Tinh Tế Nam Thần Là Ba Ta - Vưu Tiền [full]


Thụ Lôi hoàng mang theo cả tộc rời đi. Khuất Trạch tuy rằng bệnh xà tinh, nhưng cũng chưa từng có ý tưởng làm cho người ta đoạn tử tuyệt tôn, hắn đưa Diêu Tư quả cầu màu tím, chỉ là trùng hợp ngay thời điểm Vương chủng phá vỏ mà thôi, kỳ thật nó sớm đã lớn lên thành cây non. Cho nên...... Hắn làm như vậy, đơn thuần chỉ là muốn gài cô mà thôi.

Vốn ý của Nhị Trưởng lão là, dù sao Vương chủng cũng không phải nảy mầm ở Thụ Tinh, để phòng ngừa Vương chủng sẽ xuất hiện di chứng gì đó, đề nghị để Khuất Trạch cùng trở về với Thụ Lôi tộc, rốt cuộc người ta cũng coi như là chuyên gia. Nhưng đề nghị này, bị Thụ Lôi hoàng nghĩa chính ngôn từ, vô cùng kiên định mà cự tuyệt. Ôm cây non biến về thành đại thụ, liền kéo theo tinh cầu màu xanh biếc, nhanh nhẹn bay đi, không đến một lát liền hóa thành một điểm sáng nhỏ. Tốc độ cực nhanh, dường như cực sợ Khuất Trạch thật sự trở về cùng hắn. Vài ngày sau, trong tài khoản của tất cả cư dân Đế đô Huyết thành, đều nhận được phí đền bù tổn thất từ Thụ Lôi tinh.

Ừm, việc này cũng coi như là giải quyết trong hòa bình. Chỉ là vừa mới kết thúc một trận chiến chủng tộc, nhóm Huyết tộc vội vàng sửa chữa gia viên, mấy ngày này tinh thần có chút buồn bực. Đầu đường cuối ngõ nơi nào cũng đều có thể nhìn thấy tộc nhân cúi đầu thở dài, vẻ mặt tịch mịch khó chịu. Ai! Một người để đánh cũng không có.

╮(╯﹏╰ ) ╭

Kế tiếp, chỉ còn việc phải xử lý đầu sỏ gây tội Khuất Trạch như thế nào. Hội Trưởng lão cảm thấy, so với việc cùng Thụ Lôi tộc khai chiến, đây thực sự là nan đề khó giải quyết hơn.

Chúng Trưởng lão, vẫn luôn thảo luận từ giữa trưa đến buổi tối cũng không ra kết quả.

Cuối cùng vẫn là người nào đó đã sớm muốn đuổi người, thình lình nói một câu: "Không phải thích chơi trò chơi sao? Vậy đưa hắn đi Niết Bàn tinh đi."

Hiện trường có trong nháy mắt an tĩnh.

Ngay cả Khuất Trạch sau khi nhìn thấy Mộ Huyền vẫn luôn nỗ lực giả bộ ngoan ngoãn, cũng trong nháy mắt mặt xanh mét.

Diêu Tư không biết "Niết Bàn tinh" là nơi nào, chỉ là nhìn sắc mặt Khuất Trạch...... Ừm, biết hắn gặp chuyện không tốt, cô liền an tâm rồi.

Mộ Huyền giải quyết dứt khoát, lạnh mặt trực tiếp đuổi một đám người chậm chạp không đi ra ngoài. Cũng không phải con nối dõi nhà mình, còn không đi, là muốn lưu lại ăn cơm chiều sao?


Giơ tay sờ sờ đầu con non nhà mình, ừm, chờ lâu như vậy nhất định đói lả rồi.

Vì thế cô lại bị bắt uống một chén mao huyết vượng thơm ngào ngạt.

Cho đến vài ngày sau, Diêu Tư mới từ chỗ Diêu Tiềm biết được "Niết Bàn tinh" là nơi nào, đó là một cái tinh cầu trò chơi người thật. Khác trò chơi lúc trước mà cô chơi, chỉ có ý thức tiến vào. Hoàn cảnh ở tinh cầu này nguy hiểm, nhưng hoàn cảnh này lại có thể giúp người bộc phát tiềm lực, vì thế công ty game giữ lại nguyên trạng tinh cầu này, yêu cầu người thật tiến vào, nếu như chết ở tinh cầu trò chơi này, thì đó thật sự là chết thật. Những gì xảy ra bên trong, đều phải xem cơ duyên của mình. Cho nên, tinh cầu này, được các chủng tộc trong tinh tế coi là điểm thí luyện để các tộc nhân tăng thực lực của mình.

