chỉ dùng nó với một mục đích duy nhất, đó là luyện tập tinh thần lực, thật là bại gia =_=!
Dịch kim sa theo cái bình lay động mà đong đưa lên xuống, nhưng một chút cũng không dính vào bình, chất lỏng óng ánh màu vàng tách ra với bình thủy tinh, hai thứ không liên quan đến chuyện của nhau. Nguyên Đồng cẩn thận xuất ra tinh thần lực, từng chút một tách rời dịch kim sa, nâng nó lên trên, cố định trên không, tinh thần lực chia thành ba phần, một phần tách rời, một phần nâng dịch kim sa, một phần quần ma loạn vũ xung quanh.
Phương pháp phân liệt tinh thần lực này là Nguyên Đồng phát hiện ra trong lúc vô ý, có thể nói là sử dụng tinh thần lực một cách cực kỳ thô ráp, bởi vì không có ví dụ để học theo, cô chỉ có thể tự bản thân luyện tập khám phá, dần dần phát hiện, tinh thần lực có rất nhiều công dụng kỳ diệu, đáng tiếc bởi vì cô chưa sử dụng thuần thục, hiện tại các phương pháp sử dụng tinh thần lực đều cực kỳ thô ráp.
May mắn không ai biết.
Nguyên Đồng may mắn nghĩ.
Luyện tập tinh thần lực không chỉ cần trí nhớ, còn cần sức lực thân thể, khi lần nữa luyện tập đến mồ hôi đầy đầu, Nguyên Đồng trực tiếp ngã ngửa lên thảm rêu phong, vuốt ve rêu phong màu xám nhạt dưới người, lông xù nhóm lại san sát nhau, tay đặt trên đó lâu sẽ có nhiệt độ nhàn nhạt, đây cũng là nguyên nhân mà bên trong động lại có độ ấm ấm hơn băng tuyết ngập trời bên ngoài, giống như một không gian sưởi ấm thiên nhiên.
Đột nhiên nghe thấy một tiếng “chi”, Nguyên Đồng quay đầu, liền nhìn thấy một động vật màu vàng nhạt nhanh chóng nhảy vào một khe hở hẹp trong động.
Động vật nhỏ đột nhiên xuất hiện này chứng tỏ ở đây còn có sinh vật khác sinh sống, không phải chỉ có mỗi bọn họ.
Khi bọn họ rớt xuống tinh cầu không biết tên này, cơ giáp đã không thể dùng được nữa, mặc dù người tham gia nhiệm vụ cứu viện lần này đều có thể năng không tồi, nhưng cũng không thể ở mãi một thời gian dài trong hoàn cảnh ác liệt như bên ngoài được. Sau khi tìm kiếm, rất nhanh đã tìm được rễ cây có thể cung cấp chỗ nghỉ ngơi tạm thời cho bọn họ.
Đây là một loài dị thực rất thần kỳ, phần lộ lên trên mặt đất đều là những thân cây cháy đen, từng cây một tưởng như không có gì đặc biệt, vô cùng bình thường, nhưng bộ rễ của nó lại rất phát triển to lớn, giống như cây Bàn Long sinh trưởng ngầm dưới mặt đất, bộ rễ to lớn sẽ dần dần bị đào rỗng, cùng cộng sinh với rêu phong màu xám trắng, hình thành loại điều kiện có thể cung cấp nơi cư trú cho các sinh vật khác sinh sống, hình thành một nhà vườn cho động vật.
Nguyên Đồng nhìn thấy động vật nhỏ kia dám thò đầu ra rình coi mình, nhịn không được cũng nhìn lại nó. Cẩn thận đánh giá, mới phát hiện nó lớn lên rất giống một con sóc, bộ lông trên người vậy mà có màu vàng nhạt giống vịt con, nhưng lại có chỗ khác so với sóc, lông trên người nó dày hơn sóc, thoạt nhìn trông như một động vật lông xù, hơn nữa cái đuôi cũng to hơn, hoàn toàn có thể cuốn đến phía trước người, bao phủ toàn bộ cơ thể của nó, xa xa trong như một quả cầu lông xù.
Lúc này động vật nhỏ kia đang dùng một đôi mắt đậu đen ướt dầm dề nhìn cô, Nguyên Đồng không khỏi nổi lên ý đùa dai, khi đang cùng nó mắt to trừng mắt nhỏ, cẩn thận xuất ra tinh thần lực, hướng về phía mông nhỏ của nó đánh.
“Chi ——”
Động vật nhỏ bị kinh hách, lông đuôi lớn gấp hai, xoay người muốn chui vào khe hở của rễ cây, lại không ngờ rằng cái đuôi bị mắc kẹt ở bên ngoài, tức khắc gấp đến độ “chi chi” gọi bậy, quả thật không thể ngốc hơn.
Nguyên Đồng phụt một tiếng cười rộ lên, lúc đang hết sức vui vẻ, một bàn tay nắm cái đuôi của động vật kia, xách nó lên, đưa đến trước mặt quan sát.
Động vật nhỏ bị treo giữa không trung, hai móng ôm lấy cái đuôi cuốn đến trước mặt, cái đuôi quá thô to, trong nhất thời ôm không được, trượt xuống vài lần, nó luống cuống tay chân ôm lại, giống như làm như thế có thể cho nó nhiều cảm giác an toàn hơn, đôi mắt đậu đen đầy hoảng sợ nhìn thiếu niên tóc đỏ bắt được nó. So với thiếu nữ thuần nhân loại lúc nãy nó rình coi, thiếu niên này cho nó cảm giác nguy hiểm đến mức làm nó choáng váng, lông càng xù to hơn.
Kloster phát hiện đây là một dị thú bậc một vô hại, hơn nữa còn là con cái, liền đưa nó cho Nguyên Đồng.
Nguyên Đồng ngơ ngác nhận lấy, khi ôm vào lòng ngực, đột nhiên ngửi được một mùi hương nhàn nhạt, không cách nào hình dung được mùi hương này, nhưng rất dễ ngửi.
Cô có chút kinh ngạc phát hiện, mùi hương này đúng là tỏa ra từ trên người động vật nhỏ này, nắm cái đuôi to phồng lên của nó, phát hiện phần lông này đúng là rất có phân lượng, mặc dù khi sờ lên thấy lông xù, nhưng đuôi rất thô, cũng chẳng trách vừa nãy lại bị mắc kẹt. Có thể là do bên cạnh có một tên hung tàn tọa trấn, động vật nhỏ này hoàn toàn không có ý muốn đào tẩu, chỉ có thể ôm cái đuôi thô của mình, vô cùng đáng thương nhìn Nguyên Đồng, đôi mắt đậu đen ướt nhẹp như sắp khóc.
“Đây là động vật gì?”
“Dị thú cấp một, chuột hương Carlo, vô hại, lấy hương liệu làm thức ăn.” Kloster trả lời, nghĩ đến trước kia khi còn ở Đế Tinh, nhìn thấy rất nhiều giống cái quý tộc nuôi động vật nhỏ, trong đó cũng có loại chuột hương Carlo này, nói: “Em có thể nuôi nó.”
Nguyên Đồng không định nuôi sủng vật, nhưng con chuột hương Carlo này quá ngu ngốc đáng yêu, hơn nữa toàn thân lông vàng, lông xù xù, xúc cảm cực kỳ tốt, trên người còn có mùi hương thanh nhã hợp lòng người, vì thế cũng không từ chối.
“Cảm ơn.” Nguyên Đồng vui vẻ nói cảm ơn với cậu, vừa dùng tay vuốt lông trên đuôi to của chuột hương Carlo, vừa hỏi: “Bên ngoài có manh mối gì sao?”
Kloster ngồi xuống bên cạnh cô, thấy tóc cô dính ít rêu phong màu xám trắng, vươn tay giúp cô lấy ra, tùy ý nói: “Vẫn chưa có, có thể phải chờ thêm.”
Nguyên Đồng “à” một tiếng, quay đầu nhìn thấy động tác của cậu, trên mặt nóng lên, theo bản năng dịch người ra xa một chút.
Kloster đột nhiên bắt lấy bả vai cô, khiến cô không thể động đậy, cho đến khi gỡ hết rêu phong trên tóc cô xuống, mới vừa lòng buông cô ra.
