Diêu Tư cảm thấy có chút nghẹn khuất, nhìn khúc xương trong tay đã đứt thành hai đoạn, trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm sao? Cũng không thể lấy keo dán lại.
"Thật xin lỗi, nếu không chờ lát nữa tôi bồi thường cậu một cây khác?"
Đại Mập ngừng một chút, quay đầu lại khóc lớn tiếng hơn. Cả vườn hoa tiếng gào thét oa oa a của hắn, khuyên như thế nào đều dừng không được.
Diêu Tư khóc không ra nước mắt, quả nhiên vô luận là thời đại nào, trẻ con cũng là sinh vật đáng sợ nhất! Rốt cuộc muốn khuyên như thế nào a?
Cố tình là Đại Mập này vừa khóc, những Đại củ cải khác cũng xông tới, ánh mắt chỉ trích giống như dao đâm về phía cô.
"A, cậu ta làm heo bảo bảo khóc."
"Bảo bảo mới tới thật hư."
"Chúng ta không nên chơi với cậu ấy."
"Ừ ừ, tôi cũng không chơi với cậu ấy."
"Cậu ấy còn đoạt gậy nghiến răng của heo bảo bảo !"
"Cậu ấy chắc chắn đã đánh heo bảo bảo."
Này này này, càng nói càng thái quá rồi, con mắt nào của các người thấy tôi đánh người?
"Tôi không phải cố ý." Diêu Tư nóng nảy, "Tôi cũng không có đánh hắn."
"Gạt người, cậu rõ ràng là cố ý." Người đứng gần cô nhất, đột nhiên tiến lên một bước, một thân cơ bắp cường tráng run lên, tay chỉ ra đều sắp chọt lên mũi cô rồi, lời nói chính nghĩa chỉ trích, "Cậu không chỉ là một bảo bảo hư, mà còn là một tên lường gạt."
Diêu Tư hướng bên cạnh né tránh, phản xạ có điều kiện lấy xuống ngón tay không lễ phép của hắn, trực tiếp đứng lên giải thích, "Đã nói tôi không phải là. . . . . ." Lời còn chưa nói hết, chỉ cảm thấy dưới chân có cái gì răng rắc một tiếng giòn vang.
Cô cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy nửa khúc xương gãy vừa rồi còn cầm trong tay, không biết rớt xuống khi nào, vừa lúc bị cô dẫm nát bấy.
". . . . . ." Cô chỉ cảm thấy trong lòng lộp bộp rơi xuống, tiêu rồi!
Ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên tiếng khóc của bạn học Đại Mập đột nhiên ngừng, đang mở to mắt không dám tin nhìn chằm chằm xương cốt vỡ nát trên mặt đất.
"Đại Mập, bình tĩnh. . . . . ."
". . . . . . Oa a! ! !"
Sau đó, Đại Mập bạn học tiếng gào khóc bộc phát ra so với vừa rồi còn lớn hơn gấp mấy lần.
"Đừng. . . . . . Đừng a. . . . . ."
Cô hoảng hốt, còn không kịp phản ứng, ngay sau đó cơ bắp bảo bảo bên cạnh lại ngao ô một tiếng khóc theo. . . . . .
"Cậu khóc theo cái gì a?"
"Tay. . . . . . Tay tay. . . . . ." Cơ bắp bảo bảo vừa khóc, vừa chỉ về phía tay phải cô, "Cậu cầm đau tay của tôi."
Diêu Tư cúi đầu vừa nhìn, đệch! Vừa rồi căng thẳng, lại quên buông tay của hắn ra.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Cô vội vàng bỏ tay ra, bất quá hắn một thân cơ bắp cường tráng như vậy, bị nắm một chút có cần thiết khóc thảm như vậy không?
Cơ bắp bảo bảo dùng hành động thực tế nói cho cô biết, thực, rất, muốn. . . . . .
Khóc đến vang trời dội đất, hoàn toàn không có ý muốn ngừng.
"Ta đã nói xin lỗi rồi, đừng. . . . . . Đừng khóc a, các người!"
Nàng xem xét Đại Mập, lại nhìn nhìn Cơ bắp, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy hai cái loa một trái một phải công suất lớn vang lên, vang vọng đến chín tầng trời, đinh tai nhức óc. Cố tình tiếng khóc này tựa hồ có tính lây lan, các bảo bảo khác bên cạnh thấy, mũi hít một cái, miệng mở ra, một người tiếp một người khóc lên.
Trong lúc nhất thời "Oa a...... Oa a......" Tiếng khóc nối liền không dứt.
Diêu Tưbị họ khóc lớn vây quanh, nội tâm tựa hồ là sắp hỏng mất.
"......" Cho tôi về Địa cầu đi thôi!
--------
Trận khóc thét này, kéo dài suốt nửa giờ. Thẳng đến khi các giáo viên nghe tiếng đi tới, vừa khuyên vừa dỗ nửa ngày, toàn trường nhóm đại bảo bảo mới ngưng chế tạo tạp âm.
Chờ sau khi nhóm giáo viên hiểu rõ tình huống, đều nhìn cô giống như là nhìn học sinh có vấn đề. Làm mười mấy năm học trò ngoan Diêu Tư cảm thấy -- tâm thật đau!
Úc hiệu trưởng thậm chí đem cô đưa tới văn phòng, suốt hai giờ lấy "Giữa bạn học với nhau phải đoàn kết yêu thương hỗ trợ lẫn nhau" là chủ đề tư tưởng phẩm đức giáo dục.
Diêu Tư...... Câm nín!
Thẳng đến tiếng chuông khóa học thứ tư vang lên, hiệu trưởng mới đưa cô thả về phòng học. Diêu Tư bi thương chảy ngược thành sông, hít một hơi thật sâu, làm tốt chuẩn bị tâm lý, lúc này mới đẩy cửa phòng học đi vào.
Có thể trẻ em hay quên, các đại bảo bảo chỉ có lúc mà cô đi vào im lặng một chút, sau đó lại từng người tự mình chơi đùa. Diêu Tư nhẹ nhàng thở ra, cô thật đúng là sợ các bảo bảo này vừa thấy cô liền tiếp tục khóc thét một lần nữa.
Cô nhìn nhìn khắp nơi, tìm một góc nằm xuống.
Không sai, là nằm! Cũng không biết có phảingười tương lai càng thêm chú trọng hưởng thụ hơn hay không, hơn nữa từ con nít mà lên. Trong phòng học cư nhiên không có bàn học, chỉ có một cái ghế giống như là thủy tinh trong suốt, lại có thể tự do biến hóa hình dạng, còn có thể dựa vào tâm tìnhcủa người ngồi mà thay đổi màu sắc.
Sở dĩ cô biết được, là bởi vì trước đó Diêm Hiên an bài phòng cho cô, cũng có một cái.
Xung quanh ghế dựa còn rơi rớt các món đồ chơi đa kiểu dáng, cả gian phòng thay vì nói là phòng học, càng giống như phòng nuôi dưỡng trẻ nhỏ hơn.
"Hừ!"
Cô mới vừa ngồi xuống, bên cạnh truyền đến một tiếng hừ lạnh. Quay đầu nhìn về bên phải, lại chỉ thấy một cái ...... Mông to!
Ách...... Nhìn kích cỡ này.
"Đại...... Heo bảo bảo?" Cô thử kêu một tiếng.
Cái mông dịch chuyển, lúc này mới nhìn thấy một gương mặt tròn đỏ bừng.
Thật đúng là Đại Mập a!
Hắn nhìn cô liếc mắt một cái, lập tức lại xoay trở về, phát ra một tiếng càng thêm vang dội -- hừ! Màu cái ghế dựa cùng mặt giống nhau, nổi lên đỏ bừng đỏ bừng, trên thân mình tròn vo, chói lọi viết bốn chữ to "Ta rất tức giận!"
Xem ra cơn giận còn chưa có tan a.
"Thực xin lỗi nga, làm hỏng gậy nghiến răng rồi." Việc vừa rồi, thật là cô sai.
Đại Mập ngẩn người, trên mặt hiện lên một tia do dự, nghĩ nghĩ lại hất đầu, "Mới không tha thứ cậu đâu! Hừ!" Nói xong tiếp tục quay người đi dùng cái mông thật lớn đối diện với cô.
Diêu Tư: "......"
Tiểu dạng! Thật không tha thứ vậy ghế dựa cậu đừng biến thành màu lam a! (ý là thật ra mập mập đã hết giận nhưng miệng lại nói ngược lại, nhưng ghế dựa chuyển màu đã bán đứng cậu. )
"Tôi cũng không tha thứ cậu!" Bên trái đột nhiên cũng truyền đến một tiếng theo đuôi dường như đáp lại.
Diêu Tư quay đầu nhìn lại, bạn học cậu là vị nào a?
Bạn học bên trái chen chúc trên ghế, hướng cô giơ lên một cái mông cơ bắp rắn chắc. Nguyên lai là Cơ bắp bảo bảo!
Diêu Tư bị hai cái mông giáp công: "......" Cô có phải không cẩn thận, chọc phải mông không nên chọc a?
Thở dài một hơi, nhất thời cũng không tâm trạng hầu hạ các "Các bạn học bự con......" ngạo kiều này, bởi vì giáo viên đã đi vào. Cô không khỏi có chút kích động, phải biết rằng hiện tại nhu cầu cấp bách của cô chính là bù lại thường thức, "các bằng hữu bự con" này tuy rằng nháo tâm, nhưng giáo dục nhà trẻ đều là dạy vỡ lòng, đúng là điều mà cô cần.
"Các bảo bảo, mọi người khỏe a!" Giáo viên là phái nữ, vẻ mặt cười rất ôn nhu.
"Cô giáo khỏe!" Các đại bảo bảo đồng thời trả lời.
"Các bảo bảo, hôm nay chơi vui vẻ không?" Cô giáo lại hỏi.
"Vui vẻ!" Vẫn là cùng trả lời.
Diêu Tư: "......" Rõ ràng vừa mới rồi còn khóc thành như vậy, các người vui vẻ thật nhanh.
"Tốt, nếu tất cả mọi người đều chơi vui vẻ như vậy, như vậy tiết này......" Cô giáo ấn ấn quang não trong tay, nhấn nhấn, kéo ra một cái quầng sáng lớn.
Đến rồi, Diêu Tư lập tức ngồi thẳng thân mình, đã làm tốt mười hai vạn phần chuẩn bị tiếp thu kiến thức mới.
Chỉ thấy quầng sáng lóe lóe, cô giáo lớn tiếng mở miệng, "Chúng ta liền tới chơi trò chơi đi!"
Quầng sáng lập tức nhảy ra sáu cái chữ to -- tinh tế võng du bách khoa toàn thư!
"......"
Đệch!
--------
********************
Hết chương 14.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...