Chương 22 Thi Huyền xảy ra chuyện
Lục Vân Sơ mới vừa trở lại biệt thự, máy truyền tin trên tay liền vang lên.
“Ca, anh tìm em!” Lục Vân Sơ nhào tới trên giường lười biếng hỏi.
“Ừm! Tới Trung Ương Tinh rồi, đã quen với mọi thứ chưa?” Phương Vân Kiệt hỏi.
Lục Vân Sơ nhún vai, nói: “Mọi chuyện đều ổn.
”
“Vẫn ổn thì tốt, nghe bảo em muốn phá công ty con của Thi Huyền?”
Lục Vân Sơ gật gật đầu, nói: “Đúng!”
Phun thân Thi Huyền rất thích đứa con trai này, Thi Huyền luôn biểu hiện thực nổi bật, ẩn ẩn có tư thế kế thừa Thi gia, cho nên dù Thi Huyền là do tiểu tam sinh nhưng trong đám nhị đại ở Trung Ương Tinh vẫn luôn hô mưa gọi gió, nhưng nếu công ty Thi Huyền xảy ra vấn đề thì sao?
Phụ thân Thi Huyền đem công ty giao cho Thi Huyền là muốn cho hắn cơ hội chứng minh năng lực, dù sao thì xuất thân của Thi Huyền cũng không mấy vẻ vang.
Cổ đông tập toàn Thi gia cũng không phải ăn chay, nếu Thi Huyền phạm sai lầm cho dù Thi phụ thích hắn, những người khác cũng sẽ không đáp ứng.
Một khi Thi Huyền xảy ra khủng hoảng, hai người anh trai bên Thi gia chắc chắn sẽ không “Khoanh tay đứng nhìn”.
“chuyện này anh sẽ giúp em an bài thỏa đáng.
” Phương Vân Kiệt nói.
“Chuyện nhỏ này đâu cần anh đi làm, chẳng khác nào dùng dao mổ trâu gϊếŧ gà sao?” Lục Vân Sơ nói.
“Chuyện nhỏ không tốn sức gì, chẳng phí bao nhiêu tâm tư, anh gần nhất vừa vặn rảnh rỗi.
” Phương Vân Kiệt nói.
Lục Vân Sơ gật gật đầu, nói: “Vậy làm phiền anh, ca ca.
”
“Thẩm Khiêm sắp bắt đầu khảo hạch thu đồ đệ rồi, em nên đặt nhiều tâm tư trên việc này đi.
” Phương Vân Kiệt nói.
Lục Vân Sơ không để bụng mà cười cười, nói: “Ca, anh còn không tin em sao?”
“anh đương nhiên tin tưởng năng lực của em.
” Phương Vân Kiệt nói.
Phương Vân Kiệt nhìn Lục Vân Sơ, khóe miệng khẽ cong, em trai của hắn không thích việc kinh doanh nhưng lại có tài nghiên cứu và phát triển công nghệ đáng kinh ngạc.
Tinh xe do Phương gia sản xuất trong hai năm gần đây, vận dùng nhiều kỹ thuật khoa học tiên tiến, đều là thành quả nghiên cứu của Lục Vân Sơ.
Em trai hắn giỏi giang như vậy, thế mà bị nhóm người Tần Duệ chà đạp, nghĩ đến đây Phương Vân Kiệt vô cùng tức giận.
Mặc dù không lo lắng về việc liệu mình có thể trở thành đồ đệ của Thẩm Khiêm hay không, nhưng Lục Vân Sơ vẫn dành hết tâm trí cho việc nghiên cứu cơ giáp.
Một tiếng chuông cửa vàng lên, Lục Vân Sơ nhìn hình ảnh ngoài cửa trong lòng một trận chán ngấy.
Lục Vân Sơ cắt chuông cửa, lần thứ hai chuyên tâm vào việc nghiên cứu cơ giáp.
“Lục Vân Sơ, em mở cửa cho anh!” giọng nói của Tần Duệ như gông cùm truyền vào.