Nguyên Đồng: “……”
Lúc cậu làm việc này, quá mức tự nhiên, tự nhiên đến mức làm Nguyên Đồng rất không được tự nhiên. Cô thật sự không rõ, vì sao Kloster có thể làm tất cả những việc này tự nhiên đến thế? Ngược lại là bản thân cô, hình như luôn bị cậu làm cho không được tự nhiên, cho dù từ chối, cậu cũng không để trong lòng.
Cô cảm thấy còn tiếp tục như vậy nữa, nói không chừng cô thật sự sẽ đồng ý muốn sinh trứng với cậu!
Sinh trứng cái gì, bất đồng giống loài thật sự có thể sinh được sao?
Khi cô đang rối rắm ôm chuột hương Carlo trong lòng, Kloster đột nhiên nói: “Đám Seth đã trở lại, đi ra ngoài nhìn xem.” Nói xong, liền duỗi tay kéo cô lên, nắm tay cô đi ra ngoài.
Nguyên Đồng một tay ôm con chuột hương Carlo kia, một tay bị cậu nắm, lại lần nữa không biết nói gì mới tốt.
Từ khi đi vào viên tinh cầu không biết tên này, rất nhiều dụng cụ mà nhân loại phát minh ra đều mất đi hiệu lực, hiển nhiên là trong tinh cầu này có một loại từ trường đặc thù có khả năng gây nhiễu dụng cụ, bất đắc dĩ, chỉ có thể lần nữa chế tạo ra thiết bị dò xét phù hợp với từ trường của tinh cầu này. Nhưng dù lắp ráp ra được, muốn lập tức tìm được người cũng không có khả năng, cho nên mấy ngày nay, bọn họ chỉ có thể chờ.
So sánh với đám người Clive nôn nóng, ngược lại nhóm người Ural tinh rất nhàn nhã tự tại, thời điểm không có việc gì, cả ngày nhảy loạn khắp nơi trong động rễ cây này, một khắc cũng không dừng được, người không biết còn tưởng rằng bọn họ tới đây du hành dạo chơi, những người trong gia tộc Deppson xem mà hết sức bất mãn. Nhưng dù bất mãn nữa cũng không có biện pháp, thời tiết dị thường bên ngoài và dị thú nguy hiểm ẩn náu trong gió tuyết đều làm cho bọn họ một bước khó đi, bất đắc dĩ, chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của Kloster, ở lại đây chờ đợi.
Clive an ủi bản thân, tuy khí hậu trên viên tinh cầu này ác liệt, nhưng đại thiếu gia nhà Deppson tốt xấu gì cũng là một cường giả có thể năng 3S, chỉ cần không rơi vào tuyệt cảnh, chắc cũng giống bọn họ vậy, có thể tìm được nơi an toàn tạm thời tĩnh dưỡng, sẽ không dễ dàng chết như thế.
Khi Nguyên Đồng ôm con chuột hương Carlo được cô đặt tên là “A Hoàng” đi ra ngoài, bốn anh em Seth đi thăm dò xung quanh đã trở về, trong tay mỗi người đều có một ít đồ, thoạt nhìn trông giống trái cây, có thứ lại thoạt nhìn trong giống kết tinh gì đó, chắc là đồ thu thập được trên đường.
“Đây là chuột hương Carlo?” Khi Weiss duỗi tay qua sờ sờ, bị Kloster gạt ra.
Takiam ỷ vào bản thân và Nguyên Đồng có quan hệ tốt, nhân cơ hội sờ soạng một phen, làm lơ ánh mắt cảnh cáo của Kloster, hỏi: “Nó ở đâu ra vậy?”
“Klos bắt.” Nguyên Đồng thành thật nói.
“Bắt được ở đây sao?” Seth kỳ quái hỏi: “Không phải chuột hương Carlo chỉ sống ở Carlo tinh sao? Sao lại chạy đến loại địa phương này?” Seth quan sát kỹ “Mấy người xem, có phải nó khác với chuột hương Carlo bình thường hay không?”
Bốn gương mặt giống nhau như đúc tụ lại đây, Nguyên Đồng bị bốn người cao lớn tuấn mỹ vây ở giữa, áp lực như núi. Càng áp lực như núi chính là A Hoàngg trong lòng Nguyên Đồng, nó quả thực bị dọa sợ muốn tiểu, ngoài chủ nhân mới đang ôm nó, những người khác ở nơi này, đối nó mà nói, đều là hung thú đáng sợ! Sợ tới mức mắt đậu đen ngập nước như sắp khóc.
Qua nghiên cứu của anh em Seth, bọn họ tìm được chỗ khác biệt giữa con chuột hương Carlo này với những chuột hương khác của Carlo tinh, màu lông của nó hơi nhạt, chuột hương Carlo chân chính có màu lông đậm hơn một tí, đuôi cũng không thô to như thế, hơn nữa hình thể của A Hoàng nhỏ hơn, trái lại rất giống chuột hương Carlo chủng loại mới.
“Đây là sự khác nhau giữa hoang dã và nuôi trong nhà.” Weiss tổng kết nói, nếu con chuột hương Carlo này lớn lên ở viên tinh cầu này, cũng coi như là thuộc về loại hoang dại.
Lời này của Weiss lập tức bị ba anh trai khinh bỉ, cho rằng vô văn hóa thật đáng sợ, lại càng đáng sợ hơn khi khoe ra. Mặc dù Carlo tinh nổi tiếng nhờ chuột hương Carlo, nhưng vì nhân loại tùy tiện bắt giữ nên số lượng chuột hương Carlo càng ngày càng ít, đã đến mức sắp tuyệt chủng, hiện tại đã không còn chuột hương Carlo nuôi trong nhà, phần lớn đều là hoang dã.
Nguyên Đồng ngồi bên cạnh, lấy ra trái cây hữu nghị mà Takiam cung cấp đút cho A Hoàng ăn. Loại trái cây này tỏa ra mùi thơm rất nồng, loại trái cây và thực vật càng thơm càng được chuột hương Carlo thích, vì thế A Hoàng vì một quả trái cây này, hoàn toàn đổ gục trước chủ nhân mới Nguyên Đồng, quyết định cùng cô lăn lộn —— cũng bởi vì cô vô hại nhất.
Đám người Clive cũng đã trở lại, mọi người tụ lại trước thiết bị dò xét, quan sát số liệu dao động trên đó, đồng thời nói qua một lần kết quả dò xét hôm nay của bọn họ.
“Đã dò xét qua xung quanh đây, không có dấu vết sinh hoạt của sinh vật trí tuệ, hiển nhiên đám người Deppson tiên sinh không có ở đây.” Clive nói, nhịn không được nhìn về phía Kloster, tiếp tục nói: “Kloster tiên sinh, chúng tôi cần một loại phương tiện có thể thay thế đi bộ.”
“Một ngàn vạn tinh tệ.” Kloster nói.
Clive: “…… Thành giao.”
Kloster gọi bốn anh em Seth qua hỗ trợ, chọn một chỗ trống trải rồi bắt đầu lắp ráp phương tiện di chuyển.
Tuy trong lòng thầm mắng đám gia hỏa hở chút là đòi tiền này, nhưng Clive cũng biết, nếu muốn nhanh chóng tìm được người trên viên tinh cầu này, chỉ có thể dựa vào nhóm người Ural tinh này. Đám người này xuất thân từ lính đánh thuê, quen mạo hiểm, kinh nghiệm sinh tồn càng phong phú hơn đám quân nhân như họ, giống như khi rớt xuống viên tinh cầu này, nếu không phải đám người Kloster tìm được nơi ở tạm trước tiên, nói không chừng bọn họ vẫn còn ở bên ngoài chịu tội.
Nhìn thần sắc đau lòng của Clive, Nguyên Đồng cong mắt, trong mắt đều là ý cười.
Trải qua cuộc đàm phán lần trước giữa Kloster và Lanflos · Deppson, Nguyên Đồng đãi quen phương thức làm việc của bọn họ, đứng ở góc độ của Clive, xác thật rất tức giận, nhưng đứng ở góc độ của nhóm người Ural tinh này, lại cảm thấy rất sảng khoái, nhìn đối phương rõ ràng biết bản thân bị hố, nhưng lại không thể không bỏ tiền, dáng vẻ đau lòng rất thú vị.
Mất hai ngày, Kloster lắp ráp xong ba chiếc xe bay, khác với xe bay bình thường, loại xe bay này không được thoải mái vững vàng cho lắm, nhưng được cái linh hoạt hơn. Lắp ráp xong xuôi, Kloster lại chỉnh sửa thêm vài chỗ không thích hợp, thử điều chỉnh vài lần, rốt cuộc cũng khiến chúng nó thích hợp với từ trường của viên tinh cầu này.
Lắp ráp xe bay xong, bọn họ liền xuất phát.
Nguyên Đồng ôm A Hoàng, ngồi ở cuối xe bay, Kloster ngồi bên cạnh cô, trong tay cầm một dụng cụ dò xét lớn bằng bàn tay, màn hình 3D trên đó không ngừng có số liệu nhảy lên, Nguyên Đồng xem không hiểu, nhưng vẫn nghiêm túc học tập.
Takiam lái xe, bốn anh em Seth quan sát tình huống ven đường.
“Lão đại, có biến.”
Tên thiết bị dò xét có vài cái điểm đỏ di chuyển nhanh chóng về phía bọn họ, Kloster bình tĩnh nói: “Seth, Yoss, hai người phụ trách trước sau, Saas, Weiss, hai người phụ trách trái phải.” Đợi đến khi bốn anh em mở cửa xe đi ra ngoài, nhảy lên nóc xe, Kloster vừa thuyết minh tình huống cho hai chiếc xe bay phía sau, vừa chỉ thị bốn anh em trên nóc xe: “Chú ý, Seth, hướng mười hai giờ; Yoss, hướng ba giờ; Weiss, hướng năm giờ; Saas đi giúp Seth……”
Kloster liên tục ra mệnh lệnh chiến đấu, giọng nói của cậu thuộc về trong trẻo đặc trưng của, lại ung dung không bức bách, hành sự dứt khoác tàn nhẫn, nếu không phải gương mặt kia, nhìn cậu thật sự không giống một thiếu niên chút nào.
Nguyên Đồng nhìn cậu, đây cũng là nguyên nhân vì sao cô không thể đối xử với cậu như một thiếu niên, có đôi khi cảm thấy cậu đã là một người đàn ông thành thục đáng tin cậy.
Phát hiện ánh mắt của cô, Kloster nhìn qua.
Trên mặt Nguyên Đồng hơi nóng lên, xấu hổ tiếp tục nhìn cậu liền quay đầu nhìn r ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là một mảnh gió lốc tuyết mênh mang, với nhãn lực của cô, đương nhiên là cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng thỉnh thoảng cũng có dị thú xông vào tầm nhìn của cô, cuối cùng cô cũng thấy rõ ràng, là một loài động vật cô chưa gặp qua bao giờ, to lớn như sói trưởng thành, bộ lông trên người trắng như tuyết, có răng nanh bén nhọn, hung tàn mà khát máu, lúc sắp bổ nhào vào cửa sổ xe, bị một phát súng bắn vào giữa não ngã xuống đất, nhanh chóng bị xe bay đi với tốc độ cao ném văng.
Nguyên Đồng hoảng sợ, vừa rồi cách cửa sổ xe, suýt nữa cô đã cho rằng con dị thú kia sẽ phá cửa sổ xông vào cắn cô một miếng.
Khi còn đang cứng người vì kinh sợ, đột nhiên một bàn tay xoa đầu cô, xoay mặt cô qua, liền thấy Kloster dịu dàng nhìn cô, nói: “Sợ hãi thì đừng xem, ở đây có rất nhiều loại dị thú như này.”
Nguyên Đồng ôm chặt A Hoàng trong lòng ngực, dùng cái đuôi to của nó sưởi ấm bàn tay có chút lạnh băng của mình, không để ý tới tiếng kêu kháng nghị của A Hoàng, hơi lo lắng hỏi: “Vậy bọn Seth sẽ không sao chứ?” Bên ngoài gió tuyết lớn, độ ấm cũng thấp, Nguyên Đồng lo lắng bọn họ chịu không nổi.
“Không sao đâu, loại này thời tiết rất thích hợp với bọn họ.” Kloster không muốn để cô đặt quá nhiều tâm tư chú ý tới những người khác, lấy ra một máy chơi game lớn bằng bàn tay, cho cô chơi trò chơi.
Nguyên Đồng cầm lấy máy chơi game dẹp dẹp, có cảm giác vô ngữ không biết nói gì.
Đừng nghĩ cô không biết máy chơi game này là dành cho các bạn nhỏ trong nhà trẻ của Andams tinh chơi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...