Đương nhiên đây dù sao cũng là trò chơi, vì phòng ngừa thật sự xảy ra thương vong ngoài ý muốn, công ty game ở trên tinh cầu này thiết lập rất nhiều NPC, cùng nội dung cốt truyện quan trọng. Nói cách khác, trò chơi này tuy rằng khó chơi, nhưng người chơi cũng tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm đến sinh mệnh.

Nhưng...... Đây cũng chỉ giới hạn trong người chơi mà thôi. Khuất Trạch đi Niết Bàn tinh không phải làm người chơi, mà là NPC. Hắn sẽ bị hạn chế toàn bộ năng lực, dựa theo thiết lập trò chơi, làm NPC sinh hoạt ở tinh cầu này một trăm năm. Khác với Tinh Võng có thể tùy ý đùa giỡn người chơi, NPC ở Niết Bàn tinh là nửa trí năng, không có ý thức riêng, tác dụng duy nhất chính là tuyên bố nhiệm vụ cho người chơi cùng đảm bảo sinh mệnh người chơi an toàn. Việc này đối với Khuất Trạch có đầy bụng mưu ma chước quỷ, lại chỉ có thể nghẹn không thể dùng, còn phải làm bảo mẫu, đề phòng người chơi đủ loại tìm đường chết mà nói, tuyệt đối là địa ngục.

Rốt cuộc hiểu rõ ý trong lời nói của Mộ Huyền lúc trước, không phải thích chơi trò chơi sao? Vậy bị trò chơi chơi một chút đi!

(⊙_⊙)

Diêu Tư nhớ lại thời điểm Mộ Huyền nói lời này, hình như là lúc Nhị Trưởng lão nói lỡ miệng, khai ra chuyện bản thân bị Khuất Trạch chỉnh hết mấy ngày. Cho nên Mộ Huyền đây là...... Thay cô xả giận sao?

Không thể không nói một chiêu này...... Làm rất đẹp!

Đột nhiên cảm thấy có một lão ba bênh vực người mình như vậy, hình như...... Cũng không tệ.
----------

Trải qua chuyện Thụ Lôi hoàng lần này, Diêu Tư chân chính ý thức được mình yếu đến mức nào. Hơn nữa tinh tế này dường như cũng không hòa bình như cô nghĩ, một lời không hợp liền đánh, lấy trình độ gà bệnh như cô, nếu không phải có khả năng bất tử, có lẽ sống không quá ba giây. Cô quyết định mặc như thế nào, trước tiên đem kỹ năng sinh tồn học hết lại nói.


Đối với thái độ chăm chỉ hiếu học của con nối dõi nhà mình, Mộ Huyền tỏ vẻ rất vui mừng, thậm chí có xúc động muốn đi khắp nơi khoe một chút. Nhìn đi, chỉ là con non đã biết tiến tới như vậy, không hổ là con nối dõi của hắn. Làm người duy nhất thức tỉnh huyết mạch thuỷ tổ, Mộ Huyền đối với kiến thức dị năng của Huyết tộc tuyệt đối là đứng đầu, mặc kệ là dị năng gì hắn đều có thể dạy, chỉ cần......

"Tôi không biết." Diêu Tư lắc lắc đầu, "Sau khi tôi biến đổi cũng không cảm giác được cái gì khác biệt, cho nên tôi cũng không biết dị năng của mình là cái gì."

Mộ Huyền có chút kinh ngạc, "Thí nghiệm qua chưa?"

Diêu Tư nhớ tới Lý Chính đưa cho cô que thử thai, "Tôi chỉ biết là không phải dị năng thuộc hệ ngũ hành." Diêu Tư có chút mất mát, trừ bỏ thể lực tốt chút, miệng vết thương khép lại nhanh chút, cô thật không giống Huyết tộc chút nào, "Tôi...... Có lẽ không có dị năng?" Đường đường là Huyết tộc đời thứ năm, còn là con nối dõi của Mộ Huyền lại không có dị năng, thật cmn xấu hổ.

"Nhắm mắt." Mộ Huyền duỗi tay điểm nhẹ lên trán của cô, Diêu Tư phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, lập tức cảm giác được một dòng khí mát lạnh từ mi tâm chui vào, dạo qua toàn thân một vòng.

Một lát sau Mộ Huyền mới thu hồi tay, "Đừng lo lắng, trong thân thể cô có hơi thở của dị năng, chỉ là chưa có thức tỉnh mà thôi."