Lục Vân Sơ có chút đau đầu ấn huyệt Thái Dương, khu biệt thự này được xưng là an ninh hạng nhất, kết quả một con chó điên ở trước cửa sủa loạn, đám người này cư nhiên thờ ơ, thật đúng là khốn nạn.
“Lục Vân Sơ…… Lục Vân Sơ……”
Lục Vân Sơ bất đắc dĩ bật nút cảm ứng trên tường để cho Tần Duệ tiến vào.
“Có việc gì?” Lục Vân Sơ ngồi trên sô pha, loạng choạng hai chân, lười biếng mà nhìn vị khách không mời mà đến.
Tần Duệ nhìn Lục Vân Sơ, nói: “Công ty của Thi Huyền sụp đổ gần như chỉ trong một đêm.
”
“Ồ, phải không? Vậy thì hắn thật sự rất đáng thương.
” Lục Vân Sơ không chút để ý nói.
“Em không có gì muốn nói sao?” Tần Duệ hỏi.
“Tần thiếu, anh hy vọng tôi nói cái gì? Chẳng lẽ muốn tôi nói băng dày ba thước không lạnh trong một ngày, tên gia hỏa này ngày thường nếu chịu đặt nhiều tâm tư lên công ty mà không phải cả ngày nghĩ đến chuyện tán gái thì công ty sao có thể ngã nhanh như vậy.
” Lục Vân Sơ nói.
Tần Duệ nhìn Lục Vân Sơ, nói: “Em chỉ muốn nói cái này?”
Lục Vân Sơ nhìn Tần Duệ, nói: “Bằng không, Tần thiếu còn tưởng tôi nói cái gì?”
“Thi Huyền nói hắn đắc tội em, cho nên công ty mới xong đời.
” Tần Duệ nói.
Lục Vân Sơ phụt một tiếng bật cười, nói: “Thi thiếu không phải vẫn luôn cảm thấy tôi là một con kiến không lên được mặt bàn sao? Công ty xảy ra chuyện, hắn không nghi ngờ hai anh trai luôn xem hắn không vừa mắt kia lại hoài nghi đến con kiến như tôi, tên gia hỏa này thật là mâu thuẫn.
”
Tần Duệ nhìn Lục Vân Sơ, nói: “Thi Huyền nói, trước khi công ty đóng cửa hắn cùng em phát sinh quá xung đột.
”
“Tần thiếu, anh hùng hổ tới đây vì muốn xuất đầu cho Thi Huyền, kiếm chuyện với tôi sao?” Lục Vân Sơ tràn đầy châm chọc nở nụ cười.
Tần Duệ nắm chặt nắm tay, nói: “Anh…… Không phải.
”
Tần Duệ đột nhiên cảm thấy áy náy khi nhìn thấy nụ cười châm chọc của Lục Vân Sơ.
Hắn không biết mình tức giận vì cái gì, nhưng chắc chắn không phải vì công ty Thi Huyền đóng cửa, cũng không phải tức giận vì chuyện Lục Vân Sơ làm, hắn chỉ là sợ hãi, sợ rằng người phía sau Lục Vân Sơ có thể làm tất cả mọi thứ vì cậu.
"
Công ty Thi Huyền đóng cửa có thể trách tôi sao? Hắn muốn trách, cũng chỉ có thể trách chính mình sao lại ngu như vậy, oán cha mẹ khi sinh hắn lại không cho hắn chút thông minh nào.
”
“Chậc chậc, ngôi sao thương nghiệp, tuyệt thế thiên tài, báo chí a! Vì thu hút người đọc từ gì cũng dám dùng, thật là cười chết người.
”
“Một tạp chủng do tiểu tam thượng vị sinh, cũng dám cùng bổn thiếu gia nói cái gì mà chờ xem, thật đúng là tìm chết, chết rất tốt.
” Lục Vân Sơ che miệng cười ha ha.
“Tần thiếu, anh còn có việc sao?” Lục Vân Sơ nhìn Tần Duệ hỏi.
Tần Duệ cau mày, nói: “Không có.
”
Lục Vân Sơ gật gật đầu, nói: “Không có, vậy mời anh rời đi, bổn thiếu gia rất bận, không rảnh tiếp đón.
”
! ! !.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...