Anh quỳ một chân xuống đất nhưng hai tay vẫn tóm chặt lấy cô, sức mạnh đáng sợ kia làm cho cô cảm thấy xương chỗ bị giữ trở nên đau đớn.
Giờ phút này cô nhận ra nếu như không dùng nội lực thì chỉ sợ sẽ không thoát được sự trói buộc của người đàn ông này.
Thiều Y nhíu mi, sau một buổi tối thì nội lực của cô đã khôi phục được ba phần, nguyên nhân là bởi vì quá bận rộn nên cô không có thời gian ngồi thiền để khôi phục nhưng nếu dùng để đá văng anh thì như vậy đã đủ rồi.
Trong lúc cô đang ngưng tụ lại nội lực thì người đàn ông đang siết chặt cô đột nhiên buông lỏng tay. Sau khi anh lảo đảo lui về sau thì màn sương đỏ trong mắt từ từ biến mất, hiển nhiên là do sự tự chủ cứng rắn kinh người đã khiến anh khôi phục lại lý trí, đồng thời cũng phát hiện lúc trước mình đã làm ra chuyện gì. Vẻ mặt của anh hết sức thống khổ giống như đang chống lại một sự hấp dẫn nào đó, hơi thở cực kì bất ổn, anh đau đớn nhìn cô, khóe môi đang mím chặt lại tràn ra tơ máu.
Sau đó anh cưỡng ép chính mình thu hồi tầm mắt, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía cửa sơn động.
Lôi Tu sắp bị cái sơn động không chỗ nào là không có tin tức tố thơm ngọt của Omega bức đến phát điên rồi. Lúc này adrenalin của anh tăng vọt, khứu giác như được mở rộng vô số lần làm cho anh biết nếu hai người tiếp tục ở chung thì anh sẽ làm ra chuyện đáng sợ đến cỡ nào. Alpha thật là đáng thương, dù thân thể bị thương nặng nhưng lại không có cách nào ngăn cản được bản năng của mình. Cho dù tính mạng sắp tử vong thì vẫn sẽ bị tin tức tố thuộc về Omega hấp dẫn như cũ, cả cơ thể anh đều đang kêu gào chiếm giữ lấy Omega thuần khiết, ngon ngọt chưa bị đánh dấu này theo bản năng, ai cũng không thể ngăn cản anh được!
Nhưng lý trí lại khiến anh không thể làm như vậy!
Từ lúc tiến vào thời đại Đại vũ trụ, vì phải đối phó với các giống loài cực mạnh không chỗ nào không có trong vũ trụ nên việc nghiên cứu cải tạo gen của loài người càng ngày càng có thành tựu, mãi đến năm 2358 lịch vũ trụ, sau khi trải qua mấy trăm năm nghiên cứu cải tạo, các nhà khoa học đã cho ra đời gen ABO quy định giới tính trong đó có chiến sĩ cơ giáp Alpha cực kì mạnh mẽ, thích hợp chiến đấu trong vũ trụ. Nhưng mà dù là chiến sĩ mạnh mẽ đến cỡ nào thì họ vẫn bị bản năng khống chế.
Thiều Y sững sờ trong chốc lát sau đó ngồi dậy từ giường đá, tuy rằng không biết là người đàn ông kia đã xảy ra chuyện gì, chỉ có điều cô cảm thấy anh tỉnh lại rất đúng lúc, bằng không ngay sau đó phỏng chừng là cô không ngại biến anh thành người tàn phế.
Bình tĩnh vỗ vỗ tro bụi dính trên váy, Thiều Y đi ra khỏi sơn động thì nhìn thấy người đàn ông kia đang nghiêng ngả lảo đảo chạy vội tới con suối cách đó không xa sau đó nhảy xuống.
Trên người anh đều là vết thương, hơn nữa lại vừa mới hạ sốt, thật sự có thể làm như vậy sao?
Thiều Y thong thả đi dạo trước cửa sơn động trong chốc lát, sau đó nhận mệnh đi qua kéo người đàn ông đã ngâm trong nước tới ngất đi lên sau đó đặt trên bãi cỏ bên dòng suối. Cô nắm lấy tay anh rồi kiểm tra tình huống thân thể thì phát hiện hơi thở của anh còn hỗn loạn hơn cả tối qua, trong kinh mạch có một loại hơi thở cuồng bạo đang đi chuyển, nó chính là nguyên nhân khiến anh cực kì đau đớn.
Thiều Y lưu loát điểm huyệt ngủ phòng ngừa anh giữa chừng tỉnh lại sau đó điểm mấy huyệt đạo cầm máu trên thân thể anh rồi lấy Mai Hoa Châm trong túi ra, châm cứu nội lực giúp anh chậm rãi khơi thông hơi thở cuồng bạo trong kinh mạch kia. Chỉ có điều cô nhanh chóng phát hiện hơi thở cuồng bạo kia không giống như nội lực bình thường, không dẫn ra bên ngoài cơ thể được mà chỉ có thể chậm rãi trấn an, hơn thế chỉ là trấn an mà thôi, chỉ sợ đến thời cơ thì sau này nó vẫn sẽ chạy ra tác quái.
Thiều Y suy nghĩ sâu xa, đánh giá người đàn ông bị cô coi là dị tộc hải ngoại này, thật lòng cô cảm thấy anh rất đáng thương, nếu có cơ thể cực kì khỏe mạnh nhưng lại ẩn chứa loại nguy cơ này thì cô tình nguyện dựa vào sự cố gắng của chính mình để trở nên mạnh mẽ.
Bởi vì không rõ tình huống nên Thiều Y đành phải đưa loại hơi thở cuồng bạo kia trở về thân thể khỏe mạnh của anh. (dẫn ra không được nên phải dẫn vào lại:v)
Đợi đến khi hơi thở cuồng bạo trong kinh mạch anh được phân tán hết thì Thiều Y cũng mệt mỏi đến mức đầu đầy mồ hôi hơn nữa cô rất mất hứng khi phát hiện vì anh mà nội lực của cô bị tiêu hao đến mức không còn gì, đúng là mất nhiều hơn được.
Nhưng cũng chỉ là mất hứng mà thôi, đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên, cứu người cũng phải cứu đến cùng nên chỉ có thể tiếp tục đi tìm thảo dược nghiền nát rịt những vết thương kia cho anh.
Sau khi làm tốt hết thảy, Thiều Y mới vươn ra một ngón tay ra chọt vào gương mặt anh tuấn của anh, trong lòng thầm nói cô hy sinh lớn như vậy, hi vọng người đàn ông này hiểu được là phải báo ơn. Ừm, đã đi tới nơi không quen thì nhất định phải tìm một người địa phương dẫn đường, cô có ơn lớn với người đàn ông này, hi vọng đến lúc đó anh sẽ không để cô thất vọng.
Đau đớn kịch liệt trong thân thể khiến Lôi Tu nhíu mày, trong trạng thái nửa hôn mê, cảm giác bức người đến điên cuồng kia làm cho anh biết tin tức tố Alpha đang hỗn loạn, nhất định phải dùng thuốc ức chế Alpha mới được. Nhưng mà lúc này thân thể anh như nặng ngàn cân khiến anh không có cách nào nhúc nhích, chỉ có thể thống khổ thừa nhận sự hỗn loạn trong cơ thể.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên hơi thở hỗn loạn trong cơ thể như được một thứ gì đó ghìm giữ, phong tỏa lại làm cho anh không cần phải chịu đựng lại đau khổ này nữa. Mà thân thể cũng truyền đến cảm giác mát lạnh, cảm giác đau đớn, bỏng rát trên miệng vết thương kia cũng giảm đi rất nhiều.
Anh chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là tường đất khiến anh sửng sốt một chút nhưng ngay lập tức đã phản ứng kịp, anh hiểu được mình đã an toàn ở trong sơn động trong rừng rậm đầy thực vật biến dị mà lúc trước anh tìm được khi đến Hành tinh Vaer.
Ý thức trở nên tỉnh táo hơn khiến anh nhanh chóng nhớ lại những chuyện lúc trước, cuối cùng nghĩ tới cô gái đã cứu mình.
Một Omega nữ thuần khiết chưa bị đánh dấu!
Chuyện này làm cho sắc mặt của anh có chút kỳ lạ nhưng lại nhanh chóng bị sửng sốt thay thế, bởi vì anh đã không còn cảm giác được tin tức tố Omega có mặt khắp nơi trong sơn động đủ để bức điên bất kỳ Alpha nào trước đó. Không có nó quấy nhiễu khiến anh nhẹ nhàng thở ra nhưng chẳng biết tại sao anh lại giống như kẻ nghiện, cứ mãi khắc ghi, trầm mê trong hơi thở thơm ngọt tinh khiết của Omega kia, thậm chí còn hoài niệm mùi vị của nó.
Trong 30 năm qua đây là lần đầu anh tiên biết tin tức tố Omega có bao nhiêu đáng sợ đối với Alpha.
Trong lúc đang suy nghĩ thì Lôi Tu cảm giác được trong sơn động có nhiều hơn một hơi thở, lúc anh nghiêng đầu lại nhìn thì lập tức nhìn thấy cô gái đã làm cho anh thống khổ lúc trước đã trở lại. Chờ sau khi cô tới gần thì trong lòng Lôi Tu càng thêm cảm thấy kì lạ vì trên người cô không còn hơi thở Omega ngọt ngào lúc trước mà ngược lại rất giống một Beta nữ vô hại nhưng cô lại không có tiêm bất kỳ chất ức chế mùi hương Omega nào, cũng không phải là ngụy trang mà thật sự biến thành một Beta nữ phổ thông bình thường.
Ánh mặt trời sáng rỡ chiếu vào trong sơn động, người nọ đứng ngược sáng trước cửa động khiến Lôi Tu không có cách nào nhìn rõ gương mặt của cô nhưng đôi mắt kia lại rất giống những ngôi sao trên bầu trời đêm, rực rỡ mê người.
Chờ sau khi cô đi tới và thích ứng với ánh sáng trong sơn động thì Lôi Tu mới thấy rõ ràng khuôn mặt của cô đồng thời cũng ghi tạc nó vào trong lòng, không phải là vội vàng thoáng nhìn trên chiến trường, cũng không phải là lúc trước phát cuồng chỉ nhớ tin tức tố Omega thơm ngọt trên người cô mà là chính cô.
Đó là khuôn mặt tinh xảo, ngũ quan nhu hòa, chỉ là sắc mặt có vẻ quá bình thản, tóc dài tới mông, đen như mực, một nửa được búi lên, cắm một cây trâm cài tinh xảo, ngoài ra còn có mấy chuỗi ngọc rủ xuống từ cánh hoa trên đỉnh cây trâm khiến khuôn mặt cô như châu ngọc. Mà váy dài cô đang mặc trên người vô cùng kì lạ, tuy rằng dính không ít thiếu vết máu, cũng bị hư hại không ít nhưng lại khiến người khác có cảm giác bồng bềnh, bay bổng. Vạt áo, cổ tay và làn váy đều được thêu những hoa văn tinh xảo.
Càng làm cho anh kinh ngạc hơn chính thoạt nhìn cô rất nhỏ, khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, là một người chưa trưởng thành. Đợi khi cô đến gần thì cô thật sự khiến cho người ta cảm giác mình hoàn toàn là một Beta.
“Anh đã tỉnh rồi?” (Đáng lẽ là ngươi nhưng vì giờ là tương lai nên sửa luôn, sau đỡ sửa, lằng nhằng)
Thiều Y đang cầm trong tay một loại quả có chút giống dưa hồng, đây là thứ cô vừa mới hái được trong rừng rậm cách sơn động không xa, sau khi hái cô cũng đã dùng châm bạc thử qua, không có độc hơn nữa thịt quả cũng thơm ngọt, có thể dùng để đỡ đói.
Cô nhìn nhìn sau đó đưa quả kia cho người đàn ông đã ngồi dậy trên giường đá.
Lôi Tu im lặng nhìn cô sau đó nhận lấy, sau một lúc anh mới nói: "Loại quả này không nên ăn nhiều, chưa qua chế biến mà ăn có thể sẽ tích lại độc tố trong cơ thể." Đặc biệt là đối với Omega yếu đuối mà nói, loại quả sinh trưởng trong trong rừng rậm đầy thực vật biến dị nhất định là có độc tố, nó sẽ tạo thành tổn hại nhất định đối với cơ thể Omega nhưng với Alpha mạnh mẽ thì lại không bị gì.
Nghĩ thế, Lôi Tu đột nhiên nhớ tới sự tình trên chiến trường ngày hôm qua, sau đó trong lúc nhất thời anh lại sinh ra hoài nghi đối với phán đoán của mình.
Cô gái này thật sự là Omega yếu đuối mẫn cảm, không chịu nổi đả kích sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...