Trong khoang điều khiển, hạm trưởng cười tủm tỉm thông qua kiểm chứng vân tay và đồng tử, khởi động quyền hạn quản lý trí năng cao cấp nhất của phi thuyền.
Thiếu niên ngồi trước bàn điều khiển, dùng thân phận quản lý đăng nhập hệ thống, ngón tay thon dài lướt nhanh trên bàn phím, theo mã hóa không ngừng xuất hiện trên màn hình, sắc mặt hạm trưởng cũng dần dần trở nên ngưng trọng.
Thiếu niên nói: “Là virus locker.”
Hạm trưởng có chút nghi hoặc: “Hệ thống phòng ngự của phi thuyền vẫn thực hoàn thiện, sao lại bị virus công kích phá hủy hệ thống cung cấp điện?”
Thiếu niên thản nhiên nói: “Ông nói hệ thống phòng ngự rất hoàn thiện à, tôi không đồng ý. Hệ thống trí năng của phi thuyền là bản cũ 7.7, đã được đưa vào sử dụng hơn nửa năm, nếu có người tìm được bản gốc sẽ dễ dàng nghiên cứu cách phá giải. Huống chi virus locker lại rất mạnh, hệ thống phòng ngự này căn bản không thể ngăn chặn.”
Thiếu niên vừa nói vừa gõ bàn phím nhập một chuỗi mã hóa thật dài, mười ngón tay linh hoạt như đang khiêu vũ trên bàn phím.
Theo trình tự nhập vào, mã hóa hỗn loạn đỏ rực trên màn hình đang bị thay đổi với tốc độ cực nhanh, những điểm hỗn loạn cũng bắt đầu bị mã hóa bình thường thay thế.
Hạm trưởng nhìn theo ngón tay thiếu niên mà có chút hoa mắt, trong lòng không khỏi khâm phục— sau khi hệ thống cung cấp điện bị phá hỏng, kỹ sư cao cấp trên phi thuyền kiểm tra cùng chỉnh sửa rất lâu cũng không thành công. Thế nhưng thiếu niên này chỉ dùng hơn mười giây đã tra ra vấn đề, tiếp đó chỉ mất nửa phút để chỉnh sửa hoàn thiện hệ thống phức tạp, thật không hỗ là…
Đang nghĩ ngợi, thiếu niên đột nhiên đứng dậy nói: “Xong rồi.”
Theo âm thanh vừa dứt, đèn trong khoang thuyền lập tức bừng sáng.
Hạm trưởng cảm kích tới mức muốn khóc: “Cám ơn, thật sự rất cám ơn, nếu không phải cậu vừa vặn ở trên phi thuyền thì chúng ta không biết phải mất bao lâu mới tiêu diệt được virus xâm nhập…”
“Đừng khách sáo.” Thiếu niên bình tĩnh nói: “Biện pháp khắc chế virus locker rất nhanh sẽ được gửi tới công ty hàng không, chờ phi thuyền đáp xuống tôi sẽ phái người tới đổi mới hệ thống trí năng. Kế tiếp, làm thế nào trấn an hành khách trên phi thuyền thì phải làm phiền hạm trưởng rồi.”
Hạm trưởng vội nói: “Đương nhiên đương nhiên, tôi nhất định sẽ nghĩ cách bồi thường cho mọi người.”
Thiếu niên gật gật đầu: “Kia tôi về khoang đây.”
****
Lúc rời khỏi khoang điều khiển, phát hiện người nọ vẫn còn đứng bên ngoài chờ mình, ánh mắt đầy ắp ý cười, thiếu niên nhíu mi: “Cậu vẫn chưa đi à?”
Lạc Phi mỉm cười: “Tôi muốn xem thử xem cậu có lợi hại như mình nói, có thể giúp hạm thưởng giải quyết nan đề này không.”
Thiếu niên bình tĩnh đối mặt với ánh mắt chăm chú của Lạc Phi: “Rồi sao?”
Lạc Phi nhìn chằm chằm đối phương một lúc rồi nói: “Tôi phát hiện cậu còn lợi hại hơn, chỉnh sữa hệ thống trí năng phức tạp như vậy cư nhiên chỉ cần ba mươi lăm giây.”
Thiếu niên bình tĩnh không chút dao động, thản nhiên nói: “Cám ơn quá khen.” Dứt lời liền xoay người muốn rời đi.
Lạc Phi vội vàng đuổi theo: “Có thể kết bạn không?”
Thiếu niên lắc đầu: “Không cần, tôi nghĩ chúng ta không có cơ hội gặp lại đâu.”
Bị cự tuyệt thẳng mặt như vậy, Lạc Phi cũng không tức giận, chỉ nhún vai nói: “Vậy thôi, tôi cũng không thích miễn cưỡng người khác. Bất quá nếu lần sau gặp lại, hi vọng cậu sẽ thay đổi chủ ý.”
Hai người tách ra ở lối rẽ, thiếu niên đi lên khoang thuyền sang trọng trên tầng ba, Lạc Phi thì đi tới nhà ăn tầng hai.
Sự cố điện lần này làm hành khách trên phi thuyền khá xúc động, không ít hành khách oán giận chất lượng phi thuyền, lúc Lạc Phi đi tới nhà ăn chính là thấy một màn lộn xộn như vậy— bởi vì đột nhiên mất điện nên không ít người không cẩn thận làm đổ thức ăn xuống sàn, còn có vài người đụng trúng nhau, quần áo tóc tai đều bị dơ, cách đó không xa còn có một người nam dính đầy mì sợi trên người, khá chật vật.
Đúng lúc này trên màn hình lớn ở nhà ăn xuất hiện hình ảnh toàn tức của hạm trưởng.
Hạm trưởng hướng mọi người cúi mình, giọng điệu ôn hòa nói: “Các vị hành khách thân mến, thật sự rất xin lỗi. Bởi vì hệ thống cung cấp điện của phi thuyền gặp sự cố nên mang tới nhiều bất tiện, để bồi thường tổn thất, tất cả phí dụng đồ ăn thức uống suốt chuyến hành trình này sẽ được miễn phí, mong mọi người tận tình hưởng dụng.”
Phương án bồi thường này làm cơn giận của nhóm hành khách tạm thời bình ổn.
Trừ bỏ quần áo bị bẩn cùng bị giẫm trúng chân thì cơ bản không phát sinh trường hợp nào nghiêm trọng, mọi người oán giận vài câu rồi thôi, bắt đầu đi lấy thức ăn.
Lạc Phi tìm một góc vắng người ngồi xuống dùng cơm.
Nhấm muốt thức ăn thơm ngon trong miệng, trong đầu vô thức nghĩ tới thiếu niên mang khẩu trang khi nãy.
Người nọ thần thần bí bí, lai lịch không rõ, chỉ cần ba mươi lăm giây đã có thể chỉnh sửa hệ thống, quả thực làm Lạc Phi bội phục không thôi.
Lạc Phi từng nghe nói, có vài vị hacker giỏi có thể im hơi lặng tiếng xâm lấn quang não, đánh cắp tư liệu người khác.
Ở thời đại hiện giờ mạng internet chính là thứ không thể thiếu, vì thế an toàn mạng cũng trở nên quan trọng.
Mùa hè năm trước, quốc hội đế quốc đã thông qua điều luật xử trí hành vi phạm tội trên mạng internet, tăng nặng hình phạt, nếu có người dám lợi dụng công nghệ cao uy hiếp sự an toàn của người khác nhất quyết phải nghiêm trị. Nhất là đối với các công ty xí nghiệp lớn, nếu cơ mật công ty bị đánh cắp thì tổn thất không thể nào đo lường được.
Gần nhất cũng xuất hiện không ít tin tức về các vụ án phạm tội trên mạng, hôm nay cư nhiên xuất hiện trên cả phi thuyền vũ trụ.
Làm Lạc Phi ngoài ý muốn chính là người giải quyết không phải kỹ sư cao cấp trên phi thuyền mà là một thiếu niên thần bí.
Đối phương thoạt nhìn cũng chỉ xấp xỉ cậu mà thôi. Vốn Lạc Phi nghi ngờ đối phương là minh tinh giải trí nên mới đeo khẩu trang, bất quá minh tinh thì chỉ cần dùng mặt mũi với diễn xuất kiếm cơm, cũng có không ít người đa tài đa nghệ biết cả ca hát nhảy múa nhưng không có ai rành cả trình tự mã hóa thế này.
Người này rất có thể là bậc thầy chuyên ngành mã hóa máy tính.
Nhưng nếu là bậc thầy mã hóa thì việc gì phải đeo khẩu trang? Người nọ nổi danh tới mức vừa thấy mặt là nhận ra sao?
Lạc Phi có chút đăm chiêu vuốt cằm.
Đúng lúc này thông tấn khí đột nhiên lóe sàng, vừa mở lên thì thấy là anh họ alpha Ai Mễ Nhĩ ở Thiên Cầm gọi tới.
Năm đó chị ruột của phụ vương, công chúa Tây Nhã được gả cho một vị phú thương nổi danh ở Thiên Cầm.
Thân thể công chúa Tây Nhã vốn không tốt cho lắm, bất quá may mắn là rất được chồng yêu thương. Ai Mễ Nhĩ là đứa con út của công chúa Tây Nhã, rất được yêu thương, mỗi lần về thăm thủ đô đều dẫn theo, hơn nữa Lạc Phi cùng Ai Mễ Nhĩ chỉ kém nhau ba tuổi nên thường xuyên nói chuyện, khá thân thiết.
Nhìn màn hình, Ai Mễ Nhĩ đang mặc quần áo ở nhà, cười tủm tỉm nói: “Lạc Phi, cậu lên phi thuyền chưa? Bao giờ tới Thiên Cầm?”
Lạc Phi đáp lại: “Mười bảy giờ sẽ tới trạm.”
Điểm đến đầu tiên của chuyến du lịch lần này là Thiên Cầm, Lạc Phi tiện đường muốn tới thăm công chúa Tây Nhã. Công chúa đối với Lạc Phi tốt lắm, mỗi năm về đế đô vẫn luôn mang quà cho cậu, Lạc Phi vốn rất thân thiết với người cô này, chẳng qua mùa xuân năm trước công chúa Tây Nhã bị bệnh nặng, không thể trở về đế đô nên đã một năm rưỡi rồi Lạc Phi không được gặp cô.
Ai Mễ Nhĩ lập tức nói: “Mẹ nghe nói cậu tới nên vui lắm, muốn tự mình xuống bếp chuẩn bị cơm chiều cho cậu đây này.”
Lạc Phi mỉm cười: “Nói cô nghỉ ngơi đi, không cần quá lo lắng, tối gặp.”
“Rồi rồi, anh sẽ tới trạm không gian đón cậu!”
Bây giờ đã là một giờ hơn, chỉ bốn tiếng nữa là có thể tới Thiên Cầm… hi vọng phi thuyền có thể thuận lợi tới trạm, không xuất hiện thêm sự cố nào nữa.
****
Chặng đường kế tiếp quả thực rất thuận lợi, lúc chạng vạng mười bảy giờ phi thuyền đúng giờ đáp xuống trạm không gian Thiên Cầm, hành khách theo thứ tự xếp hàng rời khỏi phi thuyền.
Lạc Phi được xếp vào nhóm thứ hai, ngồi trong khoang kiên nhẫn chờ thông báo.
Xuyên qua cửa sổ bên mạng thuyền Lạc Phi một lần nữa nhìn thấy nhóm người ở lối VIP ban sáng, người được bảo hộ vẫn không thể nhìn thấy mặt như cũ, bất quá Lạc Phi nhạy bén cảm nhận được người này rất giống thiếu niên vô tình gặp gỡ trong sự cố mất điện.
Có nhiều vệ sĩ đi theo như vậy, xuất nhập phi thuyền lại luôn đeo kính râm và khẩu trang, người này rốt cuộc có lai lịch gì?
Lạc Phi có chút nghi hoặc chăm chú nhìn theo bóng dáng đối phương… thẳng tới khi bên tai vang lên tiếng cô bé chung khoang: “Anh trai, tới lượt chúng ta xuống phi thuyền rồi kìa!”
Lạc Phi hồi phục tinh thần, đeo ba lô lên vai xoay người xuất môn.
Ai Mễ Nhĩ sớm đã chờ ngoài trạm không gian, thấy Lạc Phi đi ra liền chạy tới ôm một cái: “Cậu lại cao hơn rồi!”
Lạc Phi cũng ôm lại đối phương, cười nói: “Anh họ, lâu rồi không gặp.”
Hai người vốn rất thân thiết, cộng thêm lần này Lạc Phi không dẫn theo đội hộ vệ hoàng gia, một mình tới Thiên Cầm, Ai Mễ Nhĩ liền không để ý tới lễ nghi vương thất, khoác vai em trai đi tới xe huyền phù.
Khởi động xe, Ai Mễ Nhĩ cài đặt điểm đến rồi ngồi xuống sô pha bên cạnh Lạc Phi hỏi: “Lần này ở lại Thiên Cầm mấy ngày? Để anh dẫn cậu dạo chơi một phen.”
“Định ở lại suốt kì lễ giáng sinh, tới ngày hai mươi sáu mới đi.”
“Kia tốt quá, mẹ anh mà biết nhất định sẽ rất vui!”
Ai Mễ Nhĩ khựng một chút, sau đó đột nhiên thần thần bí bí sáp qua: “Đúng rồi, ngày mai có một buổi tiệc khá thú vị, cậu muốn đi không?”
“Tiệc gì?”
Ai Mễ Nhĩ vốn định khêu gợi trí tò mò của đứa em một phen, bất quá thấy biểu tình Lạc Phi vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ đành bất đắc dĩ nhún vai, nói thẳng: “Tiệc sinh nhật của Mạc lão tập đoàn Phong Dương, khách mời toàn là nhân vật nổi danh trong thương giới. Cậu cũng nghe nói tới Mạc gia đi? Hào môn số một số hai đế quốc, tiệc sinh nhật của Mạc lão làm rất lớn, có muốn tôi dẫn cậu tới không?”
“Mạc gia?” Nghe thấy cái tên này, Lạc Phi không khỏi nhếch khóe môi: “Thực muốn đi xem a.”
Lạc Phi không có hứng thú với tiệc tùng của đám người có tiền, bất quá lại có chút tò mò với vị omega Mạc Lâm trong danh sách của hiệp hội.
Dù sao cũng đang rảnh rỗi, không bằng cứ đi thử một chuyến, xem xem vị omega có gien cường đại kia có chỗ nào đặc biệt.
…
Hoàn Chương 5.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...