Diêu Tư nhẹ nhàng thở ra, còn may mình không phải kẻ vô dụng, xem ra Lý Chính đại ca nói không sai, chỉ có người dẫn đường mới có thể kiểm tra ra dị năng của mình, "Có thể nhìn ra là dị năng gì không?"

Mộ Huyền mày nhíu lại, "Còn chưa rõ lắm." Dị năng trong cơ thể cô thập phần rõ ràng, tuy rằng ở trạng thái ngủ say, nhưng hắn chỉ đưa một tia hơi thở đi vào liền phát hiện, chỉ là loại dị năng này giống như......

"Dị năng của cô...... Rất đặc thù, tạm thời ta nhìn không ra là cái gì. Chờ sau khi cô thức tỉnh, tự nhiên sẽ biết."

"Nga." Diêu Tư gật gật đầu, "Vậy phải thức tỉnh dị năng như thế nào?"

"......"


Mộ Huyền bị hỏi đến nghẹn họng, phương pháp tăng dị năng, hắn có một bụng. Nhưng làm thế nào thức tỉnh thì hắn không biết. Nỗ lực nhớ lại một chút, năm đó chính mình làm thế nào thức tỉnh...... Thời gian lâu lắm rồi, đã quên.

Nhìn thái độ chăm chỉ hiếu học của con non nhà mình, Mộ Huyền cảm thấy không nên đả kích tính tích cực học tập của cô. Không phải là thức tỉnh dị năng thôi sao, hắn không nhớ rõ, trong tộc chắc chắn sẽ có người nhớ rõ.

Vì thế, chúng Trưởng lão vừa mới lao tâm lao lực lại một lần nữa tiễn Khuất Trạch đi, định về nhà nghỉ ngơi dài hạn, quay đầu lại liền nghênh đón Bệ hạ nhà mình đột nhiên xuất hiện, còn chưa đợi họ hỏi gì, hắn liền trực tiếp ném xuống một vấn đề.

--Bọn họ tự thức tỉnh dị năng như thế nào?

Mọi người: "......"

Thức tỉnh dị năng còn làm cách nào? Đây không phải bản năng của Huyết tộc sao?

Chẳng lẽ là dị năng của Điện hạ có vấn đề? Nét mặt chúng Trưởng lão căng thẳng, lập tức lấy toàn bộ tinh thần đến trả lời.

"Bệ hạ, người nói có phải Diêu Tư Điện hạ không?" Nhị Trưởng lão thử thăm dò.

"Ừ."

"Cái này...... Dị năng của con non đều là tự mình thức tỉnh. Bệ hạ kỳ thật không cần phải gấp gáp, Diêu Tư điện hạ rất nhanh sẽ thức tỉnh."

Mộ Huyền nhíu nhíu mày, "Con non trong tộc thức tỉnh như thế nào?"

Nhị trưởng lão nghĩ nghĩ trả lời, "Con non mới sinh trong tộc đều sẽ đưa vào 'Nhà trẻ hoàng gia' học tập, phần lớn đều thức tỉnh ở đó. Nhanh thì bốn năm tháng, chậm thì hai ba năm, liền có thể thức tỉnh dị năng sau đó tốt nghiệp."

"Đưa vào nhà trẻ......" Mộ Huyền nhíu nhíu mày, có chút không tình nguyện, hắn vừa mới tìm được con non.


"Điện hạ lúc trước đã đi nhà trẻ." Nhị Trưởng lão có chút do dự mở miệng, "Nhưng tình huống của ngài ấy đặc biệt, không giống với các con non khác, cũng không thích hợp đi nơi đó, hơn nữa Điện hạ hình như cũng không thích nơi đó."

"Không thích?" Mộ Huyền quay đầu lại, "Nguyên nhân?"

"Ách...... Đã xảy ra vài việc không vui."

"Chuyện gì?"

"Nghe nói ngày đầu tiên Điện hạ nhập học, liền chọc khóc toàn bộ con non trong nhà trẻ."

Sắc mặt Mộ Huyền phát lạnh, "Bọn họ khi dễ cô ấy!"

"Ách......"

"Gọi gia trưởng bọn hắn ngày mai tới gặp ta."

"......"

Rốt cuộc ai khi dễ ai chớ? Logic đâu? Còn không nói lý, bênh vực người mình cũng không đến mức như vậy đi!

***********************
Căng mắt rồi 〒_〒

Hết chương 32.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui