18 giờ theo giờ Trái Đất, Tô Hòa cùng Hàn Thụy chạy tới khu phế tích trung tâm.
Hai người lén tựa vào mái của một tòa nhà lung lay sắp đổ, nhìn về phía Diên Vĩ hạm ở xa.
"Đó chính là tinh hạm!"
Khuôn mặt Tô Hòa mơ mộng, ao ước mà hướng quái vật khổng lồ trước mắt nuốt nước miếng.
Trước khi nhìn thấy Diên Vĩ hạm, cậu đã từng ở trên mạng xem không ít thông tin giới thiệu về tinh hạm.
Mỗi một thông tin đều tán thưởng không ít, nhưng Tô Hòa cảm thấy dù có sử dụng hết vốn từ của cậu cũng không thể hình dung được cảm giác chấn động mà chiếc tinh hạm này mang lại cho cậu.
"Quá đẹp." Tô Hòa ánh mắt lấp lánh, tiếp tục chảy nước miếng với tinh hạm này.
Diên Vĩ hạm là một tinh hạm cấu trúc dài mảnh, toàn bộ tinh hạm được chế tạo từ nguồn năng lượng hợp kim H-3 chỉ duy nhất Mạc Đốn tinh cầu mới có, dưới ánh sáng của hằng tinh phát ra tia sáng màu bạc đặc trưng.
Thiết kế của nó được tham khảo từ tạo hình thuyền buồm lưu lại trong lịch sử Trái Đất, đường cong thanh thoát, phong cách vô cùng độc đáo.
Trên dưới Diên Vĩ hạm gồm bốn tầng, dài hơn 400 mét, toàn bộ thiết kế đơn giản hòa hợp, so với chiến hạm thì nó càng giống như một tác phẩm nghệ thuật hơn.
Tô Hòa lau nước miếng ở khóe miệng, nhỏ giọng hỏi Hàn Thụy, "Chút đá năng lượng này của chúng ta có thật là đủ mua một chiếc tinh hạm như vậy ư?"
Hàn Thụy không muốn đả kích Tô Hòa, lại bị ép phải đối mặt với hiện thực, do dự nửa ngày, "......!Hẳn là có thể mua nhỏ hơn một chút?"
Hai người hai mặt nhìn nhau, đồng thời nhận thức được hiện thực lực bất tòng tâm.
Tô Hòa ủ rũ cụp đuôi vài giây lập tức lấy lại tinh thần, "Không sao, đá năng lượng không đủ thì chúng ta có thể kiếm thêm.
Trong túi của tôi còn không ít hạt giống, bây giờ chúng ta trở về trồng."
Bị tinh hạm to lớn trước mắt kích thích, Tô Hòa lập tức hóa thân thành phái hành động.
Cậu cùng Hàn Thụy mang theo tâm tư mà rời khỏi mái nhà, theo ống dẫn tiến vào thế giới ngầm.
Bọn cậu không tới khu dân cư trước đây, hai người trở nên bí mật hơn không ít, họ sống đơn độc cùng nhau.
Tiểu bạch ở gần khu dân cư đào một cái hang, đáy hang rộng mở, trong hang bốn hướng thông suốt, cửa ra cũng dự phòng vài cái.
Ở giữa đáy hang, Tô Hòa bày tốt đá năng lượng, một lần nữa bố trí trận pháp mới.
Cậu tính toán trước tiên trồng mấy cây táo thử xem, sau khi tạo ra nguồn tiêu thụ lại thử mở rộng chủng loại sản phẩm.
Gieo hạt giống xong, hai người tùy tiện ăn gì đó, dựa vào nhau nói chuyện.
"Hàn Thụy, cậu có biết hoa này không?"
Tô Hòa lấy tay vẽ một bông hoa trên mặt đất.
Cậu từng thấy nó ở thế giới tinh thần của Lục Ly, trong bồn hoa trồng rất nhiều loại hoa này.
Khi nãy cậu lại phát hiện trên đuôi chiếc tinh hạm kia cũng có kí hiệu hình bông hoa như vậy.
Dù không muốn thừa nhận, Tô Hòa vẫn không thể không đem hai thứ này liên hệ cùng nhau, cậu dường như có thể khẳng định chiếc tinh hạm ngoài kia có liên quan tới Lục Ly.
Cậu vẽ xong liền nhìn về phía Hàn Thụy, Hàn Thụy cúi đầu nhìn bông hoa trên mặt đất, im lặng một hồi mới trả lời: "Là hoa diên vĩ."
"Hoa diên vĩ?"
Hàn Thụy cúi đầu không rõ vẻ mặt, giải thích: "Hoa diên vĩ là tên con người đặt cho nó, vì tưởng niệm hoa diên vĩ trên Trái Đất đã tuyệt chủng, nghe nói chúng lớn lên trông rất giống nhau.
Loài hoa này do Liên Bang phát hiện trên một tinh cầu có thể sinh sống, tinh cầu đó cũng được gọi là Diên Vĩ Tinh."
Diên Vĩ Tinh? Tô Hòa đột nhiên nghĩ tới tinh cầu tĩnh mịch trong thế giới tinh thần của Lục Ly, cậu cũng không rõ mình vì cái gì lại liên hệ chúng với nhau.
Cậu kìm không được tò mò, hỏi "Diên Vĩ Tinh ở đâu vậy? Rất xa Phá Tinh sao?"
Lúc này thời gian Hàn Thụy im lặng càng dài, y lắc đầu thấp giọng nói "Không có Diên Vĩ Tinh, bởi vì tại hắc ám thú triều 18 năm trước, Diên Vĩ Tinh đã bị Liên Bang hủy diệt."
Giọng Hàn Thụy nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng một từ "hủy diệt" lại khiến Tô Hòa nghe ra sự tàn khốc trong đó.
Cậu không nói gì nữa, co một chân lên dựa vào vách tường phía sau, lại nghĩ tới Lục Ly.
Tinh cầu ở thế giới tinh thần của Lục Ly hẳn chính là Diên Vĩ Tinh đi? Nhà hắn ở nơi đó sao?
"Hủy diệt" mà Hàn Thụy nói là loại hủy diệt mà cậu đang nghĩ ư? Mấy vấn đề này giống như từng cọng lông vũ nhẹ nhàng trêu chọc sự tò mò của Tô Hòa, cậu nhịn không được nhấn mở quang não tra tìm tin tức về Diên Vĩ Tinh.
Cái gì cũng không có, cả giao diện tìm tòi đều trống rỗng.
Tô Hòa: "......"
Sự hiếu kỳ của cậu nhanh chóng lan rộng, quản chế tin tức ngược lại càng kích phát sự tò mò của cậu như mầm nhỏ ngày càng lớn mạnh.
Theo thói quen Tô Hòa liền muốn hỏi Hàn Thụy, nhưng lời nói đến bên miệng cậu lại đột nhiên nhận ra rằng, Diên Vĩ Tinh cùng cậu không có quan hệ gì, vì sao cậu lại quan tâm như vậy? Suốt cả đêm, tâm trí của Tô Hòa đều xoay quanh Diên Vĩ Tinh.
Trong lòng cậu rối rắm, thiên sứ và ác quỷ trong cậu kịch liệt chém giết, hỏi - không hỏi giằng co với nhau.
Thẳng đến khi Hàn Thụy nằm xuống bên cạnh ngủ, Tô Hòa vẫn chưa mở miệng được.
Cậu nhìn Hàn Thụy ngủ say, vươn tay thay Hàn Thụy chỉnh lại quần áo, lại đột nhiên nhận ra một vấn đề.
Trên mạng đã hủy hết mọi tin tức về Diên Vĩ Tinh, vậy Hàn Thụy đang ở Phá Tinh từ đâu mà biết đến Diên Vĩ Tinh?
Trong đầu Tô Hòa kêu loạn, vấn đề cũ chưa đi, vấn đề mới lại che trời lấp đất đè lên.
Cậu kéo kín quần áo cuộn người lại, nghĩ về mấy vấn đề này mơ mơ màng màng mà ngủ mất.
Trong giấc mơ, Tô Hòa dường như lại tới tinh cầu tĩnh mịch kia.
Cậu xuất hiện ở nơi lần đầu tiên tới, một cái hố màu đen thật lớn sâu không thấy đáy nằm ngay bên cạnh.
Tô Hòa đợi nửa ngày vẫn không chờ được săn chuẩn xuất hiện, thử nghiêng người hướng vào trong hố nhìn thoáng qua.
Mùi máu tươi dày đặc tràn vào mũi, vô số thú bóng tối cùng thi thể con người chồng chất lẫn lộn, trong hố cảnh tượng tựa như địa ngục Tu La.
Tô Hòa một trận choáng váng, thiếu chút nữa ngã vào trong hang.
Có ai đó ở sau lưng kéo cậu lại, cậu vội vàng lui về phía sau đụng vào lồng ngực Lục Ly.
Không phải phiên bản nhỏ, mà là Lục Ly phiên bản thành niên.
Trong bóng đêm, Tô Hòa bỗng dưng bừng tỉnh, trái tim đập bùm bùm lợi hại.
Cậu buồn bực trở mình, hận không thể dùng sức đập đầu vài cái vào vách tường.
Trước khi ngủ cậu không nên nghĩ đến cái gì mà Diên Vĩ Tinh, kết quả thế mà lại mơ thấy Lục Ly.
Tuy rằng trong mơ Lục Ly vẫn đẹp trai như vậy, nhưng mơ về một nam nhân thì có cái gì mà đẹp cơ chứ.
Tô Hòa cố gắng nhớ về mấy nữ thần tượng trước đây thường thấy trên tivi, sau đó bi kịch phát hiện mặc kệ cậu nghĩ đến ai, phía trên đó đều mang khuôn mặt của Lục Ly.
Qủa thật kinh hãi cực độ.
Cậu lăn qua lộn lại không ngủ được, cũng không biết Lục Ly bị cậu ảnh hưởng không có cách nào đi vào giấc ngủ.
Cậu càng cố tình không nghĩ tới Lục Ly, bóng dáng Lục Ly càng ở trong đầu cậu ăn sâu bén rễ.
Tương ứng, triệu hồi của cậu đối với Lục Ly càng mãnh liệt.
3 giờ sáng giờ Trái Đất, Lục Ly xuất hiện ở đỉnh một tòa nhà lung lay sắp đổ trong phế tích.
Hắn ở nơi này ngửi được mùi hương sót lại của Tô Hòa.
Cảm quan tràn ra, dọc theo mùi hương chỉ dẫn đi vào lòng đất, xuyên qua một đoạn hang động uốn lượn, chuẩn xác tìm được mục tiêu của hắn.
Theo khoảng cách ngày càng kéo gần giữa hai người, sự cộng minh lẫn nhau càng thêm rõ ràng.
Ảnh hưởng của lần kết hợp tinh thần chưa hoàn thành đó so với dự tính của Lục Ly lớn hơn rất nhiều.
Hắn ngả lưng tựa lên một cây thép lộ ra trên phế tích, có chút bối rối không biết giải quyết vấn đề này như thế nào.
Kết hợp là biện pháp giải quyết tốt nhất, hơn nữa Lục Ly cũng không chán ghét Tô Hòa, thậm chí còn có chút thiện cảm.
Hắn nhớ tới bộ dáng Tô Hòa khi thấy hắn liền chạy mất kia, khẽ bật cười.
Nhưng Lục Ly không có cách nào phân rõ, thiện cảm của hắn là do bản năng hay vẫn là do con người Tô Hòa.
Đối với lính gác khác mà nói đây có lẽ không phải là vấn đề gì, nhưng cố tình Lục Ly lại kẹt ở điểm này.
Thời gian từng chút trôi đi, đường chân trời phía xa rút đi bóng tối vây quanh.
Qua 6 giờ, một chút Tô Hòa cũng không ngủ nổi nữa, mang hai cái quầng thâm mắt bắt đầu hái táo.
Hàn Thụy cũng đứng dậy theo, y nghĩ rằng Tô Hòa đang tự mình tạo áp lực quá lớn, nghiêm túc khuyên Tô Hòa "Tuy rằng chúng không mua nổi tinh hạm lớn như vậy, nhưng cố gắng một chút khẳng định đủ mua một cái tinh hạm nhỏ rồi.
Tô Hòa cậu đừng vội, trước tiên phải chú ý thân thể đã."
Tô Hòa: "......"
Cậu qua loa gật gật đầu, không có mặt mũi nói rằng cậu căn bản không có nghĩ đến tinh hạm, mà cả đêm toàn nghĩ về Lục Ly.
Hai người thu dọn đơn giản, bôi một khuôn mặt đầy bùn giống như trước đây rồi chạy tới chợ đen.
Bất kể thời điểm nào, chợ đen đều luôn ồn ào náo nhiệt, âm thanh chủ sạp chào hàng, tiếng khách hàng cò kè mặc cả, đôi khi trộn lẫn âm thanh ẩu đả đánh nhau.
Tô Hòa tò mò những người này ngày thường thì làm gì, cậu chưa bao giờ thấy qua bọn họ trên mặt đất.
"Trên mặt đất đều là thú bóng đêm, đa số mọi người đều quen với cuộc sống an ổn dưới thế giới ngầm, ngoại trừ đội săn thú cùng những người thu thập, rất ít người tự nguyện lên mặt đất sinh sống." Hàn Thụy nhỏ giọng nói, mang theo Tô Hòa thuần thục mà hòa vào đám đông.
Có kinh nghiệm lần trước, hai người mua bán coi như thuận lợi.
Nhưng rất nhanh Tô Hòa liền nhận ra điều gì đó không đúng, dường như cậu bị người theo dõi.
Tô Hòa thử dừng bước chân, phía sau cách đó không xa, hai gã nam nhân nhỏ gầy cũng dừng lại.
Ánh mắt đối phương tham lam mà dừng trên túi của Tô Hòa, Tô Hòa nhíu mày, may mắn là đối phương không phải lính gác.
Cậu thật nhanh gửi tin nhắn cho Hàn Thụy, nhắc nhở Hàn Thụy cẩn thận, sau đó cố ý rẽ qua góc chui vào một ống dẫn.
Tô Hòa đem thân thể giấu vào bóng tối, nghe được bên ngoài có tiếng bước chân rất nhanh tới gần.
"Nhanh lên, thằng nhóc kia ở ngay phía trước, tao thấy nó trong một buổi sáng kiếm được không ít điểm tín dụng."
Thanh âm khàn khàn lọt vào tai, Tô Hòa lấy ra một hạt giống chôn xuống đất.
Một đánh hai cậu cũng không sợ bọn chúng, nếu không phải không muốn khiến lính gác chú ý, cậu liền ra tay giải quyết ngay tại chợ đen.
Có người chạy vào, hạt giống nhanh chóng nảy mầm, dây leo xanh lục bò dưới mặt đất ngáng chân khiến gã ngã sấp mặt.
"Nhị ca." Người phía sau vội chạy lại đỡ, Tô Hòa xách balo trong tay hung hăng nện xuống.
Một balo táo trọng lượng không hề nhẹ, gã nhanh chóng bị đập cho choáng.
Gã nam nhân đầu tiên vừa muốn bò dậy, Tô Hòa đã một quyền đá qua.
Cậu ra tay nhanh chuẩn lại tàn nhẫn, hai tên nam nhân còn chưa phản ứng lại liền mất ý thức.
Tô Hòa ngoắc ngoắc ngón tay, dây leo kéo bọn chúng vào trong bóng tối.
Cậu đem đai lưng của bọn chúng cởi xuống dùng trói chặt tay chân, tiện tay đem đồ vật đáng giá trên người bọn chúng cướp sạch.
Người xưa nói, lấy ơn báo oán thì lấy gì trả ơn.
Đối phó loại người tâm tư bất chính này, phải để cho bọn chúng tỉnh lại thịt đau.
Tô Hòa vừa lòng đi ra khỏi ống dẫn, vừa ngẩng đầu thì cách đó hai bước, Lục Ly mang ánh mắt kì lạ mà nhìn cậu.
Tô Hòa: "......"
Ánh mắt hai người giao nhau, phản ứng đầu tiên của Tô Hòa chính là chạy, cậu còn chưa kịp hành động, Thẩm Thận đã sáp lại gần.
"Lão đại muốn mua táo sao?" Chợ đen trộn lẫn đủ loại mùi vị, Thẩm Thận chỉ một chút đã ngửi được mùi hương trong balo táo của Tô Hòa.
Hắn rất có hứng thú mà nhướng mày, nói: "Này nhóc, táo trong balo của cậu bán thế nào?"
Tô Hòa: "......"
Thẩm Thận có chút kỳ quái, thúc giục nói: "Hỏi cậu đó."
Tô Hòa nhìn mắt Lục Ly, "100 tín dụng điểm một quả.
Mua từ mười quả mỗi quả giảm 5 tín dụng điểm."
Thẩm Thận mắt cũng không chớp lập tức trả giá "Bất kể mua cái gì tôi cũng mua theo cân, 100 tín dụng điểm một cân, mua năm cân thêm một quả táo."
Lục Ly: "......"
Tô Hòa: "......!Tôi cảm thấy các người so với cướp còn nhanh hơn."
...!
Thẩm Thận: Đắc tội dẫn đường của lão đại phải làm sao? Đang online, gấp!!!!!!!
- --
HERE: Một chút đặc biệt của chương sau nhá ~
Tạp Nhung, chủ nhân của con mèo rừng thổi một tiếng huýt sáo.
Hắn nhận ra bóng dáng của Tô Hòa.
Lúc này, ngăn lại hắn chính là Lục Ly.
Tạp Nhung phẫn nộ lớn tiếng rít gào, "Dẫn đường kia rõ ràng là của tao." Lý trí còn sót lại ép hắn nhớ kỹ mệnh lệnh của Trầm Mặc đoàn, không nên chủ động trêu chọc vào Diên Vĩ hạm.
Thẩm Thận một phen giữ chặt cậu, "Không tốt, lão đại cuồng hóa.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...