Nguyên Đồng đến Ural tinh đã hơn tám tháng, mà sinh nhật mười bảy tuổi của cô, đã qua từ hai tháng trước.
Vào ngày sinh nhật, vẫn ở trong rừng rậm, bãi cỏ xanh biếc, ánh nắng chói lòa, gió nhẹ ấm áp, Leach làm bánh kem bơ ngon tuyệt, quà của Kloster, tất cả đều khiến cô cảm thấy sinh nhật cực kỳ có ý nghĩa kỷ niệm, mặc dù hơi tiếc nuối vì không được gặp người thân duy nhất, nhưng bất kể là Kloster hay Leach, cả hai đều làm cô cảm giác được trên thế giới này, mình cũng không cô đơn.
Trải qua sinh nhật lần đầu tiên ở Ural tinh, rốt cuộc thể năng của cô cũng cường hóa được đến cấp F, tuy tinh thần lực cũng không tính là quá mạnh, nhưng đối với Nguyên Đồng mà nói, cảm thấy tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, điều này khiến bất an và mất mát ẩn sâu dưới đáy lòng cô giảm đi không ít, tinh thần trạng thái cả người cũng tốt hơn rất nhiều.
Cho nên, khi khóa huấn luyện dã ngoại cuối cùng cũng kết thúc sau sáu tháng, Nguyên Đồng quay đầu nhìn phiến rừng nguy hiểm mà lúc ban đầu cô suýt đã bỏ mạng, trái lại lúc này trong lòng lại có chút lưu luyến không tha. Mặc dù mỗi ngày lặp đi lặp lại một kiểu huấn luyện rất buồn tẻ, nhưng cũng giúp cô nhận biết được rất nhiều chủng loại hình dạng của dị thú dị thực, vô cùng thú vị, có tác dụng rất lớn trong việc nhận thức thế giới tương lai.
“Chủ nhân, Fergus tiên sinh có nói khách nhân đến nhà chúng ta là ai không?”
“Không nói.”
“Fergus tiên sinh vẫn có thú vui ác như thế, nhưng mà người Trung Quốc ở Trái Đất cổ đại có câu nói rất đúng, vô sự bất đăng tam bảo điện*, tôi cảm thấy…. Chủ nhân, có lẽ cậu lại phải bận rộn nữa rồi.”
*Vô sự bất đăng tam bảo điện - 无事不登三宝殿: Không có việc gì thì không đến tòa tam bảo (chùa). Ý nói không có việc gì thì không đến gõ cửa.
Kloster không nói gì.
Nguyên Đồng cũng tò mò khách nhân đến là ai, lần này bọn họ về nhà, là vì Fergus thông báo có khách đến, nếu không, theo ý của Kloster, có vẻ sẽ còn ở trong rừng rậm thêm một đoạn thời gian nữa.
Xe bay rời khỏi rừng rậm, một giờ sau, xa xa liền trông thấy nóc nhà hình vỏ trứng màu đỏ ánh kim, ở đây là tinh cầu nguyên thủy, không có bất cứ ô nhiễm môi trường gì, khu nhà công nghệ cao với màu sắc sống động rực rỡ như vậy, mang đến cảm giác đánh sâu vào thị giác, nhưng nếu nhìn lâu sẽ cảm thấy hình ảnh mấy quả trứng vây quanh bên nhau như thế rất có sáng tạo.
Nguyên Đồng nhịn không được mỉm cười, phòng ốc hình vỏ trứng, khiến cô nhớ tới vỏ trứng mà Kloster luôn ôm ngủ vào buổi tối, quả nhiên có chứng luyến trứng phích.
Xe bay dừng trước cửa, khi Nguyên Đồng nhảy xuống xe bay, đột nhiên bị chặn ngang bế lên, đến khi cô phản ứng lại được, phát hiện đã được Kloster ôm rời xa chỗ khi nãy mười mét, mà chỗ bọn họ đứng lúc nãy, bùn đất ầm ầm rung động, trên mặt đất xuất hiện một cái hố rộng khoảng một mét.
Súng nắng lượng trong tay Kloster nhắm ngay người đi tới.
“Dừng tay!”
Một giọng nam lãnh khốc vang lên, Nguyên Đồng theo bản năng quay lại nhìn, phát hiện chủ nhân của giọng nói kia chính là vị hình cảnh tinh tế “Albert” từng gặp nhau một lần, theo phản xạ hơi cảm thấy khó chịu, nhịn không được nấp người ra đằng sau Kloster, cẩn thận thăm dò nhìn người đứng trước cửa nhà Kloster công kích bọn họ.
Đó là một thiếu niên tuấn tú có tóc màu vàng, đường nét trên khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, ngũ quan thâm thúy, tổ hợp lại với nhau, giống như nhân vật được miêu tả bằng nét vẽ trên máy tính, diện mạo tinh xảo không chút tỳ vết, trên người có một loại khí chất lạnh băng cao ngạo, giống như quý công tử bước ra từ lâu đài cổ, ngạo mạn, lạnh băng, bất cận nhân tình*.
*Bất cận nhân tình: Không để ý đến quan hệ tình cảm; không hợp với đạo làm người; không hợp tình người; không hợp lẽ; không hợp tình hợp lý.
“Albert, đây là người mà anh nói? Anh ta là Phong Thú?” Thiếu niên tóc vàng không vui nói.
Albert liếc anh ta một cái, “Năng lực của Phong Thú rõ như ban ngày, không phải sao?”
Nghe vậy, thần sắc của thiếu niên tóc vàng vô cùng kỳ quái, giống như có chuyện gì khó nói.
Kloster nhếch khóe môi, đột nhiên nở nụ cười, cười hết sức tùy ý, ánh mắt chứa đầy ý cười, tựa như sao sáng nhỏ vụn khắp bầu trời, lộng lẫy rực rỡ, cả người đẹp đẽ không tưởng tượng nổi, thiếu niên tóc vàng kia đứng trước mặt cậu, lập tức trở nên ảm đạm thất sắc, điều này khiến sắc mặt đối phương càng thêm khó coi.
“Hóa ra là bại tướng dưới tay!” Kloster khinh miệt nói.
“Anh……”
“Trà đã pha xong, mấy người không vào uống ly trà sao?” Giọng Takiam vang lên, chỉ thấy một cô gái tóc hồng dáng người cao gầy gợi cảm đi ra, nhìn thấy bọn Nguyên Đồng, “ồ” một tiếng chào hỏi bọn họ, sau đó dùng khuỷu tay huých vào thiếu niên tóc vàng, “Deppson tiên sinh, cho dù anh là thủ hạ bại tướng, cũng đừng quá kích động, coi chừng dọa sợ giống cái vị thành niên.”
Sắc mặt thiếu niên tóc vàng xanh mét, trừng mắt tức giận nhìn cô, anh ta nên biết người bên cạnh Phong Thú chẳng có ai bình thường.
Takiam đáp lại bằng một nụ cười gợi cảm.
Sau khi thiếu niên tóc vàng bị Takiam cưỡng chế kéo vào trong nhà, Kloster cũng thu hồi súng năng lượng lại, kéo tay Nguyên Đồng bước vào cửa nhà. Mấy ngày nay Nguyên Đồng đã quen việc cậu nắm tay, cho nên cũng không có cảm giác gì, lúc lướt qua người Albert, cô cảm giác được ánh mắt đáng sợ của vị hình cảnh tinh tế này, da đầu tê dại, chỉ đành làm như không phát hiện, đi theo Kloster.
Ánh mắt Albert dừng trên tay Kloster đang nắm tay giống cái vị thành niên người ta, như suy tư gì đó.
Đoàn người ngồi xuống sô pha trong phòng khách, Fergus và Takiam cũng tới.
Khi Nguyên Đồng mới vừa ngồi xuống, lại nhạy bén cảm giác được một ánh mắt nghiền ngẫm lạnh băng, ngẩng đầu nhìn qua, thấy ánh mắt của thiếu niên tóc vàng không chút che giấu dừng trên người cô, ánh mắt đó không được xem là có thiện ý, nhịn không được hung hăng trừng lại.
Nhìn cái gì mà nhìn? Lại nhìn nữa sẽ đánh bay anh!
Tinh thần lực của Nguyên Đồng căng chặt tới cực điểm, ngo ngoe rục rịch. Bởi vì thể năng hạn chế, dù tinh thần lực có thể cụ hiện hóa, nhưng giai đoạn hiện tại vẫn còn rất yếu, ngược lại dùng để đánh lén thì được, nhưng nếu phải vận dụng vào chiến đấu ngay bây giờ thì khả năng không quá cao. Mà cô là một thuần nhân loại có tinh thần lực có thể cụ hiện hóa duy nhất ở đây, Nguyên Đồng rất mẫn cảm với hơi thở của những người khác, chỉ cần bọn họ cố tình phát ra tin tức tố của bọn họ, sẽ lập tức làm cô đau đầu, muốn phản kích.
Lúc trước Albert suýt nữa bị thương, cũng là vì như thế.
Bây giờ người đàn ông tên Deppson tiên sinh này, cũng không kiêng nể gì mà đánh giá cô như thế, dùng tin tức tố thuộc loại cường giả của anh ta tạo áp lực cho cô.
“Lanflos · Deppson, ức hiếp một giống cái thì làm được gì?” Albert đột nhiên mở miệng.
Lanflos · Deppson không chút để ý thu hồi ánh mắt, nói: “Giống cái này…… Thật đặc biệt.” Mặc dù tin tức tố của cô rất mỏng manh, nhưng vẫn khiến anh ta cảm giác được sự hưng phấn đến run người.
Ánh mắt Kloster lạnh băng, bẻ bẻ ngón tay, giọng nói khanh khách vang lên, “Tôi không ngại đánh anh lần nữa đâu.”
Lanflos · Deppson tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Nguyên Đồng nhẹ nhàng thở ra, cô không nghĩ tới Albert sẽ giải vây cho cô, nghĩ nghĩ liền hiểu rõ. Lần đầu tiên gặp mặt, dễ nhận thấy Albert đã xem cô thành người nhập cư trái phép trong tinh tế, nên mới cường thế như vậy, nhưng cũng không làm ra hành vi quá kích gì, có lẽ ngay cả anh ta cũng không biết, khí thế mà bọn họ phóng ra bên ngoài, sẽ ảnh hưởng lớn đến cô như thế. Cho nên sau đó anh ta cũng không nói gì nữa, cũng không truy cứu lai lịch của cô.
Takiam và Fergus cười khanh khách ngồi một bên châm trà cho bọn họ, liền nghe Albert nói: “Lần này tới tìm cậu, là vì nhận được ủy thác, cần cậu trợ giúp, người ủy thác là gia tộc Deppson, để vị Lanflos · Deppson tiên sinh này thuyết minh tình huống cho các người.”
“Tôi cự tuyệt!” Kloster lãnh đạm nói.
“Vì sao chứ?” Lanflos cả giận nói, mặc dù hôm nay lúc anh ta phát hiện mình phải đến hang ổ của Kloster cũng rất phẫn nộ, nhưng không nghĩ tới bản thân còn chưa cự tuyệt, đối phương đã cự tuyệt trước rồi.
“Bởi vì anh đáng đánh!”
“……”
Fergus và Takiam trộm cười rộ lên, còn nháy mắt ra hiệu với em gái họ Nguyên đang mơ màng không hiểu chuyện gì, khiến cô càng thêm mờ mịt.
Albert cũng có chút bất đắc dĩ, bây giờ anh mới ý thức được mọi chuyện có chút thoát khỏi khống chế, Kloster đặt giống cái vị thành niên lai lịch không rõ này lên đầu quả tim, ai dám ức hiếp cô, cậu liền hung hăng ức hiếp lại, căn bản mặc kệ đối phương là ai, vô cùng tùy hứng.
“Vậy đánh một trận đi!” Quý công tử đến từ đế đô —— Lanflos · Deppson rốt cuộc cũng tức giận vén tay áo lên.
“Sẽ phụng bồi bất cứ lúc nào!” Kloster cười cực kỳ tùy ý.
Nguyên Đồng trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy dung lượng não của mình không đủ dùng, không hiểu sao lại phát triển trở thành như vậy, khi đang muốn đuổi theo, bị Takiam ôm lấy bả vai, cô gái xinh đẹp cao gầy đè cô lại, cúi người nhìn cô, cười nói: “Đừng lo lắng, Klos rất lợi hại!”
Nguyên Đồng do dự một chút, nói: “Nhưng người đó trông rất cao.” Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Leach lại lo lắng Kloster kén ăn như thế, bởi vì Kloster cao một mét tám khi đứng trước mặt những người này, đúng thật là lùn nhất, ngay cả thiếu niên tóc vàng kia cũng cao hơn cậu nửa cái đầu.
“Đẹp mà không xài được, cũng vô dụng thôi.”
Albert ở một bên ho khan một tiếng.
“Được rồi, Đồng Đồng, bé về phòng rửa mặt trước đi, chuyện ở đây bé không cần để ý tới, đợi lát nữa là tốt thôi.” Takiam hiển nhiên cũng không hy vọng cô ở lại đây, gọi Leach tới dẫn cô đi.
Lại nhìn những người khác, căn bản không lo lắng gì cả, Nguyên Đồng chỉ đành kiềm chế lo lắng và nghi hoặc trong lